Bất Hủ Thần Vương

Chương 117: Lẻn vào yêu quật



- Ha ha, củ khoai nóng này, cũng hơi khó xử. Như vậy đi, ta đề nghị sau khi chuyện thành công, ta cùng Bắc Cung tiểu thư lấy một nửa, bốn người các ngươi một nửa, như thế nào?

Đề nghị này, Nhậm Thương Khung tự nhiên là hi sinh bản thân thành toàn tộc nhân, cũng không bạc đãi Bắc Cung Dao. Muốn nói cống hiến lớn nhất, tự nhiên là hắn, tiếp theo mới là Bắc Cung Dao.

Mọi người há có thể nhìn không ra?

Bắc Cung Dao thản nhiên nói:

- Ta chỉ là theo vào, lấy một phần tư không khỏi bá đạo. Như vầy đi, nếu có thể chém giết thủ lãnh yêu tộc, ta chỉ lấy Trúc Cơ cửu trọng yêu đan kia, những thứ khác không động vào, như thế nào?

Trúc Cơ cửu trọng yêu đan, tuy có giá trị hai trăm điểm tích lũy. Nhưng muốn cùng một phần tư tổng số mà so sánh, hiển nhiên là kém xa.

Bắc Cung Dao nhân nhượng như vậy, ngược lại khiến người khác rất ngạc nhiên.

Bắc Cung Dao lại đứng lên:

- Chư vị, trận chiến này, nặng ở thể nghiệm. Yêu đan chỉ là việc phụ. Cứ như vậy đi.

Tất cả mọi người đều há to mồm, sớm cảm thấy Bắc Cung Dao gia nhập là dư thừa, lúc này có chút xấu hổ.

Người ta là thiên tài, trí tuệ cùng khí phách quả nhiên bất đồng. Nặng ở thể nghiệm, yêu đan chỉ là việc phụ. Loại khí độ này, hiển nhiên đã đã vượt qua rất nhiều võ giả bình thường.

Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười:

- Đã đạt thành hiệp nghị, hiện tại chúng ta thương nghị kế sách....

Trong lòng hắn, kỳ thật sớm đã có toàn bộ kế hoạch, toàn bộ quá trình đều rất hoàn thiện.

Hắn nói rất rõ ràng, mọi người đều nhao nhao gật đầu. Hiển nhiên tất cả đều bị hắn thuyết phục.

Trên sườn núi phía trước bộ lạc Yêu tộc, Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao phủ phục trên mặt đất, Nhậm Thương Khung nhìn quanh địa hình, hướng Bắc Cung Dao nói:

- Bắc Cung tiểu thư, ngươi xác định đi về phía nam có thể dẫn dắt Yêu tộc thủ lãnh rời đi?

Bắc Cung Dao nhàn nhạt hai chữ:

- Xác định.

- Tốt, thành bại ở thời khắc này, chúng ta chia nhau hành động. Chỉ cần có thể dẫn dắt Yêu tộc thủ lãnh rời đi, ta liền nắm chắc trà trộn vào trong mà không bị phát hiện.

Hai người đồng thời gật đầu. Hai đạo thân ảnh giống như u linh, chậm rãi hướng tới bộ lạc Yêu tộc.

Đối với Bắc Cung Dao mà nói, muốn dẫn dụ Yêu tộc thủ lãnh, tự nhiên càng gần càng tốt.

Mà Nhậm Thương Khung muốn trà trộn vào yêu quật, thì cơ hội tốt nhất, chính là lúc Bắc Cung Dao vừa mới dẫn dụ tên thủ lãnh kia rời đi.

Nếu như đợi Yêu tộc thủ lãnh truy tung một thời gian, Yêu tộc còn lại sẽ tăng cường cảnh giác, muốn trà trộn vào, trừ khi hắn biết phi thiên độn địa, nếu không sẽ rất khó thành công.

Bốn phía yêu quật đều là đại thụ che trời, ngược lại là nơi ẩn nấp rất thích hợp. Hơn nữa hai người đều không phải là võ giả bình thường, thực lực cao siêu, bởi vậy một đường tuy mạo hiểm, nhưng không bị phát giác.

Hai người ẩn vào trong bụi cây.

Lúc này, hai người có thể nghe được tiếng bước chân đi lại của Yêu tộc rất rõ ràng.

Những yêu linh này hiển nhiên không bị thí luyện ở Đồng Giao Đảo làm ảnh hưởng, chúng cũng không cho rằng, nhân loại võ giả có gan xông đến chỗ chúng.

Bắc Cung Dao hướng Nhậm Thương Khung ra hiệu, Nhậm Thương Khung hiểu ý, khẽ gật đầu.

Chỉ thấy thân ảnh thanh lệ của Bắc Cung Dao giống như mũi tên bắn ra khỏi bụi cỏ, tựa như Xuyên Hoa Hồ Điệp lượn lờ giữa những tàn cây.

Bắc Cung Dao kêu nhẹ một tiếng, trường kiếm sau lưng phát ra thanh ngâm, kiếm quang lóe lên, lập tức có hơn mười đầu yêu linh bị chém giết.

Yêu quật bỗng nhiên bị tập kích, đám yêu linh lập tức phát ra cảnh báo.

Thanh âm kều gào nhanh chóng tràn khắp thung lũng.

Mũi tên đã bắn ra thì không thể nào quay lại.

Nhậm Thương Khung biết rõ một khi mở ra, liền không có khả năng dừng lại. Trốn ở trong bụi cỏ, tai nghe tám phương, tuy mắt không cách nào nhìn thấy Bắc Cung Dao, nhưng thính lực của Trúc Cơ cửu trọng võ giả, dưới loại tình huống này, có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Bắc Cung Dao bằng vào thân pháp cao minh của mình, không đến một lát đã giết đến khu vực hạch tâm của yêu quật.

Ngay vào lúc này, một tiếng gào thét trầm thấp, phảng phất giống như sơn băng địa liệt, từ chỗ sâu nhất trong yêu quật truyền đến

Rống!

Một tiếng gào thét này, làm cho màng tai của Nhậm Thương Khung run lên, tiếng gầm này khuếch tán vô rừng, giống như một trận cuồng phong cuốn qua rừng cây, khắp nơi cành gãy lá rụng.

Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động:

- Yêu tộc thủ lãnh!

Loại thanh âm này, loại khí thế này, không phải yêu linh bình thường có năng lực phát ra. Quả nhiên, sau khi tiếng gầm này phát ra, từng đợt bước chân giống như địa chấn, bành… bành… bành… truyền ra.

Bắc Cung Dao cũng không ngừng tay, hiển nhiên là cố ý khiêu khích Yêu tộc thủ lãnh này.

Yêu tộc thủ lãnh này, chân thân chính là Hắc Hùng thành yêu, tuy trí lực không cao, nhưng sức mạnh kinh người. Hắc Hùng thủ lãnh chạy nhanh ra, nhìn thì thấy năm phần giống người, năm phần giống yêu.

Đây cũng là đặc điểm của Thú Tộc yêu linh.

Thú Tộc yêu linh, ngoại hình bình thường đều là nửa người nửa thú. Mà khi tu vi đến cảnh giới nhất định, thì có thể hóa thành hình người.

Yêu linh đạt tới cấp bậc này, tất nhiên sẽ rất đáng sợ.

Hai tay của tên Hắc Hùng này cầm một thanh đại chùy rất lớn..

Mà người điều khiển đại chuỳ, thân hình giống như một tòa núi nhỏ, uy mãnh dọa người. Nếu là người không có đảm lượng, chỉ cần nhìn thấy tên này, có khả năng bị hù ngã tại chổ.

Kiếm khí của Bắc Cung Dao như cầu vồng, chém giết bốn phía. Thân hình lướt nhanh, hướng mặt nam bay vút đi.

Rống! Rống! Rống!

Hắc Hùng kia gào thét, liên tục huy động cự chùy trong tay, ý bảo thủ hạ thối lui. Đừng nhìn Hắc Hùng này dáng người cực lớn, nhưng không ngu ngốc chút nào.

Kéo lấy cự chùy, sải bước đuổi theo điên cuồng. Cự chùy kéo lê trên mặt đất, giống như trâu cày ruộng, lưu lại một khe rãnh rất sâu.

Cơ hội tốt.

Nhậm Thương Khung linh quang lóe lên, biết rõ đây là thời cơ tốt nhất. Thân hình giống như u linh, ở trong bụi cỏ vọt qua, lên xuống mấy cái, liền biến mất bên trong yêu quật.

Giờ phút này, đúng là thời điểm mà bên trong yêu quật hỗn loạn nhất, Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn đã sớm quan sát những nơi có yêu linh canh gác.

Bởi vậy mỗi một bước, đều cố ý tránh những trạm canh này.

Yêu tộc thích rượu, tất nhiên sẽ có hầm rượu để ủ rượu. Loại khu vực này, hiển nhiên so với hành cung của Yêu tộc thủ lãnh thì dễ tìm nhiều hơn.

Mùi thơm của rượu chính là manh mối tốt nhất.

Nhậm Thương Khung xuyên qua một mảnh đại thụ, liền thấy phía trước có một mảnh hoa lâm cổ quái.

Hoa lâm này, mới nhìn sẽ nghĩ là rừng hoa bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy toàn bộ đều do một loại cự hoa tạo thành. Loại hoa này thân cành cao ngất, sáu cánh to lớn tạo thành một đóa hoa, tựa như một cái chân bình tinh xảo, từ đầu đến cuối là mảnh đến thô. Làm cho người ta cảm giác nó rất tự nhiên.

Nhậm Thương Khung trốn ở trong bụi cây, chăm chú quan sát. Từ trên cao nhìn xuống, có thể dùng từ biển hoa để hình dung, ước chừng có mấy trăm cành hoa, trông hết sức đồ sộ.

Bốn phía xung quanh bụi hoa, có rất nhiều thủ vệ qua lại, không ngừng lưu động tuần tra. Nói cách khác, Nhậm Thương Khung muốn thong dong hạ độc, là việc không thể nào.

Bất quá Nhậm Thương Khung càng ở thời khắc mấu chốt, càng bảo trì bình tĩnh.

Quan sát một lát, hắn tổng kết ra quy luật tuần tra của những yêu linh này. Mỗi một chuyến tuần tra, đều có một khoảng trống.

Cái khoảng trống này, thời gian không dài, nếu không cẩn thận sẽ bị phát hiện ngay.

Nhậm Thương Khung nhắm chắt thời gian, ở tại chỗ lăn một vòng, thân hình nhanh chóng chui vào bụi hoa. Hoa này cành lá sum xuê, một khi tiến vào, chỉ cần không phát ra tiếng động, sẽ không lo lắng bị phát hiện.

Nhậm Thương Khung ngửi một chút, trong lòng thầm khen, Yêu tộc này quả nhiên không tầm thường, không ngờ chúng lại dùng những cự hoa này làm vật chứa, hơn nữa hương hoa cùng linh khí của những cự hoa này, khi thấm vào rượu chính là vẽ rồng thêm mắt.

Ngửi mùi rượu say lòng người kia, Nhậm Thương Khung không thể không bội phục, Yêu tộc bộ lạc này rất biết hưởng thụ.

Tùng Vân Tán trong tay không ngừng rơi vào chính giữa những đóa hoa.

Những bình rượu bên ngoài, hạ độc tự nhiên dễ dàng. Nhưng càng vào trong, độ khó càng lớn. Nếu không cẩn thận rất dễ bị phát hiện.

Nhậm Thương Khung bằng vào chỉ lực, hao tốn trọn vẹn nửa canh giờ mới có thể hạ độc toàn bộ “ vườn rượu” này.

Chính giữa rừng hoa có một đóa hoa cực lớn, trông hết sức bắt mắt, Nhậm Thương Khung nhân đôi hàm lượng Tùng Vân Tán cho vào. Hắn biết rõ, bình rượu kia chính là của Yêu tộc thủ lãnh.

Bởi vì rượu trong đóa hoa kia, hương khí rất nồng đậm.

Làm xong những chuyện này, Nhậm Thương Khung lặng lẽ thu tay. Hít sâu một hơi, sau đó lặng yên không một tiếng động chuồn khỏi bụi hoa. Lách qua khu vực yêu quật, sau đó ba chân bốn cẳng chạy lên sườn núi.

Giờ phút này, yêu quật bên kia đã khôi phục trật tự. Chỉ có điều mật độ yêu linh tuần tra tăng lên rất nhiều.

Nhậm Thương Khung thầm kêu may mắn, may mà mình thừa dịp loạn đi vào sớm, nói cách khác, dùng mật độ phòng ngự này, cho dù hắn biến thành con ruồi, chỉ sợ cũng bay không lọt.

Ngay vào lúc này, bên tai chợt truyền tới một tiếng gầm nhẹ, tiếng gầm này, từ xa đến gần, hiển nhiên là Hắc Hùng thủ lãnh đã trở về.

Trong lòng Nhậm Thương Khung có chút căng thẳng, nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, trong lòng thì thầm:

- Bắc Cung tiểu thư, ngươi sẽ không có việc gì chứ.

Nhậm Thương Khung nhìn qua phương hướng phía nam, Hắc Hùng thủ lãnh giống như trận hắc phong chạy trở về, thiết chùy cực lớn đập loạn bốn phía.

Từ nét mặt của nó mà xem, hiển nhiên là đuổi giết thất bại. Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng thở ra. Bắc Cung Dao quả nhiên là Bắc Cung Dao, danh bất hư truyền a.

Dưới mắt, bước đầu tiên, cũng là một bước trọng yếu nhất, đã bố trí hoàn tất. Việc tiếp theo là cầu nguyện, cầu nguyện đám Yêu tộc này uống rượu, uống nhiều một chút, uống càng nhiều càng tốt.

Giờ phút này, mặt trời đã sắp lặn. Lúc này mà quan sát là rất khó khăn.

Tuy tu vị của hắn rất cao, khẳng định có năng lực nhìn ban đêm nhất định, nhưng không thể nào cùng ban ngày so sánh.

Đang lúc suy nghĩ, phía bên phải bỗng nhiên có thanh âm phát ra, thân ảnh bình tĩnh tự nhiên của Bắc Cung Dao xuất hiện trước mặt Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung cười hắc hắc, ra hiệu đã thành công.

Bố cục đã hoàn tất, tiếp theo, chính là chờ thu hoạch?