Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 929: Phong Độn giác ngộ



Nguyên bản Phong Độn Thuật đối với Mạc Vô Kỵ mà nói tiêu hao gần như là không đáng kể, nhưng là bây giờ hắn còn đang ở trong không gian, cũng cảm giác được ý thức của mình đang dần dần rời xa hắn, chính là Sinh Cơ Lạc của hắn cũng bắt đầu chậm chạp.

Không có khả năng lại lẩn trốn nữa, đây là ý niệm duy nhất của Mạc Vô Kỵ, hắn trước tiên liền muốn đi vào Bất Hủ Giới. Tại bên trong Bất Hủ Giới, có Đại Hoang cùng Súy Oa tại, khẳng định có thể đúng lúc giúp hắn nối chân gãy.

Dùng hắn loại tu luyện này tới thần thể hậu kỳ thân thể, nếu mà không có khả năng nối chân, vậy đối với tương lai hắn mà nói cũng không phải chuyện tốt, chí ít hắn thân thể cường độ ở đùi thấp đi mấy cái đẳng cấp. Trừ phi hắn có thể tìm tới đỉnh cấp thiên tài địa bảo chữa trị, trên thực tế vô luận là tại tu chân giới hay là Tiên Giới, Mạc Vô Kỵ đều rõ ràng, đỉnh cấp thiên tài địa bảo là khó có được cỡ nào.

Thương thế quá nặng, Mạc Vô Kỵ tiến vào Bất Hủ Giới đồng thời, Thế Giới Lạc lại có một tia nhất thời chậm lại. Chỉ là một tia nhất thời chậm lại, Mạc Vô Kỵ ý thức liền hoàn toàn mơ hồ, trong lòng hắn loáng thoáng tràn đầy một chút tuyệt vọng, hắn biết mình đã xong đời.

Rơi vào loại địa phương này, coi như là không có yêu thú, tu sĩ đi ngang qua đại bộ phận cũng sẽ giết hắn, lấy đi hắn giới chỉ.

...

Để cho Khúc Du không có nghĩ tới là, nàng chỉ đi theo mấy ngàn dặm, đã nhìn thấy Mạc Vô Kỵ đang nằm phè trên mặt đất như con cá chết.

Cái chân gãy của Mạc Vô Kỵ bị ném ở một bên, hắn cả cơ hội chữa thương cho mình cũng không có, có thể thấy được thương thế nặng bao nhiêu.

Khúc Du khẩn trương, địa phương mấy ngàn dặm, thần niệm đều có thể quét đến nơi này. Nếu có người dùng thần niệm quét tới Mạc Vô Kỵ, vậy thì Mạc Vô Kỵ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nàng lại cũng không chiếu cố được nhiều như vậy, tiến lên ôm lấy Mạc Vô Kỵ.

- Ế! con bé kia, Chờ đã....

Một cái thanh âm đột ngột truyền đến, một đạo nhân ảnh nhanh chóng vọt tới. Khúc Du nhìn thấy là một người đệ tử của Loan Hồn Thần Phủ.

Tên đệ tử này có lẽ còn không biết Mạc Vô Kỵ đã giết mấy chục đệ tử Loan Hồn Thần Phủ Thiên Thần cùng Dục Thần, bất quá Khúc Du thế nhưng là biết Mạc Vô Kỵ có cừu oán với Loan Hồn Thần Phủ. Nàng càng là đoạt trước một bước, trực tiếp cuốn lấy Mạc Vô Kỵ cùng cái chân gãy, đưa tay bóp nát một quả bùa chú, ngay lập tức đi xa.

- Giết nhiều người của Loan Hồn Thần Phủ ta như vậy, nên còn muốn chạy?

Người đệ tử Loan Hồn Thần Phủ trong mắt toát ra hung mang, trực tiếp bắn ra một đạo tín hiệu phù, sau đó hắn cấp tốc xông về phương hướng Khúc Du biến mất.

Hết thảy Loan Hồn Thần Phủ đệ tử đều nhận được tín hiệu Mạc Vô Kỵ giết chóc Loan Hồn Thần Phủ đệ tử, hắn đồng dạng cũng là tới trợ quyền, không nghĩ tới giữa đường đã thấy Mạc Vô Kỵ.

....

Mấy chục hô hấp sau đó, Khúc Du hạ xuống rơi vào giữa một khe núi, nàng trước tiên giúp Mạc Vô Kỵ nối cái chân gãy vào, đồng thời lấy ra vài viên đan dược trị thương đưa vào trong miệng hắn.

Tình cảnh lúc trước Mạc Vô Kỵ như Iron Man đánh mãi không chết, làm cho nàng khẳng định Mạc Vô Kỵ là tu sĩ luyện thể, một cái tu sĩ luyện thể thân thể là phi thường trân quý. Một khi chờ Mạc Vô Kỵ gãy chân mất đi sinh cơ, vậy đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, thực lực sẽ giảm xuống một cấp bậc. Cho nên nàng trước tiên là trợ giúp Mạc Vô Kỵ nối vào cái chân gãy.

Khúc Du xuất thân từ Vong Xuyên đạo môn, đan dược trị thương trên người thậm chí so với tử vong sư huynh Vũ Lương còn tốt hơn một hai cái đẳng cấp.

Mạc Vô Kỵ ý niệm rất nhanh thì lần nữa về tới trong óc, một khi đã có tri giác, Mạc Vô Kỵ Sinh Cơ Lạc cũng là gia tốc vận chuyển. Tại Sinh Cơ Lạc lôi kéo, một trăm lẻ bảy nhánh mạch lạc còn lại liên hợp với Sinh Cơ Lạc hợp thành một cái Đại Chu Thiên chữa thương.

Khúc Du kinh dị không dứt nhìn Mạc Vô Kỵ, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ tự mình chữa thương cường đại như vậy, Mạc Vô Kỵ sinh cơ khí tức lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy mà lớn mạnh.

Mạc Vô Kỵ miễn cưỡng mở mắt, hắn thấy là Khúc Du cứu hắn sau đó, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm. Khúc Du người nữ nhân này mặc dù là Vong Xuyên đạo môn, ấn tượng của Mạc Vô Kỵ đối với nàng cũng không tệ lắm, hắn đã cứu nàng hai lần.

- Cảm ơn...

Mạc Vô Kỵ mới vừa vừa mới nói hai chữ cảm tạ sau đó, cũng cảm giác được một loại cực độ nguy cơ đang nhanh chóng tới gần.

Khúc Du thấy Mạc Vô Kỵ mở mắt, trong lòng vui vẻ, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thấy trong mắt Mạc Vô Kỵ lộ ra cực độ lo lắng nói:

- Mau trốn, trốn càng nhanh càng tốt...

Vội vội vàng vàng nói xong câu đó sau đó, Mạc Vô Kỵ đơn giản nhắm mắt lại, điên cuồng vận chuyển Sinh Cơ Lạc, đồng thời Thế Giới Lạc trao đổi Hồng Mông Sinh Tức bên trong Bất Hủ Giới.

Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất, để cho mình khang phục.

Khúc Du bỗng ngây người, lập tức liền mang theo Mạc Vô Kỵ tại chỗ bỏ chạy. Thực lực của Mạc Vô Kỵ khẳng định mạnh hơn so với nàng, hơn nữa Mạc Vô Kỵ phi thường thần bí, dù nàng còn không có cảm giác được nguy hiểm, nàng tin tưởng Mạc Vô Kỵ sẽ không nói mò.

Sau nửa canh giờ, sắc mặt Khúc Du cũng thay đổi nghiêm trọng.

Phía sau nguy hiểm nàng cũng đã cảm thấy, có người đang truy sát nàng và Mạc Vô Kỵ. Nàng chỉ có một cái lẩn trốn phù, hiện tại dùng tốc độ của nàng, căn bản là không cách nào chạy trốn khỏi truy binh phía sau.

Cũng trong lúc đó, nàng dĩ nhiên cảm thụ được trong thân thể Mạc Vô Kỵ có một loại đại hạo khí tức, loại khí tức này thậm chí ẩn chứa một loại khai thiên tích địa quy tắc ở trong đó. Mạc Vô Kỵ câu thông Thế Giới Lạc, dưới tình hình chung người khác là không cảm giác được. Hiện tại Khúc Du ôm Mạc Vô Kỵ, nàng tự nhiên có thể cảm thụ được Mạc Vô Kỵ câu thông tới được Hồng Mông Sinh Tức.

Lúc này Khúc Du không cách nào cố kỵ khí tức trên người Mạc Vô Kỵ, nàng không nhanh chóng chạy trốn, người đuổi theo tới nhất định sẽ giết chết cả nàng và Mạc Vô Kỵ.

Lại là nửa nén hương sau, Khúc Du thần niệm thậm chí có thể quét thấy bóng dáng phía sau loáng thoáng, trong lòng nàng bộc phát lo lắng.

Phải làm gì đây? Khúc Du rất ít gặp phải loại chuyện nguy hiểm này.

- Bỏ ta xuống....

Tại thời điểm Khúc Du lo lắng vạn phần, nàng lại nghe được Mạc Vô Kỵ nói.

- Không được, đuổi theo phía sau hẳn là cường giả Loan Hồn Thần Phủ, có Thiên Thần cường giả ở trong đó. Dù cho chỉ là một Thiên Thần tầng một, cũng không phải ta và ngươi có thể đối phó.

Khúc Du không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Mạc Vô Kỵ.

- Hưu!

Một đạo tiễn mang phá vỡ không gian bắn đến từ phía sau, cường đại không gian phong tỏa khí tức, để cho Khúc Du căn bản là không cách nào tránh ra.

- PHỐC!

Một đạo đỏ tươi xuyên qua từ ngực Khúc Du, mang theo một mũi máu tươi.

Máu tươi rơi trên mặt Mạc Vô Kỵ, mang theo một loại ấm áp và tuyệt vọng. đây là mũi tên bắn vào Khúc Du lĩnh vực, nhưng chỉ giống như là bài biện mà thôi.

- Là cường giả Loan Hồn Thần Phủ Thiên Thần tầng bốn, Ngạn Năng, người này còn có một cái biệt hiệu gọi là vũ tiễn, hắn có một thanh trung phẩm thần khí, Tiến Vũ Cung...

Khúc Du lời nói cũng đã tràn đầy tuyệt vọng, nếu như là những người khác đuổi theo, có lẽ nàng còn có thể liều mạng một cái.

Thế nhưng là Ngạn Năng đến, nàng là nửa điểm cơ hội cũng không có.

- Ẳng ẳng… éc éc!

Mạc Vô Kỵ bỗng thét dài một tiếng, từ trong tay Khúc Du nhảy lên, rơi trên mặt đất. Bất chấp Sinh Cơ Lạc cường hãn không gì sánh được, hắn vẫn như cũ có một loại cảm giác cả người rời rạc.

Lúc này không cần dùng thần niệm, Mạc Vô Kỵ cũng đã có thể thấy Loan Hồn Thần Phủ cường giả Ngạn Năng phía sau đuổi theo. trong tay Ngạn Năng nắm một thanh trường cung màu xám tro, một mũi tên dài lần nữa khoác lên trường cung màu xám tro.

- Xin lỗi, ngươi đã cứu ta hai lần, ta lại không thể cứu ngươi dù chỉ một lần...

Trong mắt Khúc Du có một tia hổ thẹn, nàng cảm giác mình rất là vô dụng.

Một mình Mạc Vô Kỵ giết bốn năm chục tên tu sĩ của Cửu Diễn Thần Tông cùng Loan Hồn Thần Phủ, nàng chạy trốn một Thiên Thần tu sĩ cũng không làm được.

Mạc Vô Kỵ thấy lỗ máu trên ngực Khúc Du, đó là một mũi tên vừa rồi bắn ra. Hắn biết, dù cho hắn còn muốn đòi nợ cho Khúc Du, hiện tại cũng không thể được. Liều mạng và đi tìm chết là hai việc khác nhau, hiện tại dừng lại chiến đấu cùng Thiên Thần tu sĩ kia, đó không phải là liều mạng, mà là muốn chết.

Liên tục giết sắp tới năm mươi danh đệ tử Cửu Diễn Thần Tông cùng Loan Hồn Thần Phủ, Mạc Vô Kỵ trong lòng tích tụ đã phát ra gần một nửa, thu một chút tiểu lợi tức trở về. Hiện tại việc hắn phải làm không tiếp tục xả giận muốn chết, mà là chuẩn bị tương lai trở về báo thù.

Mạc Vô Kỵ vung tay vừa kéo, trực tiếp đem Khúc Du ôm vào trong ngực mình.

- Ngươi làm cái gì đó, nhanh chóng buông ta xuống...

Trong lòng Khúc Du cả kinh, cảm giác tuyệt vọng bỗng hóa thành bi phẫn, nàng thật sự là nghĩ không ra Mạc Vô Kỵ lại là một tên vô sỉ như vậy, đã sắp chết tới nơi, còn muốn sàm sỡ nàng… Vô sỉ quá mà!

- PHỐC!

Thương thế của Mạc Vô Kỵ vốn đã rất nặng, khoảng cách khang phục còn rất xa, Khúc Du lại giãy dụa, hắn tại chỗ lại phun ra một ngụm máu tươi.

Khuôn mặt Mạc Vô Kỵ vốn là trắng bệch như tờ giấy, giờ càng thêm tái nhợt.

Khúc Du thở dài, không có tiếp tục giãy dụa nữa. Dù sao cả hai cũng đều sắp chết, giãy dụa thì có ích lợi gì? Tốt xấu dù sao đối phương đã cứu mình hai lần, đem cái mạng này trả lại cho hắn cũng được.

Mạc Vô Kỵ đã phát động Phong Độn.

Một luồng gió nhẹ tại quanh người Mạc Vô Kỵ quét tới, gần như là tại đồng thời mũi tên nhanh như điện của Ngạn Năng bắn ra.

Tử vong phong tỏa Mạc Vô Kỵ, trong nháy mắt này, Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên đã có một loại giác ngộ, thân hình hắn hơi ngăn ra, cư nhiên từ tại chỗ trực tiếp biến mất, mà không gian quy tắc không có nửa phần biến động.

- Bành!

Mũi tên dài đi qua phương vị Mạc Vô Kỵ, lại đem bóng dáng của Mạc Vô Kỵ bắn vỡ ra.

Ngạn Năng đã hạ xuống rơi vào địa phương Mạc Vô Kỵ biến mất, hắn ngơ ngẩn nhìn Mạc Vô Kỵ chỗ này, dĩ nhiên cũng không tìm được phương vị Mạc Vô Kỵ rời đi nữa.

- Á đù! Đây là thủ đoạn gì? Lợi hại như vậy?

Ngạn Năng tự lẩm bẩm, trong lòng lay động không gì sánh được.

Không gian thuấn di thủ đoạn hắn cũng đã biết, đích thật là đại thần thông, thế nhưng có thể thuấn di bao xa, đó là căn cứ mọi người đối với không gian quy tắc cảm ngộ mạnh yếu cùng với tu vi mạnh yếu. Vô luận như thế nào, có một điều không cách nào thay đổi. Đó chính là chỉ cần là không gian thuấn di, liền có không gian quy tắc ba động.

Mà Mạc Vô Kỵ mới vừa rời đi, không có nửa điểm không gian quy tắc ba động, để cho hắn tìm không được nửa điểm manh mối rời đi, vậy hắn làm sao đuổi theo mà giết?