Bất Hủ Thần Vương

Chương 620: Chương 620



Tia lưới đầy trời rợp đất, phảng phất cả bầu trời cũng bị vây khốn vào trong.

Nhậm Thương Khung dẫn động sáu chuôi Vạn Tượng Phi Đao, bay vụt qua lại. Những phi đao này bay tới đâu, tia lưới bị nhẹ nhàng cắt bỏ, giống như yếu ớt giấy.

- Cái gì?

Ngân Lý Đại Thánh lần này là hoàn toàn trợn tròn mắt. Khó trách hai tay Song Đao Đại Thánh cứng rắn như vậy cũng bị phi đao này làm đứt, khó trách khôi giáp hắn chắc chắn như vậy, cũng bị phi đao này phá vỡ.

Phi đao này, quả nhiên là đáng sợ!

- Mọi người đề phòng, tới là đại cao thủ.

Long Phong cùng Gia Cát Tĩnh, lúc này quả thực là nhìn u mê. Bọn họ vốn là liều chết, tràn đầy nguy cơ. Nhưng mà lúc này, bỗng nhiên giống như thành khách xem hoa.

Biến cố liên tục này, một màn tiếp theo một màn, quả thực là để cho bọn họ không kịp nhìn. Trong lòng bọn họ hiện tại chỉ còn lại có tò mò.

Rốt cuộc cường giả tới là ai? Còn chưa có lộ diện, đã đùa bỡn những yêu tộc Đại Thánh này chết đi sống lại. Làm khí diễm đối phương vốn là không ai bì nổi, hoàn toàn chuyển thành nơm nớp lo sợ.

Nhìn nét mặt kia của Ngân Lý Đại Thánh, quả thực là như lâm đại địch a!

- Long lão đệ, ngươi có biết người tới là ai không?

Gia Cát Tĩnh len lén hỏi.

Long Phong cũng là một đầu mê hoặc, hắn biết mới là lạ.

- Ha hả, ngươi cũng không biết là ai sao?

Gia Cát Tĩnh cười khổ, mặc kệ, dù sao tới không phải là địch nhân, mạng này là có thể bảo toàn rồi.

Chỉ bất quá, rốt cuộc là vị cường giả nào, Gia Cát Tĩnh thật đúng là rất tò mò.

Trong đầu lục soát các đại cường giả của Đông Hoàng Châu, vị nào am hiểu dùng phi đao tuyệt kỷ?

Nghĩ tới nghĩ lui, những lão quái vật thành danh kia, không có một người nào lấy phi đao làm chiêu bài.

- Chẳng lẽ không phải là cường giả Đông Hoàng Châu? Vẫn còn những cao thủ châu khác tới đây? Có thể đùa bỡn nhóm yêu tộc Đại Thánh này, vị này nhất định là tiền bối cường giả, ít nhất là Đại Đạo tứ trọng, thậm chí là ngũ trọng lục trọng a!

trong lòng Gia Cát Tĩnh vô cùng nhộn nhạo, tràn đầy kính sợ cùng ngưỡng mộ. Giống như hắn là tán tu Đại Đạo sơ kỳ, mặc dù thoạt nhìn địa vị không thấp, nhưng cùng những lão tiền bối kia so sánh, vẫn còn thập phần khó coi. Giống như loại đỉnh cấp cường giả này, cho dù hắn là Đại Đạo cường giả, bình thời cũng chưa chắc nịnh bợ được.


Tò mò, hết sức tò mò.

Mà Ngân Lý Đại Thánh bên kia, bốn gã yêu tộc Đại Thánh, phần thực lực này, nếu là đặt ở bình thời, kia đều là tồn tại đại sát bốn phương.

Nhưng mà bây giờ, cả đám đều như lâm đại địch, phảng phất ngày diệt vong tùy thời có thể phủ xuống.

Thật là đáng sợ!

Giơ tay nhấc chân đã diệt mấy đồng bạn của bọn hắn, đây đối với bọn hắn là một uy hiếp đáng sợ!

Đáng sợ nhất là bọn hắn biết rõ đối thủ phi thường đáng sợ, nhưng vẫn không biết đối phương rốt cuộc mai phục ở nơi nào.

Người kim quang kia chợt lóe lên rồi biến mất, không dấu vết có thể tìm ra.

Thần thức lục soát, lại càng là đá chìm đáy biển. Bọn họ nào biết đâu rằng, kim quang con rối kia, căn bản không phải là người, vậy đâu ra có thần thức?

Ngay khi bọn Ngân Lý Đại Thánh nơm nớp lo sợ, hư không bỗng nhiên quát nhẹ một tiếng:

- Chém!

Phi đao lại một lần nữa chém hướng bọn Ngân Lý Đại Thánh.

Lần này, ai cũng không dám có sai lầm. Lực công kích của phi đao này đáng sợ như thế, quả thực là vô kiên bất tồi, bọn hắn sao dám đi đón đỡ.

Rối rít né tránh.

Chẳng qua là, vừa động thân thể tránh né, trận thế liền đại loạn rồi.

Liền vào lúc này, hư không bỗng nhiên bùng lên mấy đạo kim quang, mấy bóng người màu vàng từ hư không chui ra, huy động quả đấm, bành bạch ba, đem bốn gã Đại Thánh yêu tộc còn dư lại này phân cách ra.

Bốn gã Đại Thánh này, có ba người đã trúng Vạn Tượng Phi Đao, trong cơ thể đã bị độc tố trên phi đao xâm lấn. Lưu Kim khôi lỗi cuốn lấy bọn họ, chỉ là vì để độc tố này gia tốc phát tác mà thôi.

Mà tên yêu tộc Đại Thánh còn dư lại không có bị thương, bị thần thức Nhậm Thương Khung khóa lại.

Thái Dương Chi Dực vừa nhấc, Nhậm Thương Khung nhanh như thiểm điện, hướng bên trong vòng chiến phóng đi. Hai tay hợp lại, tất cả Cửu Dương Đại Thủ Ấn đã ngưng tụ thành một đạo Thiên Vẫn Thất Tinh, ầm ầm ấn đi xuống.

Thiên Vẫn Thất Tinh này đối phó Quỷ Xa lão quái, có lẽ có chút chưa đủ, nhưng mà đột nhiên tập kích bất ngờ một gã cấp hai Đại Thánh, vậy thì chết chắc rồi.


Tên Đại Thánh kia bị Lưu Kim khôi lỗi cuốn lấy, hoàn toàn không đề phòng Nhậm Thương Khung bay lên cao đánh xuống. Thời điểm năng lượng đáng sợ này áp bách xuống tới, phản ứng cũng đã chậm.

Xua!

Sức mạnh cường đại đập lên ngực tên Đại Thánh kia.

Phanh!

Thân thể nổ mạnh, yêu đan trực tiếp bay ra. Nhậm Thương Khung thuận tay chụp lấy, đồng thời thân ảnh nhoáng một cái, qua lại mấy nơi, liền đem tất cả yêu đan Đại Thánh chết đi, toàn bộ bỏ trong túi.

Lại thêm Tiểu Linh Vương, còn có mới vừa rồi trước sau bị diệt bốn Đại Thánh, trong túi Nhậm Thương Khung nhiều thêm năm miếng Đại Thánh yêu đan!

Ngân Lý Đại Thánh nhìn thấy Nhậm Thương Khung hiện thân, trong mắt cơ hồ phóng hỏa:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Nhậm Thương Khung cười ha ha:

- Đến địa phủ rồi, ngươi hỏi sẽ rõ ràng. Đời này, các ngươi nhất định chỉ có thể làm quỷ hồ đồ rồi!

Ngân Lý Đại Thánh gầm lên:

- Muốn giết chúng ta, không có dễ dàng như vậy!

- Ha ha, trước khi chết còn già mồm?

Nhậm Thương Khung lúc này, cũng không ẩn tàng nữa. Yêu tộc Đại Thánh chết gần hết, còn lại ba tên bị trúng độc này, căn bản không cách nào đối với hắn tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Về phần đại quân yêu tộc, ở trong mắt hắn, đại quân yêu tộc bình thường căn bản thương tổn hắn không được. Trừ khi chính hắn muốn chết, lâm vào trùng vây.

Gia Cát Tĩnh nhìn thấy Nhậm Thương Khung hiện thân, vội vàng cười làm lành tiến lên, cung kính hành lễ:

- Tiền bối, Gia Cát Tĩnh đa tạ tiền bối đại ân cứu mạng.

Thoạt nhìn, đối phương mặc dù trẻ tuổi, nhưng nhất định là tiền cao nhân bối có thuật trú nhan. Cho nên Gia Cát Tĩnh gọi "Tiền bối" một chút cũng không miễn cưỡng, ngược lại là thập phần vui mừng.

Rốt cục nhìn thấy mặt thật của tiền bối rồi.


Nhậm Thương Khung cười cười, nhìn Gia Cát Tĩnh, lại nhìn Long Phong một chút:

- Các ngươi thật cũng không sai, bị nhiều Đại Thánh yêu tộc vây khốn như vậy, cũng có thể chống đỡ đến bây giờ.

- Tiền bối, ngươi đã sớm đến rồi?

Nhậm Thương Khung thở dài nói:

- Ta đứng ngoài quan sát đã lâu. Chỉ tiếc đầu đà kia quá lỗ mãng, chờ ta muốn cứu, hắn đã rơi vào trong tay địch nhân rồi.

Nhậm Thương Khung xác thực đã sớm đến rồi, hắn luôn luôn ẩn nhẫn không phát, nhưng thật ra là quan sát những yêu tộc Đại Thánh này, tính toán phương pháp hợp lý.

Đối mặt nhiều cường giả yêu tộc như vậy, hắn cũng không có thể tùy tiện làm việc. Tính trước làm sau, thông qua sách lược, phát huy sở trường đặc biệt của hắn, lợi dụng hết thảy ưu thế có lợi, lúc này mới có thể đạt tới hiệu quả khắc địch chế thắng.

Nếu không, xông tới liều mạng, mặc dù hắn thao túng Lưu Kim khôi lỗi, cũng chưa chắc dám nói thắng dễ dàng. Thắng bại nhiều lắm là năm năm.

Nhưng mà khi như vậy, cục diện sẽ rất bất lợi. Bị những Đại Thánh yêu tộc này vây khốn, vạn nhất yêu tộc Đại Thánh phụ cận đến đây gấp rút tiếp viện, sẽ lâm vào vũng bùn tử chiến.

Cho nên, Nhậm Thương Khung chọn dùng chiến thuật, tiêu diệt từng bộ phận, xuất kỳ bất ý, quả nhiên là đại thu kỳ hiệu.

Hôm nay, còn dư lại ba tên Đại Thánh kia, cũng là nỏ mạnh hết đà, đều trúng Vạn Tượng Phi Đao, giờ chết đã cách rất gần. Mặc dù không bị đánh chết, độc phát là lúc bọn hắn lên đường.

- Tiền bối, cái này cũng không trách ngươi. Thất Sát đạo hữu quá lỗ mãng rồi. Ta khuyên hắn không nên phân ra, hắn lại không nghe.

Gia Cát Tĩnh tự nhiên rõ ràng, Thất Sát Đầu Đà, đó là tự mình muốn chết.

Nhậm Thương Khung khoát tay chặn lại:

- Thôi, nơi đây không nên ở lâu, tốc chiến tốc thắng, giải quyết ba yêu nghiệt này, chúng ta lập tức đi thánh địa Bão Thạch Tông.

- Tiền bối muốn đi Bão Thạch Tông?

Gia Cát Tĩnh hơi có chút giật mình.

Nhậm Thương Khung không trả lời, mà là cười híp mắt nhìn vòng chiến:

- Ngã.

Đang khi nói chuyện, hai gã yêu tộc Đại Thánh trúng độc đầu tiên, thân thể lung lay lắc lư, đã chống đỡ không nối. Lưu Kim khôi lỗi am hiểu nhất là loại chiến đấu này, lập tức hóa thành dây thừng kim quang, bắt bọn họ trói lại.

Tiếp theo, Ngân Lý Đại Thánh cũng khó trốn vận rủi, cũng thành tù binh của Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung chuyện thứ nhất, không phải là giết bọn hắn, mà là lấy ra giải dược Thập Nhị Thiên Hương Cao, để cho bọn họ phục dụng đi xuống. Yêu đan của yêu tộc Đại Thánh, cũng không thể bị Thập Nhị Thiên Hương Cao làm cho ô nhiễm.


Cho nên, muốn lấy yêu đan, trước hết phải giải độc.

Yêu tộc Đại Thánh toàn bộ ngã xuống, đây đối với yêu tộc bốn phía Phi Thạch Thành mà nói, không thể nghi ngờ là ngày diệt vong đến, ở Nhậm Thương Khung, Gia Cát Tĩnh cùng với Long Phong xung phong liều chết, hội hợp với đám tinh anh còn chưa chết kia, qua lại xung phong liều chết, đem đại quân yêu tộc vây khốn đánh thất linh bát lạc, rối rít chạy tán loạn.

Mà đám người bên trong Phi Thạch Thành, vốn là cố định chờ chết, thấy biến cố ngoài thành, liền rối rít xung phong liều chết đi ra, tạo thành một cỗ tư thế phản công.

Thế cục thoáng cái xuất hiện đại nghịch chuyển!

- Cái gì? Ngươi nói tàn quân Phi Thạch Thành phá vòng vây thành công, đến dưới thành nam, thỉnh cầu tiến vào thánh địa Bão Thạch Tông?

Thạch Thanh nghe được thám tử hồi báo, quả thực có chút bất khả tư nghị.

Phi Thạch Thành bị vây khốn, đại quân yêu tộc gấp mười lần Phi Thạch Thành, dưới tình huống này, hoàn toàn sẽ không trông cậy vào bọn họ có thể phá vòng vây thành công.

Cái gọi là phá vòng vây, thật ra chính là tự sanh tự diệt.

Cho nên, lúc ấy Thạch Thanh nói rất hay, nếu như có thể đột phá đến thánh địa Bão Thạch Tông, nơi này nhất định vì bọn họ mở rộng...

Hôm nay, người ta thật là đột phá đến thánh địa Bão Thạch Tông rồi, đại môn có muốn mở rộng hay không? Này lại thành vấn đề khó khăn mới rồi!

- Chư vị, mới mẻ a. Phi Thạch Thành lại phá vòng vây thành công. Trừ Thất Sát Đầu Đà chết ra, Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong còn sống, ở ngoài thánh địa Bão Thạch Tông, thỉnh cầu tiến vào thánh địa a.

Thạch Thanh dở khóc dở cười, tuyên bố tin tức kia.

- Cái gì? Bọn họ... Đột phá thành công?

Thạch Đình cũng cảm thấy bất khả tư nghị:

- Đại ca, có phải lầm rồi hay không?

- Là tin tức thám tử bên kia báo tới, có thể nào sai lầm? Hơn nữa, xác xác thật thật, là Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong mang theo một nhóm tàn quân Phi Thạch Thành, ước chừng mấy vạn người!

- Mấy vạn người?

Thạch Đình lại càng u mê:

- Đại ca, cái này không đúng. Yêu tộc đại quân không phải là bùn đất. Muốn nói Gia Cát Tĩnh cùng Long Phong phá vòng vây thành công, còn có một phần trăm hy vọng. Nhưng mà mấy vạn người đột phá thành công, đây không phải là nói giỡn sao? Yêu tộc đại quân gió thổi không lọt, có thể cho mấy vạn người này đột phá ngàn dặm sao? Này là chuyện rất hoang đường?

Nhị tông chủ Thạch Chiến cũng cười lạnh:

- Nhất định là có trá. Nếu như tin bọn hắn, chúng ta sẽ ngốc nghếch theo chân bọn họ rồi. Mấy vạn người? Coi như là bọn họ chắp cánh, cũng bay không tới nơi này!

Quả thật, đại quân yêu tộc trùng trùng điệp điệp, đem Phi Thạch Thành vây nước chảy không lọt, có mấy cá lọt lưới đó là có thể có.

Nhưng mấy vạn người cùng nhau đột phá, căn bản không thể nào. Yêu tộc đại quân tính ra ngàn vạn, mấy vạn người căn bản không đủ nhét hàm răng a.