Lâm Tư Trạch khẽ giương mắt thoáng nhìn Cố Hồng Kiến, như là dĩ nhiên biết nàng muốn nói gì, nhưng không tiếp lời, chỉ để cho nàng tiếp tục nói.
“Thời gian phong thư này gửi đi, vừa vặn là nghịch thần Diêu Bính mưu phản một tháng trước, mà ngươi nói ‘Vị kia’, cũng hiển nhiên cũng không phải chỉ Hoàng thượng, bởi vì Hoàng thượng đăng cơ tới nay, ngươi đều không có ý tứ gì muốn đem người nhà ngươi đến kinh thành. Cho nên ‘Vị kia’ là chỉ ai, rõ ràng dễ thấy. Lúc ấy Tiên hoàng còn tại vị, người chọn làm Thái tử chưa định, ngươi lại chắc chắc như vậy, đủ thấy sớm đã biết sẽ phát sinh sự việc gì, bởi vậy, ngươi và Diêu Bính, căn bản chính là một bè!” Cố Hồng Kiến trầm giọng hạ kết luận,“Lòng mưu phản, rõ ràng như lột!”
Phạm Thị lang lắp bắp nghĩ muốn phản bác, lại phát hiện bản thân vậy mà không cách nào phản bác!
Hắn chỉ có thể tiếp tục dập đầu, đập đến trán chảy máu, đổi lấy cũng chỉ là một câu lạnh nhạt “Người đâu, đem hắn xuống” của Lâm Tư Trạch.
Sau Phạm Thị lang nhân tội mưu phản mà bị diệt cửu tộc.
Cố Hồng Kiến lại bởi vì một cuộc vạch tội cực kỳ ngoạn mục này đứng vững gót chân ở trong triều.
Phạm Thị lang là kẻ đầu tiên đề xuất không cho phép nàng làm quan, kết cục là bị diệt cửu tộc.
Phen buộc tội kia có thể thấy được Cố Hồng Kiến thủ đoạn rất cao, cũng có Hoàng thượng âm thầm tương trợ, cũng không ai là hoàn toàn trong sạch thanh bạch, ai cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Nhưng hoàn toàn trong sạch thanh bạch, trên thực tế vẫn còn có Triệu Uẩn Nguyên.
Nhưng Triệu Uẩn Nguyên cũng chỉ khi có cơ hội âm thầm, hết sức nghi hoặc hỏi Cố Hồng Kiến, làm sao biết Phạm Thị lang có nhiều tội ác như thế.
Cố Hồng Kiến cũng không cất giấu, cười cười nói:“Hắn một kẻ viết thanh từ, lại dựa vào Diêu Bính, tự nhiên sẽ không phải dạng người tốt gì. Điều tra sơ qua một chút, liền có thể tra ra vài thứ. Về phần phong thư nhà mấu chốt kia ư…… À, kỳ thật thư nhà ấy là viết trước rất sớm, hắn chắc chắn cùng trận bức vua thoái vị kia kỳ thật không có quan hệ gì, chẳng qua dùng tốt, ta liền dùng.”
Triệu Uẩn Nguyên bị hai chữ “Dùng tốt” này làm cho khiếp sợ không thôi, nói:“Sao…… Sao có thể như thế?!”
Cố Hồng Kiến nói:“Làm sao vậy? Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi.”
“Cô……” Triệu Uẩn Nguyên không thể tin nổi,“Buộc tội Phạm Thị lang, là vì nó ác tính, vô luận thế nào cũng không thể thêm bừa tội lỗi, nguyên nhân còn là…… Diệt cỏ không diệt tận gốc?!”
Cố Hồng Kiến trừng mắt, nói:“Dù sao hắn cũng không phải thứ gì tốt, những người trong nhà hắn cũng không phải cái thứ gì tốt…… Cứ thế đi.”
“Trong nhà hắn xác thực có người làm nhiều việc ác, nhưng những nữ quyến trẻ nhỏ bị liên lụy đó vô tội biết bao!” Triệu Uẩn Nguyên nhíu mày, cả giận nói.
Lúc này Triệu Uẩn Nguyên đã vào Hàn Lâm viện, Cố Hồng Kiến cười, nói:“Triệu Hàn lâm quả nhiên là một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, toàn thân chính khí lẫm liệt, còn lòng mang thiện ý. Nhưng mà, Triệu Hàn lâm có hay không nghĩ tới, một nhà bị cháu Phạm Thị lang hại chết kia, lại có người nào không vô tội đây? Còn có vô số bách tính bình thường bị quyền quý ức hiếp, ai không vô tội đây? Nợ cha con trả, lời này Triệu Hàn lâm cũng từng nghe qua chứ? Phạm Thị lang nuông chiều người nhà hắn như thế, cha mẹ thân sinh của cháu hắn còn có những người khác ở quê cũng đều biết việc này, lại hoàn toàn không có ngăn cản, hiển nhiên cũng chẳng phải người tốt gì. Mà đứa trẻ trưởng thành trong trong hoàn cảnh thế này, ta cũng chẳng hề cho rằng sẽ cao nhã tới đâu. Người nhà cha vợ Phạm Thị lang trên thực tế cũng có rất nhiều ác tính, chỉ là ta không nói ra từng cái. Ta trước sau cho rằng, tội liên đới và giết cửu tộc, là hình phạt rất hay, vì những người không đếm xỉa đến đau khổ của người khác, chính mình cũng nên nếm thử cảm nhận mất đi tất cả người thân, đồng thời chịu tất cả đau khổ.”
Triệu Uẩn Nguyên bị chấn động nói không ra lời, chỉ sững sờ nhìn nàng.
Cố Hồng Kiến lại bớt phóng túng, có chút ngượng ngùng cười cười:“Thật có lỗi, ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra, ngươi đừng để ở trong lòng. Chúng ta ý nghĩ bất đồng, về sau không nên thảo luận những việc này. Sự việc Phạm Thị lang đã định, nhiều lời vô ích. Triệu Hàn lâm cảm thấy ta làm không đúng, mà ta cũng sẽ không có bất luận thay đổi gì.”
Triệu Uẩn Nguyên cau mày gật gật đầu:“Ừm……”
Cố Hồng Kiến bởi vì một chuyện Phạm Thị lang tiếng tăm lan rộng, nhưng cũng có rất nhiều người giống Triệu Uẩn Nguyên cảm thấy Cố Hồng Kiến thủ đoạn quá nham hiểm, Cố Hồng Kiến coi như không thấy, làm theo ý mình, sau chỉ cần gặp phải bất kể quan viên nào có ý kiến phản đối ý kiến của Lâm Tư Trạch, Cố Hồng Kiến liền lặng lẽ thu thập tin tức của người nọ, cuối cùng buộc tội.
Mà Cố Hồng Kiến buộc tội cũng không phải là tất cả đều xuống tay tàn nhẫn giống như Phạm Thị lang, nếu chỉ là thật sự đưa ra ý kiến, Cố Hồng Kiến bình thường xem nhẹ, nhưng nếu thái độ bất kính với Lâm Tư Trạch, ỷ vào mình là ngôn quan mà hỗn láo, Cố Hồng Kiến liền coi xét mức độ bất kính với Lâm Tư Trạch tăng thêm mức độ buộc tội.
Có một số ngôn quan kì thực khá chính trực, nhưng cũng bị Cố Hồng Kiến lỗ mãng tóm ra không ít lỗi lầm, bản thân Lâm Tư Trạch cũng không muốn trừng phạt bọn họ, lại bị tấu chương của Cố Hồng Kiến làm cho không thể không làm ra chút trừng phạt, dần dà, hai chữ Cố Hoằng gần như đánh đồng với chó săn, không ai biết một nữ tử là nàng, ở đâu ra nhiều thủ đoạn với phương pháp thu thập đủ loại tin tức của người khác như vậy. Càng không có ai biết, nàng vì lẽ gì ác tâm như thế, có khi vạch tội người khác, từng câu chữ đều dường như muốn đẩy người vào chỗ chết, một chút việc nhỏ cũng có thể bị phóng đại vô hạn.
Mà nếu có người nhìn Cố Hồng Kiến không vừa mắt, lấy chuyện nàng là nữ tử chỉ trích, kết cục càng thê thảm hơn.
Mà sau Vương học sĩ thầy dạy của Triệu Uẩn Nguyên đã vì Cố Hồng Kiến bị đánh ba mươi đại bản thiếu chút nữa đi đời nhà ma, Triệu Uẩn Nguyên rốt cục ngồi không yên, đi đầu buộc tội Cố Hồng Kiến, gì gì rắn rết làm tâm, sài lang thành tánh, chính là từ đó mà ra.
Có điều Cố Hồng Kiến trái lại buông tha Triệu Uẩn Nguyên.
Nàng nhìn ra được Lâm Tư Trạch rất thưởng thức Triệu Uẩn Nguyên, chính nàng cũng rất tán thưởng người này, cho dù hai người đạo làm người đối nhân xử thế hoàn toàn bất đồng, nhưng trong bản tấu buộc tội của Triệu Uẩn Nguyên viết, cũng vẫn là luận sự, không xen lẫn một chút tư tâm.
Vạch tội như vậy, Cố Hồng Kiến vui lòng bỏ qua, mà nàng bỏ qua, Lâm Tư Trạch tự nhiên cũng liền bỏ qua.
Mà ngoại trừ Cố Hồng Kiến dần dần đứng vững gót chân ở trong triều, quan trọng hơn, quan hệ giữa nàng và Lâm Tư Trạch đang từng bước cải thiện.
Nàng vì Lâm Tư Trạch làm việc, Lâm Tư Trạch trong lòng đều hiểu rõ, mà Lâm Tư Trạch đối với nàng nhượng bộ vô điều kiện, nàng cũng xem ở trong mắt.
Tuy rằng Cố Hồng Kiến sau khi vào làm quan, vì tránh hiềm nghi, hai người nói chuyện cũng không nhiều, nhưng mà đúng là vì không nói lời nào không thường gặp mặt, ngược lại có một thứ duy trì kỳ diệu đại khái có thể gọi là “Ăn ý”.
Lâm Tư Trạch chưa bao giờ nói ngứa mắt đại thần nào, Cố Hồng Kiến lại luôn trình lên tấu chương buộc tội trước tiên.
Mà Cố Hồng Kiến cũng không nói mình gặp phải những trở ngại gì, những trở ngại đó lại đều được tinh tường trước tiên.
So với trước kia lưng tựa lưng chống đỡ lẫn nhau vượt qua năm tháng gian khổ, con đường hiện tại có lẽ bằng phẳng hơn nhiều, nhưng hai người cũng không thể thân mật như ngày xưa vậy, song cho dù ngăn cách vi diệu kia tồn tại, lại dường như bất cứ lúc nào có thể chọc thủng.
Bầu không khí kỳ quái như thế vẫn duy trì đến mùa thu Bình Xương năm hai, Lâm Tư Trạch sinh nhật ngày đó, sinh nhật hoàng đế tự nhiên là nghỉ mười ngày, Cố Hồng Kiến cân nhắc cả một buổi sáng, vẫn là xách rượu vào cung.
Người thông minh một chút đều hiểu được Cố Hồng Kiến là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, cho nên Cố Hồng Kiến không có trở ngại gì tiến vào thư phòng, rõ ràng là sinh nhật, Lâm Tư Trạch lại vẫn cứ như thường lệ ở thư phòng phê duyệt tấu chương, thấy nàng đến đây, nhíu mày, nhưng không thấy nhiều kinh ngạc, bảo nàng ngồi ở một bên, tự mình tiếp tục xem tấu chương.
Cố Hồng Kiến đặt bình rượu trên sàn, ngồi đối diện Lâm Tư Trạch, lười biếng ngáp một cái.
Lâm Tư Trạch vậy mà chú ý tới, nói:“Cô đêm qua ngủ không ngon?”
“Ừm, tối hôm qua nán lại ở nhà Giang Thượng Thư một lát.” Cố Hồng Kiến lại ngáp một cái.
Lâm Tư Trạch nhíu mày, nói:“Ta không phải đã nói rồi, cô đừng làm việc ấy nữa.”
Cố Hồng Kiến vô lại nói:“Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
Lâm Tư Trạch nói:“Cô trước vào bên trong nghỉ ngơi đi.”
Cố Hồng Kiến gật gật đầu, tự ý ngồi trên nhuyễn tháp phía trong bình phong của Văn Đạo đường, ánh nắng yếu ớt bên ngoài hắt vào, ngáp một cái, không lâu sau bèn híp mắt thiếp đi.
Đến lúc bị đánh thức đã là chạng vạng, sinh nhật Lâm Tư Trạch, lại chỉ có hai người nàng cùng Lâm Tư Trạch ăn cơm, Cố Hồng Kiến kỳ dị đạt được một loại thỏa mãn.
Lâm Tư Trạch nhìn Cố Hồng Kiến lần lượt châm rượu cho mình và y, không nhanh không chậm nói:“Lần này hay là lại muốn chuốc say ta sau đó chạy trốn?”
Cố Hồng Kiến không thấy chút chột dạ, nói:“Làm sao có thể. Thủ đoạn như nhau ta sẽ không dùng hai lần, tin tưởng ngươi cũng sẽ không làm lần hai.”
Lâm Tư Trạch liếc nàng một cái, không nói gì.
Cố Hồng Kiến lại nói:“Lần này nếu muốn chạy đi, ta sẽ dùng biện pháp khác!”
Lâm Tư Trạch cười lạnh một tiếng.
“Cười dọa người như vậy làm cái gì.” Cố Hồng Kiến bĩu môi, châm rượu cho y,“Nào, tiếp tục uống thôi.”
Mà trên thực tế, lời Cố Hồng Kiến muốn nói đều nghẹn ở trong lòng, nhưng lại không muốn nói, bèn dứt khoát uống rượu.
Nàng uống, Lâm Tư Trạch tự nhiên cũng phải uống theo.
Cứ như vậy, bất tri bất giác ngoài cửa sổ tuyết càng rơi càng lớn, trong phòng lại càng ngày càng ấm áp, Cố Hồng Kiến trên mặt bất tri bất giác ửng lên huyết sắc, mà mặt Lâm Tư Trạch cũng từ từ đỏ lên.
Lâm Tư Trạch day day huyệt Thái Dương, có chút mệt mổi nói:“Được rồi, thật sự đừng uống.”
Cố Hồng Kiến liếc mắt nhìn y, lại uống một ngụm rượu, lười nhác nói:“Ta còn chưa uống say đâu……”
Cố Hồng Kiến bỗng nhiên nổi giận, vô cùng không vui đập tay y đi, nói:“Con người ngươi sao phiền như thế?! Ta muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, ngươi đừng xen vào!”
Lâm Tư Trạch mặt không chút thay đổi lại cướp đi cái chén của nàng, nói:“Không cho phép uống.”