Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 56: 56




Chị có thích em không?
*
Sầm Lộ Bạch đang ám chỉ nàng sao?
Tim Khương Chiếu Tuyết nhảy vọt đến tận cổ.

Nàng sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội đánh bóng về như lúc vừa tỉnh giấc vào buổi sáng.

Nàng cũng sợ rằng bản thân vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn sau cơn say, ảnh hưởng đến tâm lý, nghe lời nào của Sầm Lộ Bạch cũng trở thành một loại thử, có dụng ý khác.
Nàng do dự.

Không biết Sầm Lộ Bạch có hiểu lầm rằng nàng không muốn trả lời hay không, nhưng cô cũng chẳng ép buộc nữa, chỉ cười nhẹ, xoay người lại như không có gì xảy ra, tiếp tục tiến về phía trước.
Khương Chiếu Tuyết nắm lấy tay cô theo bản năng.
Nàng muốn hỏi cô:" Em biết, vậy còn chị? Chị có biết không?"
Thậm chí, nàng còn muốn hỏi:" Em biết.

Chị thích em có đúng không?"
Nhưng vào lúc nắm lấy, Sầm Lộ Bạch dừng lại và xoay bước, Khương Chiếu Tuyết lại rụt rè trước ánh nhìn chăm chú, trầm tĩnh tựa như biển sâu trong đôi con ngươi đen láy của cô.
Nếu câu trả lời không phải là thứ mà nàng mong muốn, nàng nên kết thúc nó như thế nào? Nếu Sầm Lộ Bạch nói "tôi không biết", liệu nàng có nên lấy hết can đảm để nói "em thích chị" không?
Có vẻ như nàng đang ép buộc bản thân vào một tình huống sinh tử.
Nàng mất hứng.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy.

Một lúc sau, nàng sửa miệng: "Em...!hình như em vừa bị vẹo cổ rồi."
Nàng buông tay Sầm Lộ Bạch ra, nửa người cứng đờ, chậm rãi thu tay lại, nhíu mày, đôi mắt ngân ngấn nước, trông giống hệt dáng vẻ bị trẹo đến đáng thương.
Sầm Lộ Bạch:"..."
Một làn sóng bất đắc dĩ lướt qua mắt cô, sau đó chỉ còn lại sự dịu dàng.
"Ở đây sao?" Cô đến gần, đặt lòng bàn tay lên chiếc cổ tinh tế, lõa lồ trong không khí của Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết chịu đựng sự run rẩy, dùng giọng mũi đáp lại:" Vâng."
Có vẻ như rất đau.
Nàng duỗi tay ra quá nhanh, động tác quá mạnh nên thực sự bị vẹo cổ.

Lúc này, chỉ cần vừa cử động thôi là cũng đã rất đau.
Sầm Lộ Bạch nhíu mày:" Đến bên kia ngồi một chút đi.

Tôi giúp em xoa nhé?"

Khương Chiếu Tuyết không ý kiến:" Vâng."
Nàng theo Sầm Lộ Bạch đến ghế đá bên vệ đường.

Sầm Lộ Bạch lấy một chiếc áo sơ mi đắt tiền từ túi xách ra, trải một lớp mỏng lên ghế rồi ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Tiếng lòng Khương Chiếu Tuyết khẽ lay động, thầm thì:" Cảm ơn chị."
Nàng ngồi xuống, đối mặt với Sầm Lộ Bạch.

Sầm Lộ Bạch đứng yên trước mặt nàng, thoáng nghiêng người, đến rất gần nàng.

Vòng eo chỉ cần một vòng tay là có thể ôm trọn ấy đối diện đầu mũi nàng, hoàn toàn bao trùm lấy nàng trong làn hương lạnh lẽo và tao nhã.
Bóng cây mang đến sự mát mẻ, cành lá được gió thổi xào xạc.

Sầm Lộ Bạch nhẹ nhàng chuyển động, kiềm sức xoa bóp giúp nàng.
Nỗi đau của Khương Chiếu Tuyết dần nguôi ngoai, suy nghĩ cũng trỗi dậy.
Sầm Lộ Bạch lo lắng: "Gần đây em có thường bị vẹo cổ không?" Cô biết cũng đã có hai lần.
Khương Chiếu Tuyết lơ đễnh:" Gần đây có vẻ thường xuyên hơn ạ."
Sầm Lộ Bạch trầm ngâm:" Có phải thiếu chất gì rồi không? Hay dạo này em bận làm luận văn nên ít tập thể dục hơn trước?"
Giọng nói của cô đầy trong trẻo và êm ả, độ ấm hoàn toàn khác so với khi nói chuyện cùng những người khác.

Cảm xúc trong Khương Chiếu Tuyết dần lên men.
"Có lẽ là vậy." Nàng dao động.
Sầm Lộ Bạch hỏi:" Em có sợ xoa bóp và châm cứu không?"
Khương Chiếu Tuyết đáp:" Có một chút." Nàng dừng một chút rồi phản ứng lại, từ chối:" Không cần, chắc là không nghiêm trọng đến vậy đâu ạ."
Sầm Lộ Bạch dịu dàng nói:" Được rồi, vậy chúng ta dành thời gian tập thể dục thường xuyên để xem có thuyên giảm không nhé? Nếu không, chúng ta sẽ tìm bác sĩ vật lý trị liệu để xem xét?"
Quan tâm săn sóc, suy nghĩ chu đáo, từng tiếng từng tiếng nói chúng ta, như thể cả hai thực sự là một cặp, rằng cô đang thật sự dỗ dành cô bạn gái nhỏ của mình.
Cảm xúc Khương Chiếu Tuyết hoàn toàn vỡ òa.
Cuối cùng, nàng cầm lòng chẳng đặng, gọi tên Sầm Lộ Bạch:" Sầm Lộ Bạch."
Nhẹ nhàng, âm cuối còn có chút run rẩy.
Động tác của Sầm Lộ Bạch dừng lại trong chốc lát, giọng nói chất chứa một sự trì trệ khó có thể nhận ra:" Ừm?"
Đây là lần đầu tiên Khương Chiếu Tuyết gọi thẳng họ tên cô.
Khương Chiếu Tuyết cúi đầu, nhìn vào vòng eo dường như chỉ cần vươn tay ra là đã có thể chạm vào được của Sầm Lộ Bạch, hỏi:" Tại sao chị lại đối xử tốt với em như vậy?"
Lòng bàn tay Sầm Lộ Bạch dường như nóng lên, tiếp tục chậm rãi chuyển động:" Tôi đối xử tốt với em sao?" Bốn lạng đẩy ngàn cân.
Khương Chiếu Tuyết im lặng.
Sầm Lộ Bạch thản nhiên nói:" Em là phu nhân của tôi.


Không phải tôi nên đối xử tốt với em sao?"
Tựa như có tình ý, nhưng lại giống như chẳng có gì.

Đầy thản nhiên, nhưng lại khiến người khác mơ màng, vẫn ba phải, thế nào cũng được giống như trước.
Khương Chiếu Tuyết buồn bã.

Đây không phải là những gì mà nàng muốn nghe, những khớp ngón tay đặt trên đầu gối đã trắng bệch.

Nàng lấy hết can đảm, lùi về sau một chút, cách xa Sầm Lộ Bạch, ngước nhìn cô và nói:" Vậy nếu...!nếu không phải là em thì sao?"
Nếu không phải em, chị cũng sẽ ký hợp đồng hôn nhân cùng người khác, cũng sẽ đối xử với cô ấy tốt như vậy sao?
Nàng không hỏi trọn vẹn, chỉ mong rằng Sầm Lộ Bạch sẽ hiểu.
Sầm Lộ Bạch không có khả năng không hiểu, trừ khi cô không muốn.
Tiếng chim hót dường như đã xa dần.
Nàng nhìn Sầm Lộ Bạch không chớp mắt, nhịp tim đập như trống, vừa hồi hộp, vừa xấu hổ hơn bao giờ hết.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch thoáng gợn, hỏi:" Ừm?"
Lòng Khương Chiếu Tuyết rơi thẳng xuống đáy vực trong nháy mắt.
Cô thực sự không muốn hiểu sao?
Nàng mất hết can đảm để hỏi tiếp, vội vã cúi đầu trốn tránh:" Không có gì ạ."
May mắn thay, nàng đã không hỏi thẳng.
Sầm Lộ Bạch lại nói:" Không có nếu."
Khương Chiếu Tuyết sững người, nhịp thở vô thức chậm lại.
Sầm Lộ Bạch trầm giọng:" Sẽ chỉ là em."
Cô không nói quá to, nhưng dường như có ngàn cân đang rơi vào mặt hồ trong lòng Khương Chiếu Tuyết, khiến nàng không kịp phản ứng.
Đây là sao vậy? Có thể xem như một lời tỏ tình uyển chuyển không?
Nàng thoáng do dự và lâng lâng, đầu óc đờ đẫn, nhưng nhịp tim đang dần hồi sinh và đập nhanh hơn.
Nàng cử động, muốn ngẩng đầu xác nhận cảm xúc của Sầm Lộ Bạch.

Nhưng lúc vừa ngẩng đầu lên, trước khi có thể nhìn rõ gương mặt của Sầm Lộ Bạch, thì lời chào hỏi đầy ân cần của Dung Trĩ đã đi trước một bước:" Sao hai người lại ngồi đây thế?"
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Nàng trơ mắt nhìn Sầm Lộ Bạch xoay người về nơi phát ra âm thanh, khoác lên mình một chiếc mặt nạ điềm tĩnh trong những tình huống xã giao.
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Chiếu Tuyết dùng ánh mắt để đánh bại tâm tình của một người nào đó.
Dung Trĩ rùng mình, kéo chiếc vali nhỏ từ xa đến gần: "Sao...!sao vậy?"

Khương Chiếu Tuyết không trả lời ngay.
Nàng nhìn chằm chằm Sầm Lộ Bạch, nhưng Sầm Lộ Bạch lại không nhìn nàng.

Ánh mắt cô rơi vào Dung Trĩ, rõ ràng là cố ý.
Giống như sự mất tự nhiên sau khi bị Sầm Dao chọc thủng vào lúc ăn mì trong chuyến du lịch tự túc.
Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng cảm thấy mình vừa uống phải một viên thuốc an thần, vui mừng khôn xiết.
"Không có gì đâu, đột nhiên bị vẹo cổ nên dừng lại xoa một chút thôi." Ánh mắt ngấn nước của nàng ánh lên ý cười, đứng bên cạnh Sầm Lộ Bạch.

Nàng cắn môi, muốn nắm lấy tay Sầm Lộ Bạch nhưng lại ngượng ngùng.

Trong lúc do dự, mu bàn tay nàng cũng vô tình cọ vào mu bàn tay của Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch trực tiếp nâng cổ tay lên, giữ lấy tay nàng.
Cơ thể Khương Chiếu Tuyết cứng đờ, ý cười dần lan tràn đáy mắt.
Dung Trĩ không còn sức lực để nghĩ nhiều nên không hề nghi ngờ nàng:" Ồ."
Khương Chiếu Tuyết kỳ quái:" Sao cậu lại xuống nhanh như vậy thế?" Nàng nghĩ rằng cô ấy sẽ ở lại ít nhất là một chút nữa.
Mặt mày Dung Trĩ lập tức rũ xuống, nhìn về phía Khương Chiếu Tuyết, rồi nhìn vào đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của nàng và Sầm Lộ Bạch, không hề kiêng kỵ Sầm Lộ Bạch, nói thẳng:" Tối hôm qua tôi uống say và đưa hũ sao cho Đàm Thù Như rồi."
Sầm Lộ Bạch không biết ý nghĩa của những lời nói này, nhưng Khương Chiếu Tuyết lại hiểu.
Nàng ngạc nhiên:" À? Vậy...!vậy cậu tỏ tình rồi sao?"
Dung Trĩ đau khổ đến mức vò đầu bứt tóc:" Tôi không biết, tôi không nghĩ vậy, có lẽ là tôi chưa nói.

Nhưng, lúc đưa hũ đựng sao cho chị ấy, dường như tôi đã nói rằng tôi đã bắt đầu gấp chúng khi tôi còn là một cô bé và đợi đến năm hai mươi tuổi sẽ tặng cho chị ấy."
Lúc đó cô ấy cũng không hiểu tại sao bản thân lại như ma xui quỷ khiến vậy.

Nhìn cái cách mà Đàm Thù Như dỗ dành mình, thay đồ ngủ cho mình, cô ấy bỗng dưng cảm thấy Đàm Thù Như không phải không có ý với mình.

Cô ấy muốn hôn nhưng lại không dám, muốn thổ lộ nhưng cũng chẳng thể, cuối cùng cũng chỉ có thể dứt khoát lấy hũ sao ước nguyện ra khỏi vali, giống như đang cắt lòng mình ra và nhét vào lòng chị ấy, nói với chị ấy rằng:" Đàm Thù Như, bên trong chứa đựng bí mật của em."
"Cho chị xem đấy."
"Chỉ có chị mới có thể xem."
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Khó trách bầu không khí ban sáng giữa cả hai cứ kỳ kỳ quái quái.
"Vậy chị Đàm đã mở ra xem chưa?" Tuy rằng hỏi như thế, nhưng nàng lại cảm thấy lành ít dữ nhiều.
Mặc dù sáng nay Đàm Thù Như không có biểu hiện gì, nhưng cũng chẳng có gì là vui mừng khi được người mình thích tỏ tình, ngược lại còn có chút nặng nề.
Quả nhiên, Dung Trĩ nói:" Tôi không chắc nữa."
"Tôi lấy hũ sao về rồi.

Chị ấy chẳng nói gì cả, nhưng tôi cảm nhận được rằng chị ấy đã biết." Giọng nói của cô ấy trầm xuống, hốc mắt đỏ hoe.
Khương Chiếu Tuyết không biết nên an ủi cô ấy như thế nào.
Sầm Lộ Bạch bỗng dưng nói:" Đi thôi, chúng tôi sẽ cho em quá giang một đoạn đường, em lên xe rồi mở ra xem nhé?"
Dung Trĩ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt Sầm Lộ Bạch đầy thấu hiểu, ánh nên chút ấm áp ít ỏi.

Dung Trĩ không khách sáo, nhỏ giọng cảm ơn:" Vậy phiền Sầm tổng rồi, cứ đưa em đến nơi nào tiện cho cả hai là được."

Cô ấy vội vàng như vậy vì thật sự có ý định mở hũ sao ra để kiểm tra.
Cô ấy không biết rằng liệu có thể hy vọng bản thân sẽ tìm ra manh mối mà Đàm Thù Như để lại, rằng chị ấy đang lẳng lặng từ chối mình, hay vẫn đang hy vọng Đàm Thù Như vẫn chưa nhìn thấy, để cô ấy có thể tiếp tục tự lừa mình dối người đây?
Sầm Lộ Bạch không trả lời, chỉ hỏi Khương Chiếu Tuyết:" Tôi đến công ty.

Em đến trường hay về nhà?"
Cuối cùng cô cũng đã nhìn nàng.

Ánh mắt vẫn bình thản như trước đây, nhưng dường như có thứ gì đó khang khác.
Khương Chiếu Tuyết bại trận, ánh mắt khẽ động, mặt nóng lên, đáp:" Em về nhà ạ."
Sầm Lộ Bạch gật đầu, vẫn không buông tay Khương Chiếu Tuyết ra, sắp xếp:" Vậy chúng ta cứ về Quân Đình trước vậy.

Khi đến Quân Đình, nếu chú Trịnh có ở đó, em cứ sắp xếp nhé."
Ngụ ý rằng, cả hai có thể lên lầu để nói tiếp hoặc nhờ bác Trịnh đưa Dung Trĩ về nhà.
Đương nhiên Khương Chiếu Tuyết và Dung Trĩ không có ý kiến.
Vì vậy, cả ba cùng rời khỏi căn hộ của Đàm Thù Như và bước thẳng đến chiếc Maybach đã đậu bên vệ đường từ rất lâu.
Trong xe, Sầm Lộ Bạch hiếm khi ngồi ở ghế phụ, nhường ghế sau cho Khương Chiếu Tuyết và Dung Trĩ.
Dung Trĩ đã lấy hũ sao ra khỏi vali trước khi lên xe.

Lúc vừa lên xe, cô ấy đã gấp gáp đến mức muốn mở hũ sao ra ngay và yêu cầu Khương Chiếu Tuyết kiểm tra giúp mình xem liệu có ngôi sao nào có dấu vết mở ra hay không.
Mỗi ngôi sao đều được gấp hoàn chỉnh, không thể nhìn ra điểm đặc biệt nào.

Nhưng Dung Trĩ vẫn cứ mải kiểm tra và nói:" Thiếu một ngôi sao rồi."
Khương Chiếu Tuyết nghi hoặc, nhưng Dung Trĩ lại chắc chắn:" Ngôi sao mà tôi viết vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của mình biến mất rồi."
Đó là ngôi sao đen duy nhất trong toàn bộ hũ sao, viết lên những suy nghĩ vô vọng nhất trong cô ấy bằng màu trắng sạch sẽ nhất:" Đàm Thù Như, em thích chị.

Chị có thể làm bạn gái của em không?"
Đó là vào năm cô ấy muốn thổ lộ lòng mình.
Nhưng chưa kịp đợi đến sinh nhật mình, Đàm Thù Như đã quen người bạn trai đầu tiên.
Gương mặt của Dung Trĩ trở nên xanh xao.
Chỉ có mỗi một ngôi sao đấy nói hộ lòng cô ấy, và cũng là ngôi sao duy nhất bị Đàm Thù Như tịch thu.
Đáp án là gì, không cần nói cũng biết.
Cô ấy mỉm cười với Khương Chiếu Tuyết và nói:" Được rồi, tôi chính thức thất tình, hoàn toàn được giải phóng rồi."
Nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Niềm vui vì Sầm Lộ Bạch của Khương Chiếu Tuyết dần loãng đi và khó chịu theo.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Có thể là uyển chuyển, nhưng cũng chỉ là uyển chuyển.
Tuy nhiên, cô nàng đẹp nhất trên cây mận – Nhiên tiểu tượng bấm tay tính toán: Cũng sắp hôn rồi đó ~
--------.