Bất Hủ Thần Vương

Chương 607: Phượng Vũ thần mộc, kế hoạch đại sư



- Đối kháng yêu tộc, không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Cốc mỗ ta mặc dù một thân già khọm, nhưng tình nguyện mệt chết, cũng không muốn bị những yêu ma kia ăn tươi nuốt sống. Thương Khung đại sư, dù sao ta cũng là Nam Thiên Các cứu tới, sau này, các ngươi tùy tiện khu sử, lão Cốc ta tuyệt không hai lời.

- Đúng, cận kề cái chết cũng không cho những thứ yêu ma kia nuốt sống. Thương Khung đại sư, chỗ cần chúng ta, xin cứ việc mở miệng.

- Tốt, nhị vị quả nhiên là người thống khoái. Có nhị vị tương trợ, thực lực Nam Thiên Các tất nhiên tăng nhiều. Được rồi, về đại kế cùng yêu tộc đối kháng, nhị vị có ý kiến gì không?

Nhậm Thương Khung biết nghe lời phải, đối với hai vị đại sư này cũng là thập phần nể trọng.

Công Tôn Lam trầm ngâm nói:

- Cơ quan phòng thủ thành, đơn giản chính là gia tăng một số phòng ngự, nếu là không cách nào tạo thành cấm chế phòng ngự lớn, chỉ dựa vào cơ quan, không cách nào phát ra nổi tác dụng quyết định. Nhưng mà nếu như dùng tốt cơ quan, ở thời khắc mấu chốt, là có thể phát huy tác dụng không nhỏ. Cơ quan, trận pháp, cấm chế, khắp mọi mặt nếu như có thể kết hợp tốt, phòng ngự một tòa thành thị, tăng lên gấp năm ba lần, cho tới gấp mười lần, cũng không phải là vấn đề gì.

Nhậm Thương Khung gật đầu:

- Công Tôn đại sư nói cực rất đúng, Cốc đại sư có cao kiến gì không?

- Ha hả, giao chiến lẫn nhau, tất phải có lợi khí. Lão Cốc ta cả đời chỉ biết một chuyện, đó chính là rèn các loại thần binh lợi khí. Yêu tộc cường đại, chỉ có ba điểm, một là người đông thế mạnh, tạo thành một cỗ cuồng phong tịch quyển, bằng nhiều đánh ít, tốc độ vừa mau, gió cuốn mây tan; điểm thứ hai, là yêu tộc chi độc, điểm này, có Thương Khung đại sư cái là Đan Tiên Đông Điện Thái thượng trưởng lão, nên có chút đối sách; điểm thứ ba, là nanh vuốt bọn hắn bén nhọn, tính công kích mạnh, dẫn đến cường giả loài người không có vũ khí tương ứng mà nói, thì sẽ thua thiệt rất nhiều.

Cốc Lâm phân tích đối với yêu tộc, là phi thường đúng chỗ.

Cốc Lâm dừng một chút, mở miệng nói tiếp:

- Nam Thiên Các cùng yêu tộc đại chiến mấy lần, đánh lùi ba đợt công kích, chiến thuật trong đó lão Cốc ta đã nghiên cứu qua. Không thể không nói, sách lược của Nam Thiên Các rất tốt, dùng chiến thuật cung tên là phương thức tốt nhất đối kháng yêu tộc. Dù sao, chính diện đối kháng, võ giả loài người cùng yêu tộc so sánh, không có ưu thế gì đáng nói. Trừ khi là cường giả đỉnh cấp mới bị ưu thế áp đảo.

- Cốc đại sư phân tích cực kỳ có lý. Chiến thuật cung tên này, lúc đầu chính là Thương Khung đại sư chủ trương gắng sức thực hiện. Ngay từ mấy năm trước, Thương Khung đại sư đã một mực thu xếp chuyện này rồi.

Mộ Dung một bên, vốn là một mực bàng thính, giờ phút này cũng là mở miệng nói.

Cốc Lâm giơ lên một ngón tay cái:

- Ta cũng đã được nghe nói chuyện này. Không thể không nói, Thương Khung đại sư ánh mắt rất xa. Cả Đông Hoàng Châu, sớm đối với yêu tộc làm ra ứng đối, trừ Nam Thiên Các ra, sợ rằng không có nhà thứ hai rồi. Ngươi nhìn Thiên Khung Tạo Hóa, xảy ra chuyện, trừ co đầu rút cổ ra, cơ hồ không có thủ đoạn khác. Dựa vào một cái thượng cổ trận pháp phòng ngự, ổn định làm con rùa đen rút đầu. Thật là mất hết thể diện tổ tông.

Nói đến Thiên Khung Tạo Hóa, Cốc Lâm đại sư rất khinh thường.

Nhậm Thương Khung khẽ mỉm cười, cũng không bài xích bọn người Cốc Lâm phát tiết tâm tình. Trên thực tế, Thiên Các quả thật không nói nổi. Cho dù là sợ yêu tộc, cũng không nên hoàn toàn co đầu rút cổ. Cũng nên đi ra thử dò xét sâu cạn một chút.

- Được rồi, Cốc Lâm đại sư. Trải qua nhiều lần cùng yêu tộc tác chiến đến xem, chiến thuật cung tên này mặc dù tốt. Nhưng mà có một chút yếu kém. Cung ứng trang bị chưa nói, cung tên này đối với Yêu Vương yêu tộc trên căn bản không có bất cứ tác dụng gì, một khi đại quy mô công thành, ở dưới tình huống đỉnh cấp cường giả xông lên, uy hiếp của Yêu Vương cấp đối với phòng ngự thành thị là trí mạng. Mà loài người chúng ta cùng Yêu Vương đối kháng, phải là Thần Thông cảnh cường giả. Ở cấp bậc này, Thần Thông cảnh cường giả loài người, số lượng cùng Yêu Vương so sánh, kém quá xa a.

Cốc đại sư trầm ngâm nói:

- Đây quả thật là một vấn đề lớn, trước mắt mà nói, ta có thể nghĩ mấy biện pháp, nhưng áp dụng cũng có một chút khó khăn.

- Nga?

Nhậm Thương Khung vừa nghe có biện pháp, không khỏi hứng thú tăng nhiều:

- Biện pháp gì? Cốc đại sư nói thử xem.

- Chiến thuật cung tên, cũng chưa chắc không thể sát thương Yêu Vương. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cung tên đủ mạnh. Trên thế giới này, cường cung thần cung, cũng không phải là không có.

- Thần cung, dù sao số lượng quá ít a, hơn nữa căn bản là hoa trong gương, trăng trong nước, căn bản không chiếm được. Muốn tạo thành đại quy mô sát thương, rất khó khăn!

Mộ Dung than nhẹ.

- Cũng chưa chắc, Thần cung này, không nhất định phải diệt sát Đại Đạo cấp cường giả mới có thể gọi Thần cung. Theo ta được biết, địa phương không xa Thiên Thương phân đà này, có một đại bảo khố Thần cung.

- Nga? Lời này nói như thế nào?

Mộ Dung hứng thú hỏi.

Cốc đại sư khẽ mỉm cười:

- Mộ Dung đạo hữu, ngươi là người đến từ Thiên Thương phân đà? Chẳng lẽ năm đó Thiên Thương phân đà Ứng Vô Nhai, không có cùng Phượng Vũ bộ lạc làm giao dịch sao?

- Phượng Vũ bộ lạc?

Trong mắt Mộ Dung vừa động:

- Ngươi là nói Phượng Vũ thần mộc?

Nhậm Thương Khung cũng giật mình, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đưa tay vừa sờ, trực tiếp từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thân cây.

Gốc cây này sắc thái sặc sỡ, bằng màu làm chủ, hàm chứa các loại màu sắc loang lổ, tản ra hơi thở cổ xưa.

- Phượng Vũ thần mộc!

Cốc đại sư không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Vũ thần mộc này, sách sách than thở:

- Gốc Phượng Vũ thần mộc này, chính là nhất đẳng thượng phẩm a. Thương Khung đại sư, không nghĩ tới, ngươi lại có một cây Phượng Vũ thần mộc, chẳng lẽ đại sư ngươi là bằng hữu của Phượng Vũ bộ lạc sao? Nếu là như vậy thì quá tốt rồi.

- Bằng hữu, cũng không thể nói vậy.

Nhậm Thương Khung nhớ tới ngày đó bị Thiên Thương phân đà đuổi giết, có cả Hắc Viêm bộ lạc Thủ Tịch Chiến Thần Tiêu Viêm. Thiếu chút nữa đem Nhậm Thương Khung đẩy vào chỗ chết, hoàn hảo cuối cùng Tiểu Bạch xuyên qua không gian, tiến vào Đế Hào không gian tị nạn, làm cho Nhậm Thương Khung đột phá Thần Thông cảnh, đạt được Lưu Kim con rối.

Cuối cùng thời điểm đi qua Phượng Vũ bộ lạc, vừa lúc gặp phải Phượng Vũ đại hội của Phượng Vũ bộ lạc, Hắc Viêm bộ lạc Thủ Tịch Chiến Thần Tiêu Viêm kia, ở trong đó diễu võ dương oai, bị Nhậm Thương Khung chém giết. Cướp lấy một cây Phượng Vũ thần mộc.

Thời gian dài như vậy, Nhậm Thương Khung không có tìm được cơ hội thích hợp dùng đến gốc cây Phượng Vũ thần mộc này, cũng không có nghĩ, lúc này Cốc Lâm đại sư nhắc tới Phượng Vũ thần mộc.

Mộ Dung tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vỗ đùi:

- Ý của Đại sư ngươi là nói, dùng Phượng Vũ thần mộc này, chế luyện Thần cung?

- Chính phải.

Cốc Lâm thở dài nói:

- Nhiều không nói, chỉ cần có một ngàn Phượng Vũ Thần cung, đừng nói là Yêu Vương cấp phải chết, coi như là Đại Thánh yêu tộc, cũng có thể bắn chết. Ở dưới công kích dày đặc của Phượng Vũ Thần cung, Yêu Vương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt không sinh lộ.

- Một ngàn cây?

Mộ Dung cau mày:

- Nghe nói Phượng Vũ bộ lạc một năm mới một lần thịnh hội, một lần thịnh hội, chỉ có thể chém xuống chín cái Phượng Vũ thần mộc. Một ngàn cây này, chẳng lẽ không phải yêu cầu một ngàn cái Phượng Vũ thần mộc sao?

Cốc Lâm cười cười:

- Một ngàn cái coi là cái gì? Hoang Man bộ lạc truyền thừa vài ngàn năm, Phượng Vũ thần thụ kia có ít nhất vài ngàn năm rồi. Một năm chín cái, nói ra ai tin chứ. Chỉ nhìn Phượng Vũ bộ lạc có bỏ được hay không thôi.

- Vật trong thiên hạ đều có giá trị. Chỉ cần có giá trị, là có thể lấy được, bọn họ không có đạo lý không bán. Xem ra Phượng Vũ bộ lạc này, là nhất định phải đi một chuyến. Cốc đại sư, một ngàn Phượng Vũ Thần cung, sẽ phải rơi đến trên đầu đại sư a.

Cốc Lâm sảng khoái cười một tiếng:

- Chỉ cần có thể có một ngàn cái Phượng Vũ thần mộc, ta liền có thể chế tạo ra cho ngươi một ngàn Phượng Vũ Thần cung. Điểm tự tin này, lão Cốc ta vẫn phải có.

- Tốt, chính là câu này, Mộ Dung, Phượng Vũ bộ lạc này, ngươi theo ta đi một chuyến rồi.

Mộ Dung năm đó ở Thiên Thương phân đà. Ứng Vô Nhai cùng Man Hoang bộ lạc có một số giao dịch. Căn bản đều là hắn âm thầm chủ trì, cùng các bộ lạc Man Hoang đệ nhất trọng, Mộ Dung là hết sức quen thuộc.

Phượng Vũ bộ lạc, tự nhiên cũng không có thể ngoại lệ. Dù sao Phượng Vũ bộ lạc là tồn tại rất cao trong Man Hoang đệ nhất trọng.

Dĩ nhiên, quái vật lớn này cũng chỉ là đối với Man Hoang đệ nhất trọng mà nói, trên thực tế, Nam Thiên Các hôm nay mới thật sự là quái vật lớn.

Mộ Dung chỉ trầm ngâm chốc lát, nói:

- Đại nhân, Phượng Vũ bộ lạc này mặc dù chẳng qua là Man Hoang đệ nhất trọng, nhưng mà nghe nói, sau lưng Phượng Vũ bộ lạc có chỗ dựa rất lớn. Cùng thế lực lớn của Man Hoang tầng thứ bảy có một số liên hệ. Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm.

Nhậm Thương Khung không thèm để ý:

- Chúng ta là đi giao dịch, không phải là trộm cắp ăn cướp, không cần để ý. Huống chi môi hở răng lạnh, Nam Thiên Các chúng ta chiếm cứ ở chỗ này, đối với Man Hoang không có chỗ xấu, chỉ có lợi. Nếu như Nam Thiên Các bị đánh tan, tiếp theo là đến phiên bọn họ rồi. Dã tâm của Yêu tộc, là cả Thiên Trạch Thế Giới, Man Hoang bọn họ, cũng đừng nghĩ chỉ lo thân mình.

...

Từ Thiên Thương phân đà lên đường, tiến vào Man Hoang, đến Phượng Vũ bộ lạc cũng không coi là xa. Nhất là đối với Nhậm Thương Khung bọn họ mà nói, chỉ một thời thần là có thể đến.

Man Hoang hiển nhiên cũng nhận được ảnh hưởng mười vạn năm đại kiếp. Rất rõ ràng chính là phòng ngự các nơi cũng nghiêm mật rất nhiều.

Nhậm Thương Khung đi thẳng vào vấn đề, muốn gặp tù trưởng Phượng Vũ bộ lạc Trình Phụng Tiên.

Phượng Vũ bộ lạc năm đó Thủ Tịch Chiến Thần Tiêu Kỳ bị chém, hôm nay cũng mời tới một cường giả khác, chính là Thần Thông tam trọng cường giả, so với Thủ Tịch Chiến Thần Tiêu Kỳ năm đó mạnh hơn rất nhiều.

Cho nên, Phượng Vũ bộ lạc hôm nay, ở Man Hoang đệ nhất trọng, quyền nói chuyện là càng lúc càng lớn.

- Tù trưởng đại nhân tôn quý, phía ngoài có hai nhân loại, chỉ danh nói muốn gặp ngài.

Một gã thuộc hạ cung kính hướng tù trưởng Trình Phụng Tiên nói.

Trình Phụng Tiên đang cùng tân Thủ Tịch Chiến Thần Ba Quật đối ẩm, đang nói đến mấu chốt. Nghe nói có loài người tới chơi, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

- Loài người? Phượng Vũ bộ lạc chúng ta rất ít cùng loài người giao thiệp. Hay là loài người chạy trốn đến Man Hoang chúng ta, nghĩ Phượng Vũ bộ lạc là gánh hát sao?

Trình Phụng Tiên thân là tù trưởng, cái giá vẫn phải có. Không phải ai muốn gặp, cũng có thể nhìn thấy.

- Đại nhân, bọn họ nói là cố nhân của tù trưởng đại nhân.

- Cố nhân?

Trình Phụng Tiên nhíu mày:

- Tên gọi là gì?

- Có một cái nói hắn gọi là Mộ Dung.

- Mộ Dung?

Trình Phụng Tiên khẽ cau mày, cái tên này hắn cũng không xa lạ. Năm đó là thủ hạ Thiên Thương phân đà Ứng Vô Nhai, Thần Thông đệ nhị trọng cường giả.

Mấy năm này mai danh ẩn tích, Trình Phụng Tiên vẫn không có chú ý tung tích của hắn. Mà Mộ Dung đi theo Nhậm Thương Khung, vẫn thập phần bí mật, mặc dù trải qua nhiều lần yêu tộc đại chiến, danh tiếng Mộ Dung chỉ nổi danh nội bộ Nam Thiên Các, ngoại giới cũng không làm sao biết.

Hơn nữa Man Hoang rất bài ngoại, cùng ngoại giới ngăn cách, tự nhiên không biết tung tích Mộ Dung rồi.

Thủ Tịch Chiến Thần Ba Quật có chút mất hứng, hắn đang cùng tù trưởng uống rượu. Đang muốn nói đến chỗ mấu chốt, tính toán mở miệng hỏi tù trưởng một cây Phượng Vũ mộc cực phẩm, thời điểm tù trưởng đang trầm ngâm, lại bị khách tới quấy rầy, trong lòng tự nhiên là khó chịu.