Bất Hủ Thần Vương

Chương 616: Chương 616



Nhị tông chủ Thạch Chiến hỏi:

- Như thế lựa chọn thứ ba là như thế nào?

Mọi người cũng rất tò mò, không biết lựa chọn thứ ba kia là ở đâu. Cả đám chăm chú nhìn Thạch Đình, Thạch Đình thở dài nói:

- Lựa chọn thứ ba chính là Nam Thiên Các.

- Cái gì? Nam Thiên Các?

Cả đám trơn mắt há hốc mồm, qua một lúc lâu, nhị tông chủ Thạch Chiến mới lên tiếng:

- Nam Thiên Các, Thạch Đình, ngươi không nhầm đấy chứ, chưa nói Nam Thiên Các cách chúng ta mấy ngàn vạn dặm, lại là tuyến đầu tiên chống cự yêu tộc, chúng ta tới đó để chôn cùng với bọn họ sao. Hơn nữa, ngươi cảm thấy Nam Thiên Các đáng tin sao?

- Ta cũng cảm thấy là như vậy. Nam Thiên Các có bao nhiêu thực lực chứ. Theo ta thấy, Nam Thiên Các so với Thiên Khung Tạo Hóa lại càng không tín nhiệm. Thiên Khung Tạo Hóa, ít nhất cách chúng ta tương đối gần. Nam Thiên Các, hắc hắc, ta xem coi như hết. Chút bản lãnh như Lý Dật Phong, ta coi còn không bằng Bão Thạch Tông chúng ta.

Phần lớn tông chủ của Bão Thạch Tông, đối với cái lựa chọn này, là xem thường vô cùng.

Thạch Thanh cũng là trầm ngâm không nói, trên thực tế, hắn đối với Nam Thiên Các không coi nhẹ, nhưng cũng không thấy được đây là một lựa chọn tốt.

Thạch Đình hừ lạnh một tiếng:

- Chư vị, ta biết trong lòng các ngươi không nhìn trúng Nam Thiên Các. Bất quá mọi người suy nghĩ một chút, Nam Thiên Các gặp phải tuyến đầu tiên yêu tộc, cùng yêu tộc đón chiến nhiều lần, người ta tại sao có thể luôn luôn sừng sững đứng không ngã? Các ngươi cảm thấy, này thuần túy là bởi vì yêu tộc nhìn không khá chỗ kia? Theo ta được biết, yêu tộc Quỷ Xa Bộ thực lực rất mạnh, ở Tu La hải vực là tồn tại xếp hạng trước mười, ở trước mặt Nam Thiên Các, cũng là tan đàn xẻ nghé, nghe nói trừ Quỷ Xa lão quái ra, những Đại Thánh khác, toàn bộ bị chém!

- Chỉ sợ là lời đồn đãi thôi? Lưu Vân Đạo cùng Chân Kiếm Đạo, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có ba bốn Đại Đạo cường giả, hơn nữa căn bản không có đạt tới trung kỳ cường giả, làm sao có thể đối kháng Quỷ Xa lão tổ? Nhất định là chuyện đồn bậy.


- Lão Lục, ngươi có chút thành kiến rồi. Bây giờ người nào không biết, Nam Thiên Các danh tiếng rất vượng, không phải là Lý Dật Phong, mà là cao đồ Nhậm Thương Khung của hắn!

- Nhậm Thương Khung? Vậy thì làm trò cười hơn rồi. Thời điểm ba trăm năm đại bỉ, thực lực của hắn mọi người cũng được chứng kiến. Ở trong Thần Thông cảnh, coi như là cao nhất rồi. Nhưng mà ở trước mặt Đại Đạo cảnh, kia cũng không phải một chuyện cười sao? Hắn? Hắn có thể đối kháng Quỷ Xa lão tổ, các ngươi tin sao?

Thạch Đình lạnh lùng nói:

- Bất kể ngươi có tin hay không, sự thật chính là sự thật. Ta nếu như ngay cả điểm tình báo này cũng không có, kia cũng không cần lăn lộn. Lần trước, Nam Thiên Các đi mấy vạn dặm, gấp rút tiếp viện Thâm Uyên Thành, cứu ra bốn gã Đại Đạo cường giả, trận chiến này, các ngươi chung quy nghe chưa?

Thạch Thanh cười nói:

- Lão Tứ, ngươi không phải muốn nói, Nam Thiên Các sẽ đi Bão Thạch Tông gấp rút tiếp viện chúng ta chứ?

Thạch Đình cười khổ nói:

- Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vấn đề Nam Thiên Các cùng Thất Tinh Đạo Tràng giống nhau, người ta chưa chắc vui lòng mạo hiểm. Thẳng thắn mà nói, ta đối với Nam Thiên Các so với Thất Tinh Đạo Tràng coi trọng hơn.

- Nga, tại sao nói vậy?

Thạch Thanh cũng là thập phần khó nghĩ.

- Đại ca, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, Nam Thiên Các hôm nay cảnh tượng như thế, mấu chốt là ở Nhậm Thương Khung. Nhậm Thương Khung này còn nữa một thân phận khác, đó là Đan Tiên Đông Điện Thái thượng trưởng lão. Nam Thiên Các người ta tại sao không sợ hãi, đó là bởi vì, sau lưng bọn họ có Đan Tiên Đông Điện. Nếu như Nam Thiên Các bọn họ chống đỡ không nổi, hoàn toàn có thể rút lui đến Đan Tiên Đông Điện Kính Nguyệt Thành. Cùng Kính Nguyệt Thành mạnh mạnh liên thủ!

Nói đến Đan Tiên Đông Điện, tất cả mọi người là im lặng không nói. Có khinh miệt thế nào, bọn họ cũng không dám phủ nhận Đan Tiên Đông Điện cường đại.

Luận thực lực mà nói, Đan Tiên Đông Điện, coi như là sáu đại tông môn bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc có thể ở Đan Tiên Đông Điện chiếm được tiện nghi gì.


Thạch Thanh khẽ gật đầu, thở dài nói:

- Nói như vậy, Nam Thiên Các quả nhiên là rất không đơn giản. Chẳng qua là, đúng như ngươi nói, Nam Thiên Các cách chúng ta quá mức xa xôi. Nếu không, cũng thật sự có thể đi tìm nơi nương tựa. Bằng tính cách Lý Dật Phong, chỉ cần chúng ta không lớn tiếng đoạt chủ, tin tưởng hắn nhất định sẽ tiếp nhận chúng ta.

Đối với nhân phẩm Lý Dật Phong, những người này cũng không nghi ngờ.

Ở Đông Hoàng Châu, người nào không biết, Thiên Các Kiếm Tiên Lý Dật Phong là một quân tử, là Quân tử kiếm.

Bao nhiêu lần, ở thời điểm lục tông hội đàm, Lý Dật Phong tựa như thanh niên nhiệt huyết, chủ trương lục tông liên thủ, cùng yêu tộc oanh oanh liệt liệt đánh một trận.

Lúc ấy, phần lớn mọi người cảm thấy xem thường, bằng thực lực loài người, cùng yêu tộc oanh oanh liệt liệt đánh một trận, đó chính là trứng gà đụng tảng đá.

Nhưng mà hôm nay suy nghĩ một chút, những cường giả Bão Thạch Tông này cảm thấy, ban đầu nếu mà nghe chủ trương của Lý Dật Phong, oanh oanh liệt liệt cùng yêu tộc đại chiến một cuộc, vận mệnh Bão Thạch Tông cũng chưa chắc có thể bết bát như bây giờ!

- Nói đến nói đi, ba lựa chọn này, quả nhiên cũng không phải là sách lược vẹn toàn. Lão Tứ, chẳng lẽ không có lựa chọn khác sao?

Thạch Đình nghe ý tứ lời này, ngược lại có chút chỉ trích, không khỏi có chút không vui, thản nhiên nói:

- Còn có lựa chọn khác? Có a, ngồi chờ chết, tại chỗ chờ chết!

Thạch Thanh ha hả cười một tiếng, khoát tay nói:

- Tốt lắm, mọi người đừng bảo là nói nhảm. Cuối cùng, vẫn còn tìm được một đường ra. Mọi người còn có biện pháp nào nữa không? Nếu như không có, ba cái lựa chọn này, chúng ta chọn ưu tú mà lấy.


Thạch Phá Thiên một mực giữ im lặng bên cạnh, đột nhiên mở miệng nói:

- Chư vị tông chủ, Phá Thiên có lời muốn nói.

Thạch Phá Thiên là thiên tài tuổi trẻ, ở trên đại hội tông chủ, cho phép bàng thính, nhưng luôn luôn không có lên tiếng, cũng không dám đi quá giới hạn.

- Nga, Phá Thiên ngươi có lời gì...

Thạch Phá Thiên nói:

- Nam Thiên Các bên kia, bản thân ta có thể chịu trách nhiệm liên lạc Nhậm Thương Khung một lát. Ban đầu ở Thủy Vân Tông ba trăm năm đại bỉ, mấy người chúng ta coi như hợp tính, đã kết bái huynh đệ rồi...

Lục tông chủ tựa hồ nhịn không được:

- Được rồi, Phá Thiên, đừng nói Nhậm Thương Khung gì nữa. Một mao đầu tiểu tử, có thể có bao nhiêu khả năng, không nên đánh giá cao hắn. Ba trăm năm đại bỉ ngươi tham gia, Nhậm Thương Khung hắn lúc ấy có bao nhiêu bản lãnh? Lúc này mới mấy năm trôi qua? Hắn có thể một bước lên trời sao?

Thạch Phá Thiên đối mặt trưởng bối quát lớn, không có tiện xung đột, nhưng nhàn nhạt nói:

- Nếu như người khác, ta không tin. Nhưng mà nói Nhậm Thương Khung một bước lên trời, ta tin.

Thạch Thanh thấy đồ đệ của mình lên tiếng, vội vàng nói:

- Phá Thiên, chuyện này, trước không nên nói ra.

Thạch Phá Thiên thấy sư tôn mở miệng, chỉ đành phải gật đầu, thối lui đến chỗ cũ.

Liền tại lúc này, bên ngoài vội vã chạy vào một người:


- Chư vị tông chủ, cứ điểm phía nam Phi Thạch Thành báo nguy, thỉnh cầu trợ giúp, đã liên tục phát ba đạo cấp cứu.

Phi Thạch Thành, là cứ điểm bên ngoài Bão Thạch Tông thánh địa, là một trong những bình chướng cuối cùng bảo vệ xung quanh Bão Thạch Tông.

- Chư vị, vấn đề khó khăn tới nữa rồi.

Thạch Thanh thở dài nói.

Hiện hôm nay, chung quanh Bão Thạch Tông, còn có bảy tám cứ điểm nhỏ. Phi Thạch Thành chính là một cái trong đó. Chiếm cứ Phi Thạch Thành này là mấy tán tu cường giả bên trong Bão Thạch Tông. Cũng không phải dòng chính Bão Thạch Tông.

- Có cái gì khó khăn? Những cứ điểm này, vốn là không trông cậy vào bọn họ! Phi Thạch Thành, lại càng không là dòng chính Bão Thạch Tông, bây giờ mạo hiểm đi cứu bọn họ? Không phải là đưa lưng cho yêu tộc đánh sao!

Nhị tông chủ Thạch Chiến cũng là dứt khoát vô cùng, không cứu!

Dù sao những cứ điểm chung quanh này, sớm muộn đều sẽ bị diệt, đối với tác dụng bảo vệ xung quanh thánh địa Bão Thạch Tông không lớn. Nếu ý nghĩa chiến lược không lớn, cũng không phải là dòng chính Bão Thạch Tông, dựa vào cái gì đi cứu?

Vạn nhất là quỷ kế của yêu tộc, chuyến đi cứu này, chính là lao vào chỗ chết.

Thạch Thanh đưa ánh mắt hướng Thạch Đình, muốn nghe quân sư này nói như thế nào một chút.

- Đại ca, lần này, ý kiến của ta là nhất trí. Bây giờ cục diện này, chúng ta đi tiếp viện Phi Thạch Thành, rất có thể sẽ trúng kế. Theo ta thấy, đây là mưu kế yêu tộc, cũng chưa chắc không thể nào.

Thạch Thanh đối với Phi Thạch Thành vốn là gân gà như nhau, thấy tất cả mọi người nói như vậy, khoát tay hạ lệnh:

- Nói cho Phi Thạch Thành, nói thánh địa Bão Thạch Tông bị nhốt, không rảnh gấp rút tiếp viện. Bảo bọn hắn nghĩ biện pháp đột phá, nếu như có thể đột phá đến thánh địa Bão Thạch Tông, nơi này nhất định mở rộng vì bọn họ.

Tự mình đưa tới cửa, nhất định sẽ cười tiếp nhận. Nhưng muốn đi mạo hiểm tiếp viện, vậy thì không bàn nữa rồi.

Trong loạn thế, nhân tình ấm lạnh chính là thực tế như vậy!