Bật Mí

Chương 20



Tuy năm nay lớp 11B3 tiếp tục bị loại một cách đáng tiếc, nhưng sau màn trình diễn trên sân bóng cũng như gương mặt đẹp trai của Dịch Thời đã gây sốt nho nhỏ trong trường.

Nhiều lần nghỉ giữa giờ, Hạ Chiêu luôn thấy các bạn nữ hoặc phấn khích hoặc ngại ngùng đứng trước cửa sổ lớp trộm nhìn vờ như tình cờ.

Hồi trước cũng có các nữ sinh sang nhìn cậu như thế, Hạ Chiêu đã quá quen tới chai luôn rồi.

Có là ngắm cậu hay Dịch Thời thì cậu cũng không quan tâm mấy, nhưng xem chừng Dịch Thời không thích thế. Bình thường cũng trông lạnh lùng một chút, lãnh đạm như trăng trên trời cao thôi chứ không thật sự khó gần con người cả dặm, có cái hơi bị xa cách thôi. Nhưng lúc này lại có vẻ lạnh lùng đến lạ, toát ra cái áp lực đừng ai lại gần.

Chứng kiến Dịch Thời về lớp mang cái vẻ lạnh lùng “Tôi muốn cách ly khỏi nhân loại”, Hạ Chiêu chẳng cần nhìn cũng biết tình hình bên ngoài như thế nào, huýt sáo một cái.

Hạ Chiêu một tay cầm điện thoại lướt màn hình như bay thì thấy trên Tieba trường có người đăng bài với tiêu bài cực kỳ bắt mắt:XIN WECHAT BẠN DỊCH THỜI LỚP 11B4 CÓ HẬU TẠ HẬU HĨNH

Bình luận bên dưới đã lên đến cả mấy trăm lượt.

No. 456:

Còn xôm thế, mọi người rảnh thật!

No. 457:

Không có ai hảo tâm giúp OP hết à? Mị muốn góp 50 yuan (~176k) miễn là OP cho mị ké với (〃▽〃) (〃▽〃) (〃▽〃)

No. 458:

+1 thêm 100 yuan (~352k) nữa

No. 459:

Lớp 11/4 cận thủy lâu đài mà không có ai dạo Tieba hết hả ta?

No. 460:

Chắc thấy tụi mình vã trai đẹp lớp người ta mừng thầm nên mới không muốn chia sẻ đây mà. Nhớ trước có người hỏi Hạ Chiêu rồi cũng không được luôn ┐(´~`)┌

No. 461:

Ki bo ki bo ki bo tức ghê. Trai đẹp là của chung mà!!

No. 462:

Mấy bồ biết gì hơm? Dịch Thời với Hạ Chiêu là bạn cùng bàn đó!!! Anh chị em lớp 11/4 kiếp trước cứu cả ngân hà ha gì? Sao lớp người ta có tới 2 anh zai đẹp lận mà tui chưa bao giờ có diễm phúc đó từ mẫu giáo tới giờ luôn?

No. 463:

Mị gửi hình qua cho bên trường khác xong bạn mị khóc luôn, hỏi mị sao trên thế giới này lắm trai đẹp như vậy mà nó chưa được gặp ai hết. Mị cũng khók luôn, sao mị không có cơ hội được chung lớp với trai đẹp vầy nè?

No. 464:

[pic] [pic] đừng quên trai đẹp bóng rổ nha mấy đứa

Phóng to hình lên thì là Dịch Thời đang quay về chỗ, hơi nghiêng đầu, tay đưa bao cổ tay lên lau mồ hôi.

Hạ Chiêu từng cho rằng swagboy chỉ có làm màu thôi. Vờ tỏ ra lạnh lùng, vờ ngầu, vờ chảnh cún các thứ. Nhưng rồi Dịch Thời đã thay đổi thành kiến của cậu, công nhận đẹp trai thiệt.

Quả thật là còn phải xem xem là ai. Cơ mà Dịch Thời không phải giả vờ, cậu ấy là swag từ trong trứng.

Lúc này một tràng bình luận đẩy tới 500 lượt.

No. 500:

Chèn bgm vô là thành nam chính phim Hàn luôn đó chứ?

No. 501:

Lau mồ hôi thì để mị làm cho sao phải tự làm dị oe oe oe

No. 502:

Chỉ có tui phát hiện cậu í liếc mắt về phía bên cạnh thui ư!!! Cậu í nhân lúc lau mồ hồi trộm ngắm ai đó kìa!!!

No. 503:

ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ nhìn bạn cùng bàn cậu í đó! Tui có tấm khác nek

Nhân vật chính của bức ảnh khác chính là Hạ Chiêu. Hình như có ai đó gọi cậu ấy nên quay lại với nụ cười tươi, mà góc trái trên cùng bức ảnh vừa hay sao là Dịch Thời đang lau mồ hôi nhìn sang.

No. 505:

Mị muốn tắt thở! Tình đầu Hạ Chiêu của mị! Mị biết yêu lại rồi! Mị siêu thích con trai năng động hoạt bát lắm í! Thiếu niên anh hùng, tự tin tung cánh, trong sáng tỏa nắng! Bên dưới là 5k từ ngợi ca!

No. 506:

Có ai mà không đâu! Hạ Chiêu Dịch Thời cho ai tớ cũng hốt!

No. 507:

Có ai cảm thấy, hai người họ khá hợp đôi…

No. 508:

Có tui có tui có tui! Tui thấy Hạ Chiêu ôm chầm lấy vai Dịch Thời mà cậu í không né đó!!! Ngoài Hạ Chiêu ra tui chưa thấy ai chạm vai Dịch Thời nữa đâu!

No. 509:

Thiệt hay giả đó? Không ảnh không tin

No. 510:

Chắc là thật đó. Tui có hỏi bạn bên lớp 11/4 ròi, đúng là Dịch Thời thân nhất với Hạ Chiêu, hay đi học đi về chung lắm

No. 511:

Mấy bồ phía trên hơi bị kỳ kỳ nha!!! (tui cũng thấy thế)

No. 512:

Mấy người ai nấy bất thường cả bọn á!! Bạn tốt anh em tốt đụng cái vai thì có làm sao!

No. 513:

Chột tô mát tề à mi nút! Bồ 510 ơi, bồ nói bồ có bạn học lớp 11/4 hở???

Hạ Chiêu thấy cũng vui, cầm acc clone bình luận

>>Nhưng mà các đồng chí ei, Dịch Thời với Hạ Chiêu cùng học lớp 11B3 mà!!!

Sau đó bắn link bài viết cho Dịch Thời.

Hạ Chiêu:

Tớ hỏi giá thử xem, nếu được thì đem bán acc WeChat của cậu rồi sau đó chúng ta chia mỗi đứa một nửa, cậu thấy được hem?

Điện thoại Dịch Thời để trong hộc bàn rung rung, cậu lùi mình ra sau lấy điện thoại ra và hờ hững quẹt màn hình một cái, không biết có nhấn vào link chưa nữa.

Không lâu sau, Hạ Chiêu nhận được tin nhắn của cậu ấy:

Cậu có thể thử xem.

Hạ Chiêu vờ như không hiểu ý cảnh cáo giữa câu chữ, liếc cậu ấy một cái, không nhịn cười nổi mà đánh chữ:

Kê thế tớ đi hỏi thử há

Sau đó spam một tràng emoji cười đập bàn.

Khương Lâm quay xuống khó hiểu, sửng sốt:

– “Ui anh, có gì vui mà cười trổ bông hết vậy, cậu cũng yêu sớm hả?”

Hạ Chiêu tiện tay chia sẻ cho Khương Lâm luôn, hiếu kỳ hỏi:

– “Cũng? Có đứa nào yêu sớm rồi à?”

Khương Lâm cười khà:

– “Em trai cậu đói.”

Hạ Chiêu tụt hứng liền, chả buồn ngẩng lên:

– “Chịp lại là thằng em ngốc nghếch của tớ à (hc nói ototo – em trai trong tiếng nhật).”

Khương Lâm hứng thú với đời sống tình cảm của Hạ Chiêu hơn thấy rõ:

– “Thế cậu chat với ai mà vui thế?”

Hạ Chiêu:

– “Có ai đâu, dạo Tieba thôi. Cậu cũng biết tớ là học sinh ngoan không bao giờ yêu sớm mà. Trương Giang Dương yêu sớm rồi à? Nam hay nữ thế?”

“Ui đệt, anh Chiêu, tư tưởng cởi mở thế.” Hạ Chiêu vừa hỏi ra, Khương Lâm vừa hơi bất ngờ vừa hơi buồn cười, “Dĩ nhiên là nữ rồi.”

Nghe có chuyện để hóng, các thành phần hóng hớt im lặng nãy giờ bu lại từ khắp phía.

La Hạo hỏi:

– “Ai dợ, đẹp không?”

Lưu Hiểu Vân quay sang:

– “Bạn gái trước của Trương Giang Dương chia tay rồi hả? Cô bạn đó cũng xinh lắm mà?”

“Thằng nhỏ cũng dữ thiệt, không phải hồi lớp 10 nó còn cặp kè với đàn chị lớp 12 sao?”

Thanh thiếu niên độ tuổi này đầy hiếu kỳ mà cũng nhạy cảm với chuyện yêu đương. Nhất là “bad boy” Trương Giang Dương hay bị đồn có nhiều bạn gái thì càng hiếu kỳ nữa.

Trương Giang Dương không hẳn là đẹp trai nhưng được cái mặt mũi cân đối, tướng tá cao ráo lại còn là SF[1] đội tuyển trường nên hay gây tiếng vang lắm, xem như cũng khá nổi tiếng trong trường.

[1] Small Forward (SF) – tiền phong phụ gần giống như hậu vệ ghi điểm nhưng chơi gần rổ hơn. Họ đều phải giỏi trong việc ném rổ ở các vị trí như cánh và góc. Các SF cũng chơi ở vòng ngoài như SG nhưng có xu hướng gần rổ hơn. Họ thường sở hữu chiều cao và thể hình tốt hơn SG, một số thậm chí có chiều cao không kém các Power Forward (PF) nhưng vẫn sở hữu tốc độ và sức bật không kém gì các SG. Các kỹ năng và nhiệm vụ cần thiết của một tiền phong phụ bao gồm: Khả năng ghi bàn bên trong và bên ngoài, Xử lý bóng tốt, Linh hoạt, Rebound tốt, Liên kết với các vị trí khác.

sốt: bongrotv.net, webthethao.vn

Trương Giang Dương có bạn gái ngay từ năm lớp 10 rồi, nhưng không bền lâu được. Hạ Chiêu thấy như chơi đùa xung quanh vậy, hồi đầu còn “Ehehe bạn gái của tui đẹp quá trời luôn”, sau đó không lâu đã thấy phiền thà chơi game còn hơn là trả lời tin nhắn. Bị đá xong đau khổ mấy hôm là hồi máu sống lại ngay. Trong thế giới bộ não đơn bào của Trương Giang Dương anh em trên cả bạn gái. Có mà Trương Giang Dương cặp với anh em tốt nào của nó thì chắc Hạ Chiêu còn thấy đoạn tình cảm ấy có chút thật lòng nữa là, hoặc chả khả năng cao là cứ theo lẽ thường tìm đối tượng hẹn hò. Hoặc chỉ đơn thuần là bị thu hút bởi gái xinh, hay được bạn nữ nào thổ lộ còn bị người ta ồn ào nên cứ thế mà tới thôi.

Dĩ nhiên Hạ Chiêu hiểu rất rõ thiên tình sử rách của Trương Giang Dương, nhưng cậu không muốn nói nhiều trước mặt nhiều người như vậy mà chỉ xùy nhẹ một tiếng:

– “Thằng nhóc đầu đất như nó có mà tưởng chơi chiêu tán được gái xinh là tình yêu thì có.”

Khương Lâm như nhớ tới gì đó:

– “Mọi người biết không, cô nàng đầu tiên Trương Giang Dương tán thành công là anh Chiêu dạy đó.”

Ở đâu có chuyện để tám ở đó có Lưu Hiểu Vân:

– “Ù quao? Kể kỹ xíu coi?”

Được cổ vũ, Khương Lâm cũng hơi lên giọng:

– “Chớ thấy tình tình Trương Giang Dương sôi nổi như vậy, chứ thực ra là nó không chủ động theo đuổi con gái đâu mà hầu như là người ta tán nó đó. Cô nhỏ đó ngồi bàn trước nó, hai đứa nó hay chí chóe, thế là anh Chiêu bảo với nó muốn cua người ta thì không thể vậy được. Phải cực kỳ cực kỳ tốt với người ta, chiều chuộng cho ngọt nhưng cũng không được trực tiếp tỏ tình, sau đó bỗng dưng làm lơ đi. Nếu như người ta có phản ứng rồi ấy thì mình cưa luôn.”

Lưu Hiểu Vân khó thể tin mở lớn mắt, dòm Hạ Chiêu từ trên xuống dưới:

– “Hạ Chiêu, không ngờ ông là quân sư tình cảm đó.”

Hạ Chiêu:

– “Cái gì vậy, tớ thấy trên TV rồi nói chơi với nó thôi. Ai biết nó xài thật rồi kết quả thành đôi luôn đâu. Cơ mà bên nhau không được lâu, tình yêu học sinh tiểu học.”

La Hạo có chút ngưỡng mộ:

– “Tớ còn chả có tình yêu tiểu học nữa.”

Lưu Hiểu Vân:

– “Không biết Trương Giang Dương đâu ra vận đỏ mà cô bạn gái nào cũng đẹp hết.”

Bạn Khương Lâm là đứa duy nhất được diện kiến bạn gái mới của Trương Giang Dương trước cả bọn nói:

– “Bạn gái lần này của Giang Dương cao lắm luôn.”

Chủ nhật, Hạ Chiêu xuống lầu chuẩn bị đến lớp học vẽ thì gặp bạn gái mới của Trương Giang Dương. Cô nàng đứng dưới lầu đợi, thấy Hạ Chiêu thì ngạc nhiên như đang do dự không biết có nên chào hỏi không, quá rõ ràng.

Hơn nữa bạn nữ này khá cao thật, chắc ít nhất cũng 1m73.

Hạ Chiêu chủ động lên tiếng:

– “Đợi Trương Giang Dương à?”

Bạn nữ ngạc nhiên hơn và có hơi mất tự nhiên:

– “Ừm, cậu… Có đi hát Karaoke với bọn này luôn không?”

Hạ Chiêu cười cười:

– “Tớ phải đi học không đi được, mọi người chơi vui.”

Hạ Chiêu ra khỏi khu dân cư, Trương Giang Dương chạy xe đạp không biết từ đâu chạy ngang qua cậu, bạn gái nó ngồi yên sau ôm eo nó. Trương Giang Dương không quay đầu lại mà la lớn:

– “ANH ƠI, TỤI EM ĐI HÁ!”

Hạ Chiêu:

– “…”

Hạ Chiêu ngồi trên xe buýt lướt khoảnh khắc, thấy một bạn hồi cấp II đăng một tấm ảnh tay trong tay kèm caption “Cô gái của tôi”.

Bên dưới là cả tràng like + bình luận.

Hạ Chiêu:

– “…”

Ai mà ngờ, sập tối Hạ Chiêu tan học đi về đứng chờ đèn giao thông thì thấy Dịch Thời đi đằng trước cùng với một bạn nữ. Dịch Thời dong dỏng cao mà không quá gầy còm, phác nên khung xương phát triển nhanh như thổi khoác lên bộ đồng phục học sinh rộng rãi toát ra một nét vô tư không bị kiềm nén.

Cậu ấy mặc một bộ đồng phục đơn điệu như thế thôi mà cũng trông như người mẫu vậy.

Bạn nữ nọ không lùn, nhưng đi song song Dịch Thời lại có vẻ hết sức nhỏ xinh. Không biết đang nói cái gì mà cô bạn ấy bước nhẹ tênh nhún nhảy, thi thoảng nghiêng mặt nhìn về phía Dịch Thời, nụ cười trên mặt cũng đến là ngọt ngào.

Ặc.

Cũng hơi xứng.

Còn có hơi nhức mắt nữa.

Rõ ràng là sắp thu về mà sao như xuân đến vậy?

Nào 1 nào 2 rồi 3.

Hạ Chiêu thong thả đi cách đó vài mét, chu đáo thấu hiểu định bụng chốc nữa ghé tiệm bánh tránh cho họ quay đầu lại thấy cậu. Cậu cũng không muốn chen vào mối tình học đường đẹp đẽ này.

Dịch Thời sau lưng như có radar, chợt quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với cậu.

Dịch Thời:

– “…”

Hạ Chiêu:

– “…”

Trong chớp mắt Hạ Chiêu chực buộc miệng giải thích: đừng hiểu lầm, tất cả chỉ là tình cờ thôi, tớ không cố ý đi theo các cậu đâu. Đây là đường về nhà tớ mà.

Nhưng lý trí đã kéo cậu lại.

Tình huống gì vậy, rõ ràng là Dịch Thời hẹn với gái xinh sao người lúng túng toan giải thích lại là cậu chứ?

Không được không được, thế thì lộ quá mất mặt lắm.

Hay là giả vờ không quen cậu í nhỉ?

Nào ngờ, Dịch Thời dừng bước, như đang chờ cậu vậy.

Nhất thời Hạ Chiêu thở dài trong bụng, anh đại ơi là anh, có thể giả vờ như không thấy tớ được không? Lo mà yêu đương của cậu đi, tự dưng không chờ mình làm chi vậy!

Đúng là một chú boi không hiểu phong tình mà.

Nhưng cậu vẫn mỉm cười đi tới:

– “Trùng hợp quá nhỉ.”

Dịch Thời nhàn nhạt đáp tiếng ừ, nhìn về phía giá vẽ cậu đang đeo trên lưng:

– “Nặng không?”

Kiểu tôi cầm giúp cậu.

Năng lực bạn trai bất ngờ à, được đó.

Dưng mà biểu diễn năng lực bạn trai trong khi đang trước mặt con gái, có phải cậu ấy quên mất cậu cũng là con trai rồi không?

Hạ Chiêu cười cười:

– “Không nặng.”

Cô bạn đi chung với Dịch Thời nhìn gần trông cũng ưa nhìn, gương mặt xinh xắn thanh thuần.

Hạ Chiêu nghĩ vu vơ, thì ra Dịch Thời gu như thế này.

Cô bạn hết nhìn Dịch Thời lại nhìn Hạ Chiêu, trong mắt mang vẻ tò mò lẫn chần chừ, cuối cùng đáp trên người Dịch Thời.

Hiển nhiên, cô bạn đang đợi giới thiệu Dịch Thời.

Khỏi phải nói, Dịch Thời không giới thiệu đâu.

Hạ Chiêu ga lăng chủ động bắt chuyện:

– “Xin chào, tớ là Hạ Chiêu, bạn cùng lớp với Dịch Thời.”

Cô bạn cười cười:

– “Tớ biết cậu. Tớ cũng là học sinh trường Trung học số 6 mà, tớ là Liễu Hồi lớp 11/2.”

Dịch Thời không nói gì, Hạ Chiêu khách sáo đôi câu với Liễu Hồi ròi cũng kết thúc cuộc trò chuyện.

Cả bầu không khí rơi vào yên tĩnh.

Ba người đi được đoạn ngắn, Hạ Chiêu nghĩ thầm, ba người đi cũng lúng túng quá đi. Có lẽ Liễu Hồi cũng cảm thấy hơi lúng túng, hết nhìn Hạ Chiêu lại nhìn Dịch Thời. Vẻ muốn nói lại thôi này hình như có gì đó muốn nói cho Dịch Thời.

Tỏ tình à?

Học sinh bây giờ dạn thế?

Hạ Chiêu đưa mắt nhìn về phía tiệm bánh trong ngõ, xem ra đến lúc cậu nên đi mua bánh mì rồi.

Khoảng cách đến tiệm bánh mì còn 200m.

Hạ Chiêu ra vẻ bình tĩnh lấy điện thoại ra vờ đọc tin, tụt hẳn ra sau một bước.

Đi được vài bước, cậu trông ngang Dịch Thời qua khóe mắt, không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng: bồ Dịch Thời này sao mà như cách ly khỏi sự lúng túng rồi vậy, không phản ứng gì hết?

Lẽ nào là thiên phú dị bẩm trong truyền thuyết?

Khoảng cách đến tiệm bánh mì còn 150 m.

Khoảng cách đến tiệm bánh mì còn 100 mét.

Khoảng cách đến tiệm bánh mì còn 50 m.

Liễu Hồi như cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, mang niềm mong đợi đầy ắp dừng trước người Dịch Thời, chủ động một bước:

– “Tuần sau tớ sẽ đi thi hùng biện, nếu tớ đạt giải cậu sẽ thưởng cho tớ chứ?”

Úi chà chà, phần thưởng cơ.

Lòng Hạ Chiêu thái bình nghĩ bụng, như phim thần tượng lãng mạn phết nhỉ.

Cậu thật sự hệt như bóng đèn hình người cỡ bự mà.

Im lặng mấy giây, Dịch Thời nói:

– “Cậu đạt giải thì nhà trường sẽ khen thưởng cậu thôi.”

Hạ Chiêu đang cào màn hình giả vờ tàng hình, làm bộ không nghe thấy gì hết, nghe thế thì ngưng thở luôn, khó thể tin nổi ngó Dịch Thời một cái qua khóe mắt.

Phản ứng của đằng ấy có bị hợp lý không vậy?

Liễu Hồi buồn bã bĩu môi.

Hạ Chiêu không dám tỏ ra quá rõ ràng, cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại mà thầm lắc đầu. Sau đó lại nghe Dịch Thời hỏi:

– “Thế nào rồi?”

Hạ Chiêu đang dỏng tai nghe lỏm đợi mấy giây mà không nghe thấy tiếng đáp, hơi ngước ngước mắt thì thấy Dịch Thời và Liễu Hồi cùng đang nhìn về phía cậu.

Thế, Dịch Thời hồi nãy nói là hỏi cậu đó hả?

Hỏi cậu làm gì?

Cậu lập tức chỉ chỉ tiệm bánh gần đó:

– “À, tớ đi mua bánh mì đã, hai cậu bạn thì cứ đi trước đi.”

Dịch Thời nhanh chóng đáp:

– “Tôi đi chung với cậu.”

Hạ Chiêu vô thức nhìn Liễu Hồi một cái:

– “Không…”

Không phải chứ? Anh đại? Cậu nghĩ sao vậy?

Dịch Thời như nhớ tới gì đó, quay sang nói với bạn nữ:

– “Cửa hàng thể thao ở hướng đằng kia, cậu đi dọc theo đường này qua đó là được.”

Liễu Hồi dường như cũng không liệu được lại như vậy, hơi sững ra, ánh sáng trong mắt tắt ngúm, trông có phần buồn thiu.

Nhưng qua mấy giây, cô nàng đã mạnh mẽ mỉm cười:

– “À ừ, vậy tớ đi trước ha, thứ hai gặp lại nhé.”

Dịch Thời vừa bình thản vừa lạnh lùng gật nhẹ.

Liễu Hồi vừa đi, Hạ Chiêu cũng cất điện thoại, thở dài:

– “May mà cậu còn được cái mặt đẹp trai.”

Dịch Thời khẽ nhíu mày, như hơi khó hiểu:

– “Cái gì?”

Hạ Chiêu đẩy cửa bước vào tiệm bánh:

– “Không có gì, khen cậu đẹp trai thôi.”

Dịch Thời vào theo:

– “…”

Một lát sau, Dịch Thời đi tới cạnh cậu, hạ giọng bảo:

– “Tôi với cậu ấy không phải như cậu nghĩ.”

Hạ Chiêu:

– “Tớ biết chứ, cậu ấy muốn đi cửa hàng thể thao nhưng không biết đường nên nhờ cậu dẫn đường ha.”

Dịch Thời:

– “Sao cậu biết được?”

Tất nhiên là đoán chứ sao.

Cậu thông minh lanh lợi như vậy, nhìn tình huống là đoán được mà.

Hạ Chiêu nhanh chóng chọn bánh, nghĩ lại cảm thấy hơi buồn cười:

– “Anh đại à, theo như tớ biết thì, phải một thời gian sau cậu mới chuyển về phân khối A B trường mình mà lại đi nhờ cậu mới tới không lâu dẫn đường đến cửa hàng thể thao. Cậu nghĩ sao?”

Nom Dịch Thời là kiểu được con gái theo nhiều mà, hổng lẽ thực chất là thiếu niên ngây thơ chưa từng trải hả ta? Ngây thơ cũng đến nỗi như vậy chứ nhỉ?

Lặng yên một lúc, Dịch Thời nói:

– “Tôi không nghĩ đến chuyện đó.”

Hạ Chiêu cầm bánh mì đi tính tiền:

– “Giờ cậu nghĩ cũng chưa muộn mà. Có phải đang hối hận hồi nãy đã nói như thế rồi không?”

Dịch Thời:

– “Không hối hận.”

Lúc ra khỏi tiệm bánh, Hạ Chiêu hỏi:

– “Cậu cũng không muốn yêu sớm hả?”

Dường như Dịch Thời cảm thấy từ “Yêu sớm” rất thú vị, lặp lại:

– “Yêu sớm?”

“Có vấn đề gì sao?” Hạ Chiêu hỏi.

Dịch Thời hơi dừng:

– “Sao cậu không muốn yêu sớm?”

Hạ Chiêu nói rất nhẹ:

– “Không cần thiết thôi, không có ý nghĩa. Có đôi lúc tớ nghĩ, họ nói đời người là học hành thi đại học, tìm việc làm ổn ổn, tìm ai đó được được mà yêu mà kết hôn sinh con… Tớ nghĩ là, tớ còn nhỏ lắm, những chuyện ấy quá xa vời với tớ. Tuy không phải là không nhưng hiện tại tớ không thể tưởng tượng nổi những điều đó xảy ra với tớ. Ngẫm lại thì, rất có thể tớ không hề muốn sống một cuộc sống như vậy.”

Nhác thấy khóe môi như thoáng mỉm cười của Dịch Thời, Hạ Chiêu xí một tiếng:

– “Tớ đang nghiêm túc tâm sự với cậu mà, cậu cười cái gì?”

Dịch Thời đưa tay vỗ vỗ sau đầu cậu ấy, tay cậu rất lớn, gần như bằng cả đầu Hạ Chiêu:

– “Đúng là còn nhỏ lắm.”