Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 24: Truy thê đại pháp (2)



Ngũ đại nguyên tắc của truy thê đại pháp:

Thứ nhất: Áp dụng phương pháp bám dai như đĩa đói, không được có định từ bỏ dù chỉ một tia suy nghĩ.

Thứ hai: Thấy nàng cười vui vẻ, bản thân cũng phải cười hùa theo khiến nàng có đồng minh. Dù nàng buồn phiền gì cũng phải giải quyết triệt để, làm nàng vui vẻ trở lại. Khóc thì chân thành lau đi nước mắt của nàng và làm bất cứ biện pháp gì để khiến nàng vui vẻ trở lại.

Thứ ba: Phải cưng chiều, ôn nhu, sủng nịnh, xem như báu vật. Nâng phải như nâng trứng mà hứng phải như hứng hoa. 

Thứ tư: Nàng nói gì nghe nấy, kêu đi đông là không được đi tây. Có thể thành tội nhân thiên cổ, tuyệt không phụ lòng nàng.

Thứ năm: Khi nàng nổi giận lôi bản thân làm bia đỡ cũng không được lâm trận bỏ chạy hay chống cự. Cũng như ai bắt nạt nàng phải xả thân chém chết kẻ đó!

Huyền Dạ Mặc ngẫm nghĩ lại các biện pháp truy thê bấy lâu mà rút ra năm kết luận thâm thúy. Thoáng nhìn lại Bạch Vũ Diệp Y cách xa hắn một cái bàn, hận không thể lôi nàng gắt gao ôm vào trong ngực để thỏa lòng mong nhớ. Hắn có chút sợ về sự kiện Hội Hoa Đăng nàng đã biến mất trước mặt hắn, bây giờ nếu như nàng lại biến mất lần nữa thì hắn chẳng biết nên phải làm sao đây? 

Một phút tương phùng ngắn ngủi đổi lấy sự vấn vương không buông bỏ đi được.

Cứ ngỡ chuyện đêm qua vẫn còn là giấc mơ trăm năm của hắn, vô tình vớ được một con Tiểu Hồ quen thuộc có đôi mắt trong suốt, long lanh tựa như tinh cầu pha lê lấp lánh giữa bầu trời đêm. Không nghĩ ngợi gì thêm, Huyền Dạ Mặc chỉ muốn giữ nó lại xem như sủng vật, nó có thể đi theo ai chứ nhận vốn là Dạ Mặc Thần Quân làm chủ nhân ắt cũng tu mười kiếp chưa chắc có được.

Nhìn nguyên hình nhỏ bé như một cục bông nhỏ cứ ngỡ là một tiểu hồ ly mới sinh, không ngờ một chốc đã hóa thành một đại mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc yên lặng ngủ ngon mặt đối mặt với Huyền Dạ Mặc. Dựa theo ánh trắng sáng chiếu vào căn phòng nhỏ, Huyền Dạ Mặc khó tin đây là sự thật! Đây là... Diệp Y của hắn. Lẽ nào, kiếp này của nàng là yêu hồ? Không được... không thể để nàng làm yêu hồ hại người rồi hóa thành nghiệt súc không thể siêu sinh.

Phất tay kiểm chứng nhiều lần thì phát hiện nàng chẳng có một chút yêu khí nào cả. Lặng yên cầm lấy tay nàng thì phát hiện một vòng tay pha lê màu tím đặc biệt quen mắt vốn là giới chỉ của hắn đặc biệt tặng cho nàng!

Quái lạ! Kiếp trước rõ ràng hắn đã kiểm tra ra nàng vốn là người phàm tu chân. Sau trận chiến đấy, nàng không may mắn tiêu hao toàn bộ pháp lực, bị đánh cho hồn phi phách tán tiêu tán ngay trước mắt hắn không cách cứu chữa. Hắn biết! Nàng rất khó để trở lại vì chỉ là người phàm trần, phải lưu lạc qua lục đạo luân hồi mãi mãi nhưng Huyền Dạ Mặc vẫn mãi không từ bỏ.

Lẽ nào... tên kia gạt hắn chuyện gì?

Thoáng nhìn Hạ Phong vẫn điềm tĩnh, luôn trưng bộ mặt không liên quan của mình ra, yên lặng nghe mọi người trò chuyện. 

Hạ Phong dường như cảm giác được độ lạnh lẽo sóng lưng từ đâu ập đến. Kì lạ! Hôm nay hắn vẫn chưa đắc tội ai nga. Nhất là Huyền Dạ Mặc đại ca mặt lạnh như tiền, gϊếŧ người không cần đao!

"Đại ca! Huynh làm gì nhìn đệ như muốn gϊếŧ người thế?"

Huyền Dạ Mặc cười nhạt: "Đúng! Giờ ta đang rất muốn gϊếŧ một người."

Hạ Phong liền tò mò hỏi: "Ai lại ngu ngốc đắt tội huynh thế?"

"Là một vị Đế Quân."

Long Thiên Kỳ hóng chuyện vẫn đang nâng tách trà lên uống thì không kìm nổi kinh ngạc phun ra ngoài ho khù khụ. Phượng Lăng Lăng rảnh tay vỗ lưng y bộp bộp cho thuận khí.

Bạch Hàn nghiêm mặt, kéo Bạch Vũ Diệp Y ngồi cạnh mình liền nhỏ giọng hỏi: "Vũ tỷ tỷ! Tỷ hãy thành thật khai báo, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện giấu muội hả?"

Bạch Hàn sau khi tóm được Bạch Vũ Diệp Y vẫn đang len lén trốn khỏi Viện phủ hàng xóm thì đã không màng nghi ngờ Diệp Y thân phận gì đi nữa. Lôi nàng xềnh xệch về đại sảnh trong sự ngơ ngác của đám huynh đệ đến từ Huyễn Dạ Huyền Giới.

"Ta có gì phải giấu giếm Hàn Nhi chứ? Bao nhiêu chuyện từ khi là tiểu hồ ly đến khi gặp Phượng Lăng Lăng và Bạch Hàn muội rồi còn gì!" Ngồi xuống ghế giả vờ khóc thút thít.

Lại giở quái chiêu cũ nhưng lần này Bạch Hàn ta đã không còn dễ bị lay động trước vẻ mặt siêu đáng thương của Bạch Vũ Diệp Y như lần trước nữa. Hơi thất vọng, nàng lau đi khuôn mặt lấm lem nước mắt cá sấu cùng nước mũi do diễn quá đà, giận dỗi nhìn Bạch Hàn.

"Hàn Nhi tin hay không tin thì tùy! Sự tình khi trước kia nhớ đúng là như thế! Không nói sai một lời!"

"Đừng nên truy hỏi nàng nữa! Nguyệt Hàn! Ngươi không hiểu tính khí của nàng... nhưng ta thì rất hiểu... lúc này nàng đã không muốn nói thì ta cũng sẽ không ép!" Huyền Dạ Mặc thong thả đứng dậy bước đến cạnh nàng, ngồi xuống ghế trống bên cạnh trước cái liếc mắt sắc lẻm của Bạch Vũ Diệp Y.

Nàng thật dị ứng cái tên quái đảng này! Sao nàng vừa dừng chân chỗ nào là y như rằng thoắt cái hắn lại xuất hiện. Nói câu kia làm như hiểu tính cách của nàng lắm à?

Sau đó là Long Thiên Kỳ vô tội của chúng ta, ngây thơ như chú cún con đang cụp tai, khóe miệng thì tím bầm thơ thẩn đi vào. Khi đi qua Bạch Vũ Diệp Y vẫn không quên chào hỏi:

"Đại tẩu!"

Thèm đấm cho hắn một cái cho đồng đều hai bên quá! 

Bạch Vũ Diệp Y đứng phắt dậy ra khỏi ghế như muốn tránh thoát cái nơi như bị thần kinh, thiếu thuốc hết rồi! 

Ai là Đại tẩu của nhà ngươi chứ?

Đi được ba bước thì liền bị một lực kéo vô hình lôi nàng ra đằng sau. Chớp mắt nàng đã ngồi gọn lên đùi hắn, áp cái đầu nhỏ trong khuôn ngực ấm áp thêm lần thứ mấy không nhớ nữa! Lại bị Huyền Mặc cao tay ăn đậu hủ!

Vòng eo nhỏ chưa phát triển của nàng bị kìm chặt bởi một vòng tay rắn chắc. Lúc này, nàng có thể ngửi được hương vị nam tính tỏa ra từ người hắn. Chưa đến nửa ngày đã bị tên kia ôm tận ba lần! Đã làm Diệp Y thân mến của chúng ta muốn đập đầu vào đậu phụ tự sát đi cho xong mất! Nàng đúng không thể chống cự trước độ bắt giữ bá đạo của tên này! 

Ôi... không thể chống cự!

Nàng buông xuôi, mặc hắn muốn làm gì thì làm, giả vờ ngây thơ hỏi:

"Nếu ta không phải nương tử của ngươi thì sao?"

Huyền Dạ Mặc ngạc nhiên với độ ngoan ngoãn đột xuất của nàng mỉm cười rồi ôm nàng chặt hơn, tì cái cằm nhọn lên mái tóc nàng. Khiến hai tên kì đà mãi mê ngắm khung cảnh tuyệt đẹp phải thầm ghen tị lên mất. Thật tội hai người có cùng tâm tư, suy nghĩ lúc này đang ngồi cạnh nhau mà như cách ba thu.

"Ai nói nàng không phải nương tử của vi phu? Nàng là Bạch Vũ Diệp Y vi phu này yêu nhất trên đời và mãi mãi, không bao giờ thay đổi! Sao vi phu có thể nhận lầm kia chứ!"

"Nhưng..." Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Với đôi mắt tròn xoe đang long lanh kia, Huyền Dạ Mặc lại kìm lòng không đậu nên trực tiếp hôn lên trán nàng một cái. Không hiểu sao cảm giác Diệp Y lúc này ấm áp lạ thường nơi hắn vừa hôn qua. Tuy nàng vẫn chưa trải nghiệm cảm giác tình trường là như thế nào? Nhưng với độ sủng ái ngọt ngào này của hắn cũng khiến trái tim vốn lạnh băng của nàng sắp tan chảy ra mất! Và một điều đáng lưu tâm hơn ở đây.

"Nàng vốn không phải Bạch Vũ Diệp Y thật sự!"

Nó như nỗi ám ảnh vụt qua đầu nàng. Diệp Y sao? Nàng ấy đã chết rồi... Thì ra... ý trong bức thư của mẫu thân nàng là như thế sao? Giành lấy tình yêu ư... Nàng không phải cô ấy! Không phải! Nàng không xứng để có được tình yêu hời này!

Diệp Y đanh mặt lại, trở lại với dáng vẻ lạnh lùng liếc nhìn Huyền Dạ Mặc nói:

"Ta không phải nương tử của ngươi!"

Song, nàng dùng tất cả sức lực mà mình có đẩy vòng tay hắn ra vụt chạy ra ngoài trong nỗi thất vọng của ai đó.

Long Thiên Kỳ hiểu ý cổ vũ: "Đại ca! Cố lên! Đệ ủng hộ huynh! Dù sao hơn Ba trăm năm trước tẩu ấy mặt dày truy phu thành công một lần. Không lẽ, Ba trăm năm sau huynh thất bại hay sao?"

Long Thiên Kỳ thấy đại ca hắn có vẻ hơi buồn, hắn tỏ ý khuyên giải nhưng đối với con người mặt than, ít nói như hắn thì mỗi lần phát ngôn đều khiến người nghe đấm cho một phát cả.

Huyền Dạ Mặc thật không hiểu nổi đệ đệ này của hắn. Không biết sao hai hôm nay có uống nhầm thuốc gì lú lẫn ăn nói thật khiến hắn phát đấm chập hai. Đứng dậy đạp vào mông y một phát cho hả tức, nói hai câu làm Long Thiên Kỳ chỉ biết ai oán kêu la thiên vị mãi.

Chỉ có 3 người còn lại an phận nhất, im lặng không đổ dầu vào lửa dù khi nãy Bạch Hàn có hơi xúc động tra hỏi Bạch Vũ Diệp Y cho rõ ràng nhưng biết là Huyền Dạ Mặc dễ gì trị tội khi có Bạch Vũ Diệp Y có sức chú ý còn lớn hơn họ gấp bội lần.

"Đệ nghĩ ta không thể khiến đại tẩu động lòng lần nữa hay sao? Ngồi mà chống mắt xem bản lĩnh của vị Đại ca này đi!"

Thế là, từ một Huyền Dạ Mặc lãnh bạc, lạnh lùng, thần bí trở nên phúc hắc, biếи ŧɦái nhân gấp "n" lần suốt mấy vạn năm không sử dụng. Hãy chờ Huyền Dạ Mặc này ra tay đi nhé! Cơ hội truy thê còn dài lắm.