Bất Minh

Chương 13: Mong manh



Phán Quan lại định ghé vào Vong lâu than vãn, thế nhưng mới gần đến cổng thì nàng đã bị một linh hồn lạ mắt thu hút. Thực thể của nó khác lạ giữa đám đông vong hồn đến nơi đây chuẩn bị đầu thai, Phán Quan nheo mắt nhìn kỹ một nhịp mới nhận ra là kết tinh của một chú mèo tam thể. Phần hồn bé nhỏ này mang ba màu, vừa đen tuyền vừa trắng xóa lại có chút sắc cam nhấn nhá. Phát giác ra có kẻ đang nhìn mình, nó lãng vãng một hồi rồi rất nhanh sau đó liền quấn quyết bên cạnh Phán Quan.

Thấy Phán Quan đang độ trầm ngâm, Mạnh Bà cất lời nói vọng ra:

"Vẫn là thú cưng của ta."

Tiếng "vẫn" này nghe như rất đỗi quen thuộc trước cảnh tượng này. Phán Quan chần chừ một chút, cuối cùng lại đưa tầm mắt sang chỗ Mạnh Bà.

Chưa cần đối phương cất tiếng hỏi, người đang nấu canh trong lầu kia vẫn có thể trả lời:

"Ngài thích thì cứ việc chơi đùa với bọn chúng, không cần để tâm ta."

Bọn chúng? Ấy vậy là không chỉ có một con rồi!

Phán Quan tiến lên vài bước định đưa tay ôm lấy mèo tam thể thì bất ngờ một linh hồn động vật khác vụt qua. Nàng giương mắt nhìn theo, trước mặt còn rực rỡ nhiều màu sắc hơn cả linh hồn mèo nhỏ kia nữa. Thì ra là chim bói cá, ánh sáng nhẹ đủ màu xanh vàng hắt lên từ thực thể vừa bay qua.

"Mạnh Bà đại nhân có vẻ thích những thứ nhiều màu sắc nhỉ!" - Phán Quan lên tiếng cảm thán bâng quơ.

Bình thường chỉ thấy Mạnh Bà ăn mặc giản dị, nói chính xác là cực kỳ đơn giản. Trang phục vải chỉ có một màu, bài trí nơi Vong lâu cũng tối giản đơn điệu. Không ngờ bên cạnh đó người còn một sở thích riêng đối với những thứ không mấy liên quan đến quan cảnh chung này.

Mạnh Bà nghe thấy vậy cũng điềm nhiên trả lời:

"Những thứ nổi bật với bản thân mới khiến người ta yêu thích chứ... Phán Quan đại nhân người có thấy hai bên bù trừ mới dễ hòa hợp không?"

"Bù trừ, ý Mạnh Bà đại nhân nói về khía cạnh nào?!" - Cảm thấy có chút khó hiểu nên Phán Quan liền hỏi lại.

Đối diện với ánh mắt tò mò của nữ nhân ngây ngô kia, Mạnh Bà bỗng mang theo ý cười hiện hữu nơi khóe mắt nhăn nheo:

"Không cần phức tạp vậy đâu, ví dụ ngài biên soạn sổ sách cẩn thận để bệ hạ phân xét rạch ròi như thế cùng tương hợp cho nhau rồi."

Phán Quan bĩu môi, không mấy tán thành với quan điểm trên:

"Cái đó là bổn phận của thần tử thôi!"

Nói đoạn, nàng lại tiếp tục chú ý đến thú cưng của Mạnh Bà.

Sự thích mắt khiến Phán Quan cất bước tiến đến gần chú chim trước mặt, trong khi nó thì đang ung dung đậu trên thành một chiếc chậu nhỏ. Nước bên dưới trong vắt khiến nàng có thể dễ dàng nhìn thấy có đá lấp lánh nơi đáy chậu. Càng bất ngờ hơn khi Phán Quan nhận ra nơi ấy còn có cả linh hồn của cá bảy màu. Rực rỡ đẹp mắt như bảy sắc cầu vồng uốn lượn trong nước biếc, nàng hào hứng ngắm nhìn chú cá tung tăng bơi lội vẫy đuôi hất tung mặt nước lao xao.

Trong không khí ồn ào náo nhiệt của Vong lâu, đâu đó vị đang xem xét cáo trạng trong Minh Mạc điện còn nghe thấy cả những giai điệu khe khẽ. Ngài lẳng lặng chú tai, khoé miệng từ lúc nào lại cong cong trong tâm thế khá đỗi yên tâm hiếm khi xuất hiện khi nghĩ đến Phán Quan. Thanh âm nàng ngân nga cùng chim bói ca, vui vẻ đến nỗi chỉ còn chú tâm vào những điều trước mặt. Như thể cách đây không lâu chẳng có điều gì khiến nàng than vãn, nàng đã sớm quên bén việc mình định kể lễ với Mạnh Bà.

Được một chốc thì Phán Quan bắt đầu lơ đãng, nàng đưa tay ra sau muốn ngồi bật ra nhìn ngắm ánh đèn lung linh huyền ảo nơi Vong lâu. Không biết từ lúc nào vong hồn của chú mèo tam thể kia đã nằm ngay sau Phán Quan. Cánh tay bất ngờ vừa chạm vào có thể, nó liền đưa móng vuốt sắc lẹm của mình cào mạnh theo quán tính.

"Méo!!!"

"!!!"

Tiếng mèo cùng thanh âm la toáng của Phán Quan vang vào nhau loạn xạ. Người cũng giật nảy hết hồn mà rút tay đi, kết quả vừa nhìn lại đã thấy mấy vết cào rướm máu, có cả đường cào máu đã chảy ra khỏi da thịt. Toả Hồn ngọc đeo trên tay trái nàng cũng từ đó sáng lên, mùi máu phả vào trong gió ở nơi âm u này càng thêm nồng đậm.



Nghe thấy động tĩnh thăm hỏi từ chỗ Mạnh Bà, Phán Quan chỉ bình tĩnh đứng dậy. Tâm thế leo đi vết máu trên tay, nàng cất tiếng thong thả:

"Ta không sao!"

Nói đoạn nàng cũng định cất bước về Xuyên Minh điện.

Thế nhưng chân còn chưa kịp bước thì phía trước Phán Quan đã có một vừng khí đen chắn lối. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, bất ngờ thay lại đối diện với gương mặt không mắt hài lòng của Diêm La Vương.

Không hiểu sao đến đây thì cảm giác chột dạ liền bất giác ùa về trong lòng, dù Phán Quan vẫn biết mình chẳng làm gì sai. Diêm La Vương không nói không rằng, cứ như vậy mà truyền linh lực lên vết thương nhỏ của nàng. Thấy đối phương gấp gãy như vậy, Phán Quan cũng có chút e dè:

"Không cần đâu bệ hạ, cứ để như vậy vài hôm tự động biến mất mà."

Diêm La Vương hừ lạnh, không màng lời chối từ của đối phương:

"Linh hồn mèo cào cũng có thể bị nhiễm trùng!"

"Ta là quỷ rồi cũng bị nhiễm trùng ư?!" - Phán Quan ngơ ngác cất tiếng hỏi.

Đối diện với câu hỏi này, vị quân quyền uy nghi kia bỗng nhiên khựng lại đôi nhịp. Tay Diêm La Vương vẫn đang truyền linh lực cho vết thương của Phán Quan, sau một cái chớp mắt ngài bỗng nhiên lên giọng tỏ vẻ ngạo nghễ như thể không màng để người khác trong tầm mắt:

"Ngươi làm quỷ được cấp độ nào rồi, tưởng mình luyện được mình đồng da sắc sao!"

"Ồ." - Phán Quan bẽn lẽn cất tiếng, cảm thấy hơi thở của kẻ thấp cổ bé họng đúng là không biết nói gì hơn.

Nàng tránh đi ánh nhìn của Diêm La Vương, cứ thế đảo mắt đi thì cùng lúc bắt gặp được tay còn lại của đối phương đang hướng về linh hồn mèo tam thể vừa nãy. Phán Quan hốt hoảng lập tức đưa tay tóm lấy bàn tay đang chực chờ dùng pháp lực kia:

"Bệ hạ, xin ngài thủ hạ lưu tình! Là ta bất cẩn đụng trúng bọn chúng trước!"

Nàng đưa tầm mắt nhìn lên Diêm La Vương, hướng sự nài nỉ đến kẻ lạnh lùng trước mặt. Cứ nghĩ đến việc chủ nhân của Minh giới chỉ búng tay nhẹ một cái là ba linh hồn bé nhỏ trước mặt lập tức tan thành mây khói thì đương nhiên Phán Quan làm sao đành lòng được.

Tuy nhiên, hình như có gì đó hơi không đúng lắm. Thần diện của bệ hạ rất khó hiểu. Nàng cứ tưởng phải đối diện với gương mặt không chút biểu cảm bất động thanh sắc khi hành sự của Diêm La Vương, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy sự dao động thoáng qua trong đáy mắt trắng dã của ngài.

Con ngươi đỏ au của Phán Quan liếc qua liếc lại, cuối cùng nàng cũng đã nhìn xuống tay mình, hai bàn tay vẫn còn đang nắm chặt lấy tay Diêm La Vương. Nghĩ lại mới thấy đây là một trong những lần hiếm hoi hai người tiếp xúc da thịt trực tiếp như thế này, dù những lần cưỡi mây bệ hạ có đỡ tay nàng thì cũng cách một lớp vải từ áo lụa đỏ. Ý thức được điều này, Phán Quan lập tức buông tay ra. Khi ngẩng đầu lên nàng lại thấy thần sắc của người trước mặt bình tĩnh điềm nhiên trở lại từ bao giờ.

Nhưng bệ hạ vẫn không định thay đổi ý định của mình. Hình như ngài vừa thở hắt một tiếng, tay theo đó vẫn tiếp tục thực hiện động mà bản thân đã dự định:

"Ta chỉ nhốt chúng lại thôi."

Trước sự ngỡ ngàng của Phán Quan, hai chiếc lồng trắng nhỏ đã được biến ra nhốt mèo nhỏ và chim bói cá riêng biệt. Không hiểu sao, bỗng nhiên nàng cảm thấy mấy lời Mạnh Bà đại nhân ví dụ khi nãy cũng không sai... Đâu đó trong suy nghĩ, Phán Quan lại thấy Diêm La Vương rất hiểu ý mình. Dẫu chỉ là cảm nhận mơ hồ giống như hơi ấm vẫn còn sót lại nơi lòng bàn tay sau khi nàng vừa chạm vào tay bệ hạ.

Phán Quan khẽ đưa tầm mắt nhìn lên, ngược lại hình như đối phương chẳng mấy quan tâm điều này. Ngài vẫn bình thản như thường, chỉ có nàng vẫn đang luẩn quẩn nơi tâm trí sao bản thân lại dám mạo phạm bệ hạ vậy chứ?!

"Về thôi!"

Âm giọng của Diêm La Vương nhẹ nhàng cất lên.

#41

Nhìn thấy một áng mây đen càng lúc càng rõ ràng trong tầm mắt, xung quanh đó còn có ánh sáng phát ra như vòng huyền quang, Lam Hồng quỷ sai liền đoán được Diêm La Vương đang đến. Có điều, tình hình hiện tại khiến hai tên gác cổng Xuyên Minh điện không khỏi nhốn nháo:

"Chết rồi, Phán Quan đại nhân trốn việc đi chơi chưa về! Bệ hạ đến tìm làm sao đây?!"

Tuy nhiên, sự hốt hoảng trên gương mặt hai quỷ sai liền chuyển sang sự ngỡ ngàng. Áng mây đen to lớn bay thấp dần rồi trôi la đà, ấy vậy mà trong sương khói mờ ảo chúng còn có bóng dáng Phán Quan. Người đứng nép trong vòng tay Diêm La Vương để tránh gió bấc hung tàn trên đường.

"Bệ hạ." - Lam Hồng quỷ sai trong tâm thế cúi rạp người.

Vết thương trên tay Phán Quan đã không còn, đôi bàn tay lại mềm mại mịn màng như xưa. Nếu có dấu tích cũng chỉ là vài vết chai nhỏ theo lối của người cần bút lâu ngày, chẳng thể tính như vết tì trên ngọc.

Từ xa đã thấy tâm tình của Diêm La Vương khá vui vẻ, biểu cảm trên gương mặt lúc này có thêm khóe môi cong nhẹ cùng đôi mắt thoáng phần hào hứng. Vừa cùng Phán Quan bước xuống khỏi áng mây, ngài đã cao hứng bắt chuyện:

"Quả nhiên vẫn là Phán Quan hiểu được tâm ý của ta."

Phán Quan bước một chân vào cửa, vừa vén tấm rèm cửa sang một bên.

Trong tâm thế đinh ninh, Diêm La Vương vẫn đang tiếp lời:

"Ngươi cũng thấy bức họa hồ ly này khí chất thoát tục ngời ngời, vừa sống động vừa chân thật đúng không!"

Đến đây thì Phán Quan vẫn chưa khỏi bàng hoàng.

Hồ ly gì? Cáo nào?

Nàng thuận theo tự nhiên buông tay khỏi tấm rèm cửa, đến giờ mới ngẫm ra.

"Bệ hạ, chẳng phải ngài vẽ chó tuyết sao?!"



"...???"

Một hồi lặng yên bất ngờ xuất hiện, Phán Quan đưa tay bịt miệng mình rồi nhìn theo đường chân mày đang khẽ chùng xuống của đối phương. Ý cười chẳng mấy khi xuất hiện trên thần sắc của Diêm La Vương vừa lúc tắt lịm.

Tiếng hai quỷ sai lí nhí xì xào bên ngoài, giống như thấy tình cảnh hiện tại chưa đủ căng thẳng nên chúng còn âm thầm bình luận thêm:

"Chết dở, thế là toang rồi!"

Phán Quan nghĩ tới nghĩ lui, làm sao nàng không nhận ra bức tranh này giúp ngôi điện to lớn này trở nên ấm áp được...

Có điều sau màn đoán trật lất nội dung tranh này, bây giờ cất tiếng cảm tạ bệ hạ có tính là cứu vãn tình hình kịp thời không?

Không được, nàng cảm thấy bày tỏ lòng cảm kích trong tình cảnh hiện tại giống nịnh bợ hơn mới đúng!

Cuối cùng bầu không khí im ắng lại bị đánh tan bằng nét mặt bình thản nhưng có phần hơi khó hiểu của Diêm La Vương. Giữa lúc Phán Quan còn chật vật với mớ suy nghĩ liên miên thì chủ nhân của bức tranh cất tiếng uy quyền.

"Đúng rồi. Bức họa chó tuyết tên là Hồ Ly!"

...?

#42

"Phải rồi, có một buổi hội hộp mừng tân phán quan." - Diêm La Vương đưa ra một lời thông báo trước khi rời khỏi Xuyên Minh điện.

Phán Quan vốn là người thích tụ họp đông đúc, tai vừa nghe tin này thì hai mắt của nàng đã khẽ long lanh. Diêm La lại tiếp lời:

"Hai hôm nữa tại Túc Duyên quán, các thứ sẽ do Mạnh Bà cùng quỷ sai ở đó chuẩn bị."

Đến tin này, đôi ngươi đỏ au của người nghe như lấp lánh ánh sao nơi đáy mắt.

Thật trùng hợp, nàng đã để ý tay nghề của Mạnh Bà từ hồi mới đặt chân đến Vong lâu. Đến cả canh cho vong hồn xóa ký ức mà còn thơm như vậy, không biết nếu chuẩn bị những món khác thì sẽ như thế nào!

Nàng thích không khí náo nhiệt, thích cảnh sắc rực rỡ tươi sáng, thích tiếng nói chuyện sôi nổi rộn ràng. Dù sao ở Minh phủ những ngày qua cũng hơi ảm đạm, tuy không vắng lặng nhưng để mà xem việc gặp vô số vong hồn trên đường đi là khởi sắc thì cũng không hợp cho lắm...!

Nghĩ đến đây, Phán Quan hào hứng đến quên cả mớ sổ sách đang chờ mình hai ngày tới. Tuy nhiên, có người lại không quên.

"Nhưng hôm đó vẫn phải sắp xếp sổ sách rồi mới có thể tham gia tiệc tùng." - Diêm La Vương nhắc nhở nàng.

Suýt chút nữa thì Phán Quan đã quên mất vị quân vương ngang ngược trước mặt còn có khả năng nghe được lời nói trong linh hồn của người khác.

Nàng ngao ngán cất tiếng than vãn:

"Nhân vật chính cũng không được miễn công vụ hôm đó ư?!"

Diêm La Vương vẫn một lòng không lung lay:

"Không."

Đến nước này thì Phán Quan cũng không khách khí nữa, nàng chẳng ngại thẳng thắn bộc bạch suy nghĩ của mình:

"Thế ta trì hoãn không làm xong công việc, xem hôm đó bệ hạ tổ chức tiệc như thế nào!"

"Vậy thì cứ dời dạ yến sang hôm sau." - Diêm La Vương vân đạm phong khinh đáp lời.

Cứ như ngài đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để chờ Phán Quan bước vào vậy. Còn nàng như muốn suy sụp đến nơi, bản thân chỉ có thể cảm thán trong lòng.

Chậc, quả là kiếp tay sai mà!

...

Dẫu phụng phịu than ngắn thở dài nhưng không lâu sau khi Diêm La Vương rời khỏi, bàn làm việc nơi Xuyên Minh điện lại sáng đèn. Ánh sáng từ đèn Thập Liên Lưu Ly tỏa ra khiến người trong căn phòng không khác gì đang hòa mình dưới những tia nắng mặt trời ấm áp chốn dương gian. Phán Quan đang tiếp tục xem xét sổ sách.

Ngẫm lại thì cái đèn này không chỉ từ chỗ Diêm La Vương ban tặng mà còn được chính tay chủ nhân Minh giới ngài thắp sáng. Cảnh tượng khi ấy khiến cho ai nấy nghe được đều không khỏi trầm trồ trước sự ưu ái mà bệ hạ dành cho Phán Quan đại nhân.

Chỉ là, có những chuyện chỉ có người trong cuộc như nàng mới biết. Không lâu sau khi Phán Quan được đưa đến Xuyên Minh điện, Diêm La Vương xuất hiện thắp đèn lên rồi thâm trầm nhìn nàng. Lúc đó Phán Quan cũng thoáng nghĩ đây là sự quan tâm hết sức ấm áp, là sự ưu ái đặc biệt dành cho người mới đến như nàng, cho đến khi đối phương cất lời:

"Đừng lo, ta sẽ mang ánh sáng đến giúp ngươi hoàn thành thật nhiều công vụ."

Đối diện với gương mặt đạo mạo nhưng không mấy phần đáng tin kia là thần sắc có đôi chút ngờ nghệch của tân Phán Quan bé nhỏ.

Kết thúc hồi ức.

Chậc, đúng là kiếp tay sai mà!

#43



Đi ngang qua Vong lâu, thấy Diêm La bệ hạ đột nhiên đến đây, không bao lâu lại cùng Phán Quan đại nhân đi khỏi. Vô Thường quỷ không khỏi tò mò mà ghé vào. Vừa bước vào, cả hai đã thấy Mạnh Bà đang lom khom chuẩn bị bên nồi canh, điềm tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Mạnh Bà đại nhân, ta đến thăm bà!" - Bạch Vô Thường cất tiếng thăm hỏi.

Mạnh Bà cười nhẹ như thể đã biết tỏng tâm tư hóng hớt của người trước mặt.

"Chào Bạch Vô Thường đại nhân." - Bà cũng lên tiếng chào sau đó lại tiếp tục làm việc.

Đối với sự tò mò của đối phương, bà chỉ nói một lời chỉ lối:

"Sự tình cụ thể hay là ngài đến hỏi Phán Quan đại nhân đi!"

Hôm nay Mạnh Bà đột nhiên kín tiếng như vậy, làm Vô Thường Quỷ không khỏi cảm thấy sự tình vừa rồi có mấy phần mờ ám.

Thế rồi nhìn khung cảnh bộn bề trước mắt khiến Hắc Vô Thường không khỏi trầm ngâm:

"Ai cũng bận rộn với công việc của mình nhỉ?"

Mạnh Bà khẽ gật đầu:

"Đúng vậy, mỗi người một trách nhiệm mà."

Bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng lắm, Bạch Vô Thường nhíu mày suy nghĩ một hồi. Cuối cùng hắn đập tay mình vào tay còn lại, gương mặt trắng bệch thoáng nét phấn khích vì đã phát hiện ra điều mình đã bỏ qua.

"Không đúng, hình như Phán Quan đại nhân được phó thác giải quyết hết sổ sách của Minh phủ?"

Cuối cùng cũng ngẫm ra, Bạch Vô Thường lại đặt nghi vấn hơn:

"Thế thì Diêm La bệ hạ làm gì?"

Mạnh Bà nhìn gương mặt suy tư của Bạch Vô Thường, hiển nhiên ý cười càng thêm sâu:

"Ngài nghĩ xem!"

"..."

Thoáng chốc Bạch Vô Thường đã cười khẩy, biết thế đã không nghĩ!

...À

Phán Quan đại nhân thường giải quyết chuyện của Minh phủ.

Còn Diêm La bệ hạ luôn giải quyết chuyện liên quan đến Phán Quan đại nhân!