Bất Hủ Thần Vương

Chương 139: Lễ gặp mặt



Tuy đều là người trẻ tuổi, nhưng mọi người hiển nhiên đều hết sức khắc chế, cũng không vì đại đô phồn hoa mà lạc vào trong đó.

Đi dạo thoáng một chút, sau đó đều về khách sạn. Tất cả mọi người hi vọng đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, dùng tinh thần cùng diện mạo tốt nhất đi Thiên Các tổng bộ triều bái.

Không thể không nói, giờ khắc này, cho dù là Nhậm Thương Khung, cũng ít nhiều mang tâm lý hành hương. Thiên Các ở đại thế giới này, không thể nghi ngờ là thế lực đỉnh cấp.

Toàn bộ Đại Thế Giới, thực lực giống như Thiên Các cũng có bảy tám nhà, nhưng vượt qua Thiên Các, gần như chẳng có mấy ai.

Bởi vậy, Thiên Các mặc dù không đại biểu cho tồn tại đỉnh phong của Đại Thế Giới, nhưng cũng cách không xa.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bọn người Nhậm Thương Khung đã thu thập xong hết thảy, chỉ chờ xuất phát.

Người tiếp khách của Thiên Các đến rất đúng giờ.

Đó là một đàn ông trung niên, chính là sứ giả chuyên môn phụ trách tiếp đãi của Thiên Các, họ Cao.

Cao sứ giả sau khi xác định thân phận bọn người Nhậm Thương Khung, liền dẫn mọi người xuất phát.

Ra Đông Hoang đại đô, một đường hướng bắc đi vào một dãy núi lớn, đại sơn này có một miệng núi rộng lớn, giống như thiên môn vậy.

Qua thiên môn nguy nga này, đã thấy mây xanh bên trong, một cầu thang quanh co, dọc theo đường núi xoay quanh lên xuống.

Cầu thang này đâm thẳng vào mây, chỉ có thể nhìn thấy một nửa, còn một nửa thì bị mây mù che khuất, phảng phất như cầu thang này chính là tự nhiên tạo ra.

- Người trẻ tuổi, thang này đâm thẳng lên trời, nếu gan các ngươi không đủ lớn, tốt nhất không nên hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, đề phòng ngã xuống dưới.

Đi lâu như vậy, mọi người sớm đã ở độ cao ngàn thước, mặt đất phía dưới chỉ có thể thấy lờ mờ.

Cũng may những võ giả trẻ tuổi này đều có tố chất tâm lý tốt, tuy thân thể ở trên thang trời, nhưng lại không bối rối chút nào.

Ở nơi như thế này, nếu tâm lý không tốt, một khi rơi xuống, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Dù sao cách mặt đất trên ngàn thước, khinh công của Trúc Cơ kỳ võ giả cho dù cao, cũng không thể nào sống được. Trừ phi là Thiên Nhân cảnh cường giả, có thể Ngự Khí, làm chậm tốc độ rơi lại, lợi dụng khí lưu mà đáp xuống đất.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Cao sứ giả chỉ về phía trước, cười nói:

- Chư vị, mời xem ngọn huyền phong kia? Đó là trụ sở của Nghênh Tân Các, cũng là nơi mà các tân đệ tử tới báo danh. Cao mỗ chỉ có thể dẫn mọi người đến đây. Chặn đường tiếp theo, chư vị tự mình đi tới.

Nói xong, cao sứ giả khẻ kêu một tiếng, bên trong mây xanh bay ra một đạo thân ảnh màu trắng. Cao sứ giả thả người nhảy lên, bóng trắng kia là một con chim lớn giống như thiên nga, sau khi Cao sứ giả ngồi vững trên lưng, trong nháy mắt liền biến mất giữa đám mây mù.

Mọi người có chút nghĩ không ra, nhìn Nghênh Tân Các cách đó không xa. Bảy người từ dưới đi lên, không nghĩ tới bậc thang cuối cùng là một tảng đá hình vuông lớn.

Tảng đá này có những đồ án hình thù kỳ quái. Cũng may tảng đá này vô cùng rộng lớn, đủ để chứa hơn một trăm người.

Bảy người đứng ở trên bình đài, ngược lại có chút lẻ loi trơ trọi.

Tảng đá này lơ lửng giữa bầu trời, làm cho người ta có một cảm giác thần kỳ vô hạn.

Giờ phút này, tầng mây đã lơ lững dưới chân bọn họ. Trước mắt bọn họ lúc này là một đám huyền phong, hoặc xa hoặc gần, hoặc ẩn hoặc hiện trong những đám mây mù.

Mà Nghênh Tân Các, ít nhất cũng cách bọn họ hơn mười dặm.

Mà từ tảng đá này đến Nghênh Tân Các, lại không có bất kỳ thông đạo nào.

- Không phải chứ? Chúng ta qua như thế nào đây?

Cao Hồng Tinh choáng váng. Tầng mây đang ở dưới chân, có thể thấy được, độ cao hiện tại ít nhất cách mặt đất mấy ngàn xích. Mà muốn qua bên kia, căn bản không có địa phương nào có thể mượn lực, cho dù lá gan có lớn, muốn bằng vào khinh công bay vút qua, cũng không có chỗ mượn lực.

Mọi người tiến thoái lưỡng nan.

Vũ Phi Dương hừ lạnh một tiếng:

- Xe tới núi tất có đường, đây là Thiên Các muốn khảo nghiệm chúng ta đây.

Nhậm Thanh Vân lại không cho là đúng:

- Khảo nghiệm? Loại khảo nghiệm này thật đúng là mới nghe lần đầu. Chẳng lẽ lại muốn chúng ta mọc một đôi cánh để bay qua?

Tống Lam từ khi thua trận đến giờ, thấy ai cũng không vừa mắt, cùng những người khác không hợp nhau. Một mình đứng một hướng, nhìn quanh bốn phía, căn bản không tham gia thảo luận cùng mọi người.

Này cũng khó trách, theo như đổ ước, nàng hiện tại nên đến Nhậm thị gia tộc làm nô bộc. Nào có mặt mũi tham dự? Vạn nhất Nhậm Thương Khung nói gì ép buộc nàng..., lúc đó không biết dấu mặt vào đâu.

Ngược lại là Nhậm Tinh Hà hết sức bại hoại, lười biếng nằm lên bình đài, hai tay gác đầu, thản nhiên nói:

- Ta cũng không tin Thiên Các sẽ mặc kệ chúng ta. Đi lâu như vậy, trước tạm nghỉ ngơi một chút.

Mọi người đều có tâm sự, đợi gần nửa canh giờ, ngay cả Bắc Cung Dao cũng cảm thấy kì quái, đi đến trước mặt Nhậm Thương Khung, thấp giọng nói:

- Nhậm huynh, ngươi không thấy có chút kỳ quặc sao?

- Kỳ quặc.

Nhậm Thương Khung cười khổ nói.

Trên thực tế, hắn cũng không biết Thiên Các muốn làm chuyện gì. Chẳng lẽ nói, đây là quy tắc của Thiên Các?

Nhân vật mới vào núi, phải trải qua khảo nghiệm này?

Nhưng nhìn thì thấy không giống, nếu quả thật là khảo nghiệm, thì nên cho một ít chỉ dẫn. Không minh bạch đem người gạt ở chỗ này, cũng không phải đạo lý.

Hay là ra oai phủ đầu, thế nhưng mà những người mới vào núi, đều nơm nớp lo sợ, căn bản không cần ra oai phủ đầu như vậy.

Càng nghĩ, Nhậm Thương Khung càng nghĩ không ra. Không có biện pháp khác, chỉ có thể khổ đợi.

Đúng lúc này, Cao Hồng Tinh bỗng nhiên nhảy lên, hai tay giơ cao, trong miệng hô to nói:

- Này, vị kia là sư huynh hay là tiền bối...

Cách đó không xa, quả nhiên có một thanh điểu đang bay, ở giữa mây qua lại như con thoi. Trên lưng nó còn có một người ngồi.

Nghe được tiếng người gọi, liền hướng bên này bay đến.

Nhìn thấy bọn người Nhậm Thương Khung, nhíu mày hỏi:

- Các ngươi ở đây làm gì?

Cao Hồng Tinh kêu lên:

- Chúng ta là tân đệ tử đến từ Vân La Thành, hôm nay đến đây triều bái Thiên Các tổng bộ. Không nghĩ lại bị kẹt ở nơi này.

- Vân La Thành, kia là địa phương nào?

Đối phương nhếch miệng, lắc đầu:

- Chưa từng nghe qua.

Vân La Thành chỉ là một địa phương nhỏ bé, cái để người khác chú ý nhất là gần Tu La Hải Vực, trừ cái đó ra, tên tuổi xác thực không đủ để cho đệ tử Thiên Các nhớ kỹ.

- Vị sư huynh này, Vân La Thành là thành thị dưới sự quản hạt của Hắc Thạch thành. Địa Chu phân đà là ở Hắc Thạch thành....

- Ah, Địa Chu phân đà.

Tên đệ tử kia vẻ mặt hờ hững, tuy có nghe qua Địa Chu phân đà, nhưng không quá để ý.

- Được rồi, việc này cùng ta không có quan hệ gì. Ai tiếp đãi các ngươi, các ngươi tìm người đó đi.

- Này....

Cao Hồng Tinh triệt để bó tay rồi, nói thế cũng được sao? Chẳng lẽ Thiên Các trong truyền thuyết, chính là bộ dáng này sao? Đồng môn sư huynh đệ có thể lạnh nhạt như vậy sao?

Ngay lúc này, phía trước lại bay tới mấy con chim, đệ tử trên đó nhao nhao cười nói:

- Trương sư huynh, hôm nay nhiệm vụ bận rộn, huynh còn có thời gian nấn ná nơi đây sao?

Tên Trương sư huynh này hừ nói:

- Bọn này là người mới không hiểu chuyện, một điểm lễ nghĩa cũng không hiểu, đúng là buồn cười.

- Ha ha, lại có người mới đến sao?

- Nhìn đám người kia đần độn, không biết là từ xó xỉnh nào tới? Ngay cả lễ nghĩa nhập môn cũng không hiểu, cũng khó trách bị người gạt ở chỗ này.

Nhậm Thương Khung nghe bọn hắn trái một câu cấp bậc lễ nghĩa, phải một câu cấp bậc lễ nghĩa, thì rất nghi hoặc.

- Chư vị sư huynh, chúng ta ở đại đô chờ, có một người tên Cao Châu dẫn tới đây, trên đường đi chúng ta rất cung kính, cũng không làm mất cấp bậc lễ nghĩa ah.

Nghe Nhậm Thương Khung nói lời này, đám đệ tử kia đều cười ha ha. Phảng phất giống như nhìn một tên ngốc, hướng Nhậm Thương Khung liếc qua.

- Tiểu tử này thật đúng là ngốc.

- Ồ, còn có hai vị sư muội?

Con mắt lóe sáng, thoáng nhìn Bắc Cung Dao cùng Tống Lam sau lưng Nhậm Thương Khung, nhãn tình đều sáng lên.

Bắc Cung Dao tiên tư thanh nhã, giống như băng tuyết quỳnh tương. Mà Tống Lam tuy tính cách cao ngạo, nhưng luận tướng mạo, cũng là một mỹ nữ ngàn dặm có một.

Thiên Các đệ tử tuy nhiều, nữ đệ tử cũng gần ba thành, cũng không phải không có mỹ nữ. Nhưng đại bộ phận mỹ nữ, hoặc là cao cao tại thượng, hoặc là sớm có đạo lữ.

Loại sư muội sinh đẹp mới nhập môn này, có thể nói là hàng tốt cực kỳ. Huống chi, Bắc Cung Dao cũng tốt, Tống Lam cũng tốt, đều có nhan sắc hại nước hại dân.

Những Thiên Các đệ tử này, đừng nhìn tu vị không thấp, nhưng ở Thiên Các tu luyện, thời gian nhàm chán, mỗi người đều có tật xấu của mình, thấy mỹ nữ xinh đẹp như vậy, cũng khó tránh khỏi có ý nghĩ kỳ quái.

Giờ khắc này, sau khi nhìn thấy Bắc Cung Dao cùng Tống Lam, nguyên một đám nội tâm đều lung lay. Những tiểu sư muội này nếu có thể lừa gạt một cái, tiến hành dạy dỗ, tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý muốn ah.

Một gã đệ tử cười hắc hắc nói:

- Hai vị sư muội, sư huynh ta vừa vặn rảnh rỗi, Bạch Hạc này có thể mang theo một người nữa. Không bằng để sư huynh ta đưa các ngươi đi vào Nghênh Tân Các?

- Đi đi đi, tiểu Đức, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?

Một đệ tử khác mắng lên.

Nhậm Thương Khung lạnh nhạt nhìn qua đám đệ tử này, trong lòng nguội lạnh một nửa. Thiên Các nổi danh như vậy, không ngờ ngày đầu tiên bái phỏng, lại gặp được sự tình chán ghét thế này.

Một đám vẻ mặt bỉ ổi, đã đem tâm sự của bọn hắn lộ hết ra ngoài.

Tâm tình của Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung khác không bao nhiêu, trong lòng cũng chán ghét vô cùng. Bất quá nàng tu dưỡng rất tốt, nên không nói gì. Chỉ nghiêng đầu đi, nhìn về hướng khác.

Lại có một người cười nói:

- Sư muội, nếu không phải nể mặc các ngươi, ta cũng không rảnh mà đứng đây nói chuyện. Không nói gạt ngươi, các ngươi mất lễ nghĩa, làm cho sứ giả nghênh đón các ngươi khó chịu. Nếu như không có người khác giúp đỡ, các ngươi ít nhất phải ở chỗ này vài ngày. Trừ khi có người hỏi đến, nói cách khác, thậm chí có thể chờ tới mười ngày nửa tháng.

Bắc Cung Dao không nói, nhưng Tống Lam là người có tâm cơ, nũng nịu hỏi:

- Sư huynh, chúng ta từ địa phương nhỏ bé đến đây, không hiểu quy củ. Không biết cấp bậc lễ nghĩa là gì?

- Ha ha ha, sư muội. Cấp bậc lễ nghĩa đương nhiên là lễ gặp mặt. Sứ giả người ta tân tân khổ khổ đi đón các ngươi, lãng phí thời gian tu hành. Thời gian tu luyện có thể nói là phi thường trân quý. Không có chút lợi lộc gì, người ta sao có thể tận tâm tận lực chứ?

Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, cái gọi là “Cấp bậc lễ nghĩa.” Nguyên lai là lễ gặp mặt. Đây là trách đám bọn họ không có đút lót, bởi vậy đem bọn họ gạt ở chỗ này.

Nếu như không có mấy tên này nói ra, chỉ sợ bọn họ suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chuyện này.

- Hắc hắc, như tiểu sư muội các ngươi, là không cần phải có cấp bậc lễ nghĩa. Những người khác nha....

Tống Lam cười tươi, mang theo ba phần nũng nịu nói:

- Vậy làm phiền sư huynh dẫn ta đi đi, người ta không muốn ở chỗ này ăn không khí.

Nghe ngữ khí của Tống Lam như thế, mấy tên kia toàn thân mềm nhũn, một đám tranh nhau dẫn Tống Lam đi Nghênh Tân Các.