Cố Hồng Kiến đã làm chuẩn bị tốt nhìn Lâm Tư Trạch lại ngủ cùng Hạ Phương Ngưng một đêm, cũng không ngờ sau khi Hạ Phương Ngưng mài mực xong, Lâm Tư Trạch liền phái người tiễn bước Hạ Phương Ngưng, một mình ngủ một đêm ở thư phòng.
Điều này làm cho Cố Hồng Kiến có điểm vui vẻ, có điều cũng chỉ là một chút mà thôi.
Ngày hôm sau lúc thượng triều, vừa đúng gặp tin tức Hỗ Châu truyền đến, người báo tin được đưa lên đại điện.
Lại có thể nhanh như vậy? Hiện tại mới là ngày mười sáu tháng chín mà thôi……
So với thời gian nhanh nhất Cố Hồng Kiến dự tính còn ước chừng nhanh hơn năm ngày, khiến cho Cố Hồng Kiến kinh ngạc vạn phần, đồng thời lại nhịn không được cõi lòng nổi lên đầy ác ý chờ mong bộ dạng Lâm Tư Trạch nghe được tin mình chết.
Nhưng mà, Cố Hồng Kiến không nghĩ tới, người báo tin nói tin tức, là nói Cố thị lang cùng Vương phó tướng đã chặt đứt lương thảo Kí Phong quốc đưa đi Hỗ Châu, bên Kí Phong hiện đã bị bao vây, lại không có lương thảo mới, mà bên ngoài, Cố thị lang cùng Vương phó tướng đã thiết lập chướng ngại và cạm bẫy trùng trùng, chỉ chờ binh lính Kí Phong chịu không nổi đi ra nghênh chiến — hai bên chưa chính diện đối địch, đối phương chắc chắn sẽ tổn hại hơn phân nửa binh lực trước tiên.
Với lại, Khắc Châu phụ cận Hỗ Châu phát dịch bệnh, mà trước khi vây thành, Cố thị lang đã sai người len lén bắt không ít chuột Khắc Châu từ Khắc Châu, lén quăng vào trong thành Hỗ Châu.
Theo nội gián nói, đã có không ít binh lính Hỗ Châu, bị nhiễm dịch bệnh.
Cố Hồng Kiến sửng sốt nửa ngày, mới nhớ tới, đây ước chừng là trước khi mình chết một tuần, sai người trở về báo tin.
Đúng rồi, nàng cư nhiên quên mất, còn có một việc như vậy……
Cho nên, hiện tại tất cả mọi người còn vẫn như cũ không biết tin nàng chết, trái lại, đều tưởng rằng nàng đã cơ bản đánh hạ Hỗ Châu ……
Thật sự là châm chọc.
Người báo tin chỉ nói những lời này, nhưng sắc mặt bách quan triều đình đều rất không tệ, dù sao binh lính Kí Phong quốc vừa thiếu nước thiếu lương, lại bị lây nhiễm dịch bệnh, tỷ lệ thắng lợi cuộc chiến này xác thực rất lớn rất lớn.
Nhưng có không ít người sắc mặt rất khó coi.
Tỷ như Triệu Uẩn Nguyên.
Mọi người khen ngợi Cố thị lang không hổ túc trí đa mưu — đại bộ phận bọn họ cũng từng nói Cố Hồng Kiến quỷ kế đa đoan, mà trên thực tế, hai từ này, xác thực có đôi khi chỉ có một đường phân cách.
Triệu Uẩn Nguyên lại rất không thức thời đứng ra, nói:“Hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng, cách làm của Cố đại nhân vô cùng không ổn!”
Biểu cảm Lâm Tư Trạch từ thời điểm người báo tin bắt đầu báo tin vốn chưa từng biến đổi, nghe Triệu Uẩn Nguyên nói như vậy, tất cả mọi người im lặng, Lâm Tư Trạch nhíu mày, nói:“Hửm? Triệu học sĩ nói thẳng đừng ngại.”
Triệu Uẩn Nguyên nhíu mày nói:“Phương pháp này của Cố đại nhân quá mức thâm độc……! Lại đem chuột nhiễm dịch bệnh ném vào Hỗ Châu, cũng biết trong Hỗ Châu không chỉ có binh lính Kí Phong quốc, còn có dân chúng Hỗ Châu! Mà Hỗ Châu tuy đã là hạ du sông Đoan, nhưng sau còn có Minh Châu, Hạ Châu, Hỗ Châu bùng nổ dịch bệnh, tất thông qua sông Đoan lây nhiễm tới Minh Châu cùng Hạ Châu…… Minh Châu và Hạ Châu tuy rằng hiện tại giống như Hỗ Châu, không tính là quốc thổ Thiên Mẫn ta, nhưng tương lai cũng ắt phải quy thuận Thiên Mẫn…… Cố thị lang làm sao có thể……”
Lời vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, không ai dám nói, những người này hoặc sớm đã nghĩ đến điểm này lại làm bộ như không nghĩ tới, hoặc thật sự không nghĩ đến, bị hắn nhắc ra như thế, nhất thời không dám nói thêm cái gì nữa.
Nếu bọn họ tâng bốc Cố thị lang, bọn họ đương nhiên không dám mở miệng nữa, mà nếu bọn họ mắng, bọn họ cũng không dám mắng.
Trái lại Tả Ninh Hạo, khi vừa nghe được Triệu Uẩn Nguyên nói như vậy, sửng sốt trong chốc lát, rồi sau đó đứng ra, nói:“Hoàng thượng, ý nghĩ của thần cũng giống Triệu đại nhân. Cố thị lang thủ đoạn thâm độc, lúc này có thể dùng để đối phó dân chúng Hỗ Châu, đối phó người Kí quốc, tương lai cũng có thể đối phó Thiên Mẫn quốc ta! Người như thế, quyết không thể giữ ở lại trên triều đình……”
Nếu nói Triệu Uẩn Nguyên vẫn còn đang giữ ý, Tả Ninh Hạo liền hoàn toàn là đang hắt nước bẩn lên người Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến tức gần chết, nghĩ rằng ta nếu thật muốn đối phó người Thiên Mẫn quốc, kẻ đầu tiên hại chết là ngươi và Lâm Tư Trạch.
Lâm Tư Trạch nghe xong, gật gật đầu nói:“Hai vị ái khanh nói không sai. Chờ Cố ái khanh trở về, trẫm sẽ thưởng nàng, cũng sẽ phạt nàng ấy thật nặng. Có điều nàng ta không quan tâm mạng người cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, phái nàng ra trận, trẫm coi như là sớm đoán được sẽ có tình huống như vậy…… Bởi vậy trẫm cũng có sai.”
Triệu Uẩn Nguyên ngẩn người, rồi sau đó nói:“Sau khi Cố thị lang trở về, Hoàng thượng chỉ cần phái vài y sư tài nghệ cao siêu đi Hỗ Châu, khống chế bệnh tình, chắc hẳn cũng có thể bù đắp sai lầm của Cố thị lang……”
Tả Ninh Hạo đang muốn thêm mắm dặm muối khiến cho Lâm Tư Trạch trừng phạt Cố Hồng Kiến, cũng không ngờ Triệu Uẩn Nguyên lại cầu xin cho Cố Hồng Kiến, không thể tin trừng mắt liếc hắn một cái, rồi sau đó nghẹn khuất ngậm miệng.
Cố Hồng Kiến lặng lẽ xem, không nhịn được cười.
Triệu Uẩn Nguyên này, thật đúng là ngu dốt, lúc Lâm Tư Trạch nói bản thân cũng có sai, những đại thần kia đều bị khiếp sợ, Lâm Tư Trạch đây hiển nhiên là cố ý tự mình cũng gánh vác một phần tội để cho Triệu Uẩn Nguyên không dám nói nữa, không ngờ Triệu Uẩn Nguyên lại còn nói cái gì sửa chữa sai lầm…… Thật là……
Đối với ý kiến của Triệu Uẩn Nguyên, Cố Hồng Kiến kỳ thật cũng có cùng nhận thức, lúc nàng nghĩ ra biện pháp này, cũng không nói cho nhiều người lắm, chỉ nói cho Vương phó tướng, cùng vài người phái đi bắt chuột.
Nhưng cho dù là Vương phó tướng đối nàng khá là bảo gì nghe nấy, nghe xong đều sắc mặt đại biến, nói thẳng loại phương pháp này quá mức đáng giận, rất tổn hại âm đức.
Cố Hồng Kiến thì nói, tổn hại âm đức hay không không phải nàng quyết định, phải biết rằng, dịch bệnh ở Khắc Châu đã tìm ra phương pháp chữa trị, Cố Hồng Kiến cũng sai người nấu lượng lớn thảo dược, nếu Bách Lý Sầm nghĩ thoáng, mau chút mở cửa thành ra, dịch bệnh cũng tuyệt đối có thể được khống chế, cũng sẽ không ảnh hưởng châu khác.
Nhưng nếu như Bách Lý Sầm kiên quyết giữ vững, vậy người chết cũng không thể trách Cố Hồng Kiến nàng, mà là trách bản thân Bách Lý Sầm.
Về phần tổn hại âm đức…… Cố Hồng Kiến lúc ấy hình như còn cười, nói chuyện sống đều lo không xong, còn quản cái gì âm đức dương đức.
Đây thật sự là một lời thành sấm, nàng hiện tại báo ứng đã tới rồi, làm quá nhiều việc xấu, âm đức quả nhiên không có…… Cho nên thành quỷ, còn ở bên người Lâm Tư Trạch.
Có điều, Bách Lý Sầm thật là tướng quân tốt, không làm cho Cố Hồng Kiến thất vọng, Cố Hồng Kiến ném chuột vào, ngày thứ ba dịch bệnh bạo phát ngay tại Hỗ Châu, ngày thứ năm, Bách Lý Sầm bèn mở cửa thành.
Cố Hồng Kiến tuy rằng sớm đoán được mình có lẽ sẽ chết ở Hỗ Châu, nhưng vẫn tận lực tránh khả năng này, do đó thậm chí quyết định, bản thân không xuất hiện chính diện, để tránh oán hận quá cao, bị tập trung vào giết.
Nhưng Bách Lý Sầm hiển nhiên là chán ghét Cố Hồng Kiến cực độ, đi lên liên tục khiêu khích mấy tướng lĩnh, rồi sau đó lại có thể đơn thương độc mã sát nhập vòng vây, đi tìm Cố Hồng Kiến.
Cố Hồng Kiến không làm sao được, lại không được trực tiếp bỏ chạy ảnh hưởng sĩ khí, chỉ có thể lên ngựa, thở dài nghênh chiến.
Nàng biết sẽ thua.
Mặc dù nàng cũng có võ công, võ công cũng không tính quá kém, nhưng đó đều là ít tạp kĩ, ngày thường đánh giết vài quan viên, trốn núp thị vệ xem như dư dả, nhưng so với Bách Lý Sầm chinh chiến đã lâu, phần thắng quá nhỏ.
Bách Lý Sầm đối nàng có cố chấp cực kỳ mãnh liệt…… Hoặc là có thể trực tiếp gọi là hận ý? Mà nàng…… Nói thực ra, nàng kỳ thật đã không có ý chí muốn sống quá mạnh mẽ, nàng chính là không muốn chết lắm, mà không phải là rất không muốn chết, rất muốn sống sót.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt cực kỳ phức tạp của Bách Lý Sầm, nàng thậm chí nghĩ, bằng không như vậy cũng tốt.
Cứ như vậy chết dưới tay Bách Lý Sầm, nàng mới hai lăm tuổi, cũng coi như có thể đền mạng cho những người trước kia bị nàng gián tiếp hoặc là trực tiếp hại chết.
Hơn nữa nếu chết tại nơi này, xem như vì nước hy sinh thân mình đi.
Như thế bêu danh một đời này có thể hơi giảm bớt một chút chăng. Chán ghét và hận ý Lâm Tư Trạch đối với nàng, cũng có thể giảm bớt một chút nhỉ.
Lúc giao chiến là tối kỵ có loại ý nghĩ này, nhưng Cố Hồng Kiến có ý niệm ấy trong đầu, còn có chút dằn lòng không trở lại, nàng nhanh chóng bị Bách Lý Sầm hất xuống ngựa, rồi sau đó dùng mũi trường thương đâm xuyên đến.
Vì thế ý nghĩ của Cố Hồng Kiến trở thành sự thật, chết.
Không có cái chết quá oanh liệt, thậm chí binh lính phụ cận đều đang cùng người khác đối chiến, dường như không ai phát hiện người đứng đầu chết.
Cũng không xem là chết có ý nghĩa, chí ít Bách Lý Sầm có thể nói là lông tóc không tổn hại gì.
Tóm lại……
Rất buồn cười ……
Chẳng qua là Lâm Tư Trạch đại để vẫn còn rất thưởng thức tên Triệu Uẩn Nguyên này, nghe Triệu Uẩn Nguyên nói xong, cư nhiên cũng không mất hứng, chỉ ngoéo khóe miệng một cái liền không nói nữa.
Trên thực tế, tâm tình Lâm Tư Trạch hẳn là cũng không tệ lắm.
Tuy rằng toàn bộ quá trình phía trước, mặt Lâm Tư Trạch không chút thay đổi, hiện tại cũng chỉ là hơi chút ngoéo khóe miệng một cái, nhưng bằng vào hiểu biết của Cố Hồng Kiến nhiều năm qua với Lâm Tư Trạch, vẫn có thể nhìn thấu ý nghĩ của Lâm Tư Trạch.
Hiện tại hẳn là y tâm tình không tệ, đại khái là vì đã biết Hỗ Châu bên kia chiến sự thuận lợi.
Cố Hồng Kiến phiêu ở bên người Lâm Tư Trạch, đi theo y hạ triều, lại nhìn y…… Kêu một mình Triệu Uẩn Nguyên đi Văn Đạo đường.
Kỳ quái, y kêu Triệu Uẩn Nguyên đi Văn Đạo đường làm cái gì?
Cố Hồng Kiến lòng tràn đầy nghi hoặc, chỉ cảm thấy Lâm Tư Trạch cũng không có sự việc gì có thể thương lượng cùng một mình Triệu Uẩn Nguyên, mà nghĩ lại Lâm Tư Trạch bình thường bất động thanh sắc thưởng thức Triệu Uẩn Nguyên…… Ôi chao, lẽ nào Lâm Tư Trạch vừa ý Triệu Uẩn Nguyên?
Cố Hồng Kiến miên man suy nghĩ, đã thấy Lâm Tư Trạch không vội không chậm mở miệng, nói:“Triệu khanh, trẫm vẫn luôn tán thưởng ngươi tính tình cương trực ghét dua nịnh, lại vừa lo lắng ngươi cứng quá dễ gãy, vì vậy từ trước tới nay, vẫn chưa thăng quan tấn tước cho ngươi, chỉ để cho ngươi đợi ở Hàn Lâm viện tôi luyện. Nay Cố Hồng Kiến đã là chính nhị phẩm Thị Lang, mà ngươi lại vẫn là một ngũ phẩm học sĩ, ngươi có bất mãn?”
Triệu Uẩn Nguyên cả kinh, liền nói ngay:“Bẩm Hoàng thượng, bất kể chức quan lớn nhỏ, ham muốn của thần chỉ là dốc sức vì nước, chưa bao giờ vì việc chức quan lớn nhỏ từng có bất luận oán hận gì! Khẩn cầu Hoàng thượng minh giám!”
Người này thực ngu đần, Lâm Tư Trạch hiển nhiên là muốn thăng quan cho hắn nha, như thế nào vẫn nhìn không ra được chứ.
Cố Hồng Kiến trong lòng không ngừng muốn cười.
Quả nhiên, Lâm Tư Trạch cũng ngoéo khóe miệng một cái, nói:“Triệu khanh không cần khẩn trương. Vài ngày trước, khi ngươi lo lắng Cố thị lang không thể đảm nhiệm, bảo trẫm tăng phái binh trợ giúp Cố thị lang, trẫm trong lòng đã có chủ ý. Mà ngày hôm nay, mọi người đều tán dương Cố thị lang đánh hạ Hỗ Châu, chỉ có ngươi, vạch ra chỗ sai của nàng, trẫm bèn hạ quyết định — tự tiền triều tới nay, phụ hoàng ta trầm mê tu đạo, cực ghét người khác nhúng tay cản trở, toàn bộ Ngự Sử Đài đến nay trống vắng, nhất là giờ đây, chức giám sát Ngự Sử bỏ không. Trẫm nghĩ, Triệu khanh có thể đảm nhiệm.”
Triệu Uẩn Nguyên sững sờ, rồi sau đó cũng không đùn đẩy cự tuyệt, trực tiếp quỳ xuống hành lễ, trầm giọng nói:“Thần…… Tất không phụ sứ mệnh.”
“Trên tra xét văn võ bá quan, dưới tra xét thân hào địa phương, nặng tới phản quốc thông đồng với địch, nhẹ tới lời nói và việc làm trái luật, phàm là toàn bộ trên hoàng thổ của trẫm, bất kể người nào, bất kể chuyện gì, đều có thể vạch tội.” Lâm Tư Trạch thản nhiên nói,“Chỉ giám sát Ngự Sử tối thiểu cần có năm người, không biết làm sao trong lòng trẫm tạm thời chỉ chọn có một mình Triệu khanh. Triệu khanh ở Hàn Lâm viện sáu năm có thừa, chắc hẳn trong lòng đã phải có người có năng lực tiến cử, đợi chính thức đi nhậm chức, viết bản tấu cho trẫm nói một câu là được.”
Như Ngự Sử Đài phụ trách giám sát bách quan địa phương, tối kị chính là cấu kết trên dưới, bởi vậy ngay cả Ngự Sử đại phu chủ quản Ngự Sử Đài đều rất khó tiến cử người vào, nhưng Lâm Tư Trạch lại cho phép Triệu Uẩn Nguyên tiến cử người, đủ thấy đối đãi tín nhiệm, Triệu Uẩn Nguyên càng cực kì cảm kích, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ nhất nhất đáp ứng.
Giám sát Ngự Sử cũng chẳng qua là chính tứ phẩm, bên trên còn có chính tam phẩm Chủ Bạc, chính nhị phẩm Ngự Sử, tòng nhất phẩm Ngự Sử trung thừa với chính nhất phẩm Ngự Sử đại phu.
Song giám sát Ngự Sử, lại có thể trực tiếp hạch tội quan Ngự Sử đại phu trên đỉnh đầu mình, quyền hạn có thể nói lớn nhất, cũng là một biểu hiện được Hoàng thượng cực kì tín nhiệm.
Lâm Tư Trạch bảo hắn đứng dậy, rồi sau đó nói:“Để trẫm suy đoán, sau khi ngươi nhậm chức, người đầu tiên muốn vạch tội, phải là Cố thị lang nhỉ?”
Triệu Uẩn Nguyên nói:“Thần đối nàng kỳ thật tuyệt đối không có thành kiến, chỉ là không ủng hộ đối với thủ đoạn làm việc của nàng. Trước đây, thần cũng dâng tấu lên Hoàng thượng, nói thần phản đối với một số hành vi của Cố đại nhân……”
Lâm Tư Trạch cười cười, nói:“Ừ, bản tấu kia của ngươi ta từng xem, viết rất hay. Ta còn cho Cố thị lang xem qua, nàng cũng khen ngươi hành văn tốt.”
“…… Cái này……” Triệu Uẩn Nguyên hiển nhiên không nghĩ tới Cố Hồng Kiến cũng xem qua bản tấu kia, còn khen hắn hành văn tốt……
Lâm Tư Trạch nói:“Cố đại nhân làm việc xác thực có chút vấn đề, chính là nàng không sợ gì trẫm. Cho nên, trẫm không có cách nào giúp nàng sửa chữa vấn đề của chính nàng.”
Triệu Uẩn Nguyên lại sửng sốt, rồi sau đó nói:“Hoàng thượng tiếc người tài, mà Cố thị lang đích thực có tài, cho nên khó tránh khỏi dung túng…… Sau này hơi thêm quản thúc, chắc hẳn……”
Lâm Tư Trạch lắc lắc đầu:“Đây là vấn đề của nàng ấy, cũng là vấn đề của trẫm. Trẫm tỉnh thoảng để tay lên ngực tự vấn, rất rõ ràng, Cố thị lang trở thành như vậy, đại khái không thiếu quan hệ với trẫm. Cho nên…… Đợi khi Cố thị lang trở về, ngươi cứ đem suy nghĩ viết hết ra, hạch tội nàng một bản, trẫm sẽ…… bãi bỏ chức quan của nàng.”
Triệu Uẩn Nguyên nhất thời ngây ngốc, nói:“Hoàng thượng……”
Cố Hồng Kiến cũng ngừng động tác bay tới thổi đi, dừng tại chỗ.
Lâm Tư Trạch sắc mặt bình thản nói:“Một mặt trẫm muốn cho Cố thị lang chịu chút giáo huấn, mặt khác, đây cũng là cơ hội tạo uy tín cho ngươi. Ngự Sử đại phu và Ngự Sử trung thừa, hai vị dù sao đã già rồi, nhưng tốt xấu cũng là nguyên lão tam triều, trẫm cũng không dễ trực tiếp đuổi bọn họ đi. Nhưng Cố thị lang nếu do ngươi hạ bệ, người trong triều liền sẽ biết, tâm ý trẫm bây giờ.”
Ý tứ này thực rõ ràng, Lâm Tư Trạch muốn dùng phương pháp trừng phạt Cố Hồng Kiến dựng nên uy tín cho Triệu Uẩn Nguyên, khiến cho người biết, Ngự Sử Đài bắt đầu khôi phục tác dụng như cũ.
Nhưng Triệu Uẩn Nguyên lại không thấy vui sướng, ngược lại nhíu mày, nói:“Tuy rằng vi thần chẳng hề tán thưởng một số cách làm của Cố thị lang, nhưng…… Trên thực tế, với tư cách quan viên, Cố thị lang cũng đích thực rất có chút sở trường mà người khác không có……”
Hắn lại có thể còn nói đỡ cho nàng…… Cố Hồng Kiến bay tới bên người Triệu Uẩn Nguyên, nhìn Triệu Uẩn Nguyên, không nhịn được nở nụ cười, nói:“Thật đúng là chính trực quá đấy Triệu giám sát.”
Lâm Tư Trạch mặt không chút thay đổi nói:“Công không bù tội, cứ như vậy đi. Chờ nàng từ bỏ chức quan, ta sẽ khiến nàng tự mình kiểm điểm, hối lỗi xong lại tiếp tục trở lại trong triều cũng như nhau.”
Triệu Uẩn Nguyên đại khái cảm thấy rất hoang đường, trầm mặc không nói, nửa ngày mới nhẹ giọng nói:“…… Vâng.”
Cố Hồng Kiến nghe được Lâm Tư Trạch nói nàng như vậy, cư nhiên cũng không khổ sở, ngược lại có phần suy nghĩ vui sướng khi người gặp họa, a ha, nàng không về được nữa, cho nên Lâm Tư Trạch cũng không có cách nào làm cho nàng từ chức, nàng sẽ khải hoàn, lấy hình thức một cỗ thi thể, mà dưới loại tình huống này, Lâm Tư Trạch không có khả năng bãi bỏ chức quan của Cố Hồng Kiến, y còn phải thăng quan tăng tước phong hiệu tượng trưng cho nàng, đại táng Cố Hồng Kiến long trọng.
Sau khi cho Triệu Uẩn Nguyên rời khỏi, Lâm Tư Trạch một mình tĩnh tọa ở Văn Đạo đường trong chốc lát, dường như đang tự hỏi gì đó, rồi sau đó chẳng mấy chốc Hạ Phương Ngưng lại đến, Lâm Tư Trạch cũng không ngăn cản nàng, để cho nàng thuận lợi vào Văn Đạo đường.
Cố Hồng Kiến phát hiện, hốc mắt Hạ Phương Ngưng có hơi hồng, Lâm Tư Trạch hiển nhiên cũng phát hiện, liếc nhìn ánh mắt nàng một cái, nhưng không có quan tâm nàng, mà là nói:“Nàng làm sao lại tới nữa?”
Ngữ khí trái lại thật đúng là không thấy nùng tình mật ý gì hết, một chữ “Lại” càng lộ vẻ Lâm Tư Trạch có phần không kiên nhẫn.
Hạ Phương Ngưng ngừng lại, rồi sau đó nhanh chóng đỏ hốc mắt, nói:“Hoàng thượng, nô tì khiến cho ngài phiền chán ư?”
Lâm Tư Trạch khẽ nhíu mày, nói:“Nàng thế nào lại khóc.”
Vẫn là “Lại”, Cố Hồng Kiến quả thực muốn cười.
Hạ Phương Ngưng nói:“Nô tì, nô tì chỉ là nghe nói Cố thị lang ở Hỗ Châu hết thảy thuận lợi, tuy rằng thủ đoạn có chút tranh cãi, nhưng, suy cho cùng là cống hiến rất nhiều sức lực……”
“Cho nên?”
“Cho nên, nô tì có chút khổ sở — nô tì ở sâu trong hậu cung, đã không có văn thao võ lược như Cố thị lang, cũng không túc trí đa mưu như Cố thị lang, không thể vì Hoàng thượng san sẻ đến cùng…… Trước, có thể giúp Hoàng thượng mài mực, có thể theo cùng Hoàng thượng, nô tì cảm thấy bản thân đã gắng sức, nhưng so với Cố thị lang, mới phát hiện mình trên thực tế chưa làm được cái gì……”
Lâm Tư Trạch nghĩ nghĩ, nhướn mi nói:“Nàng cũng muốn đi đánh trận?”
Hạ Phương Ngưng:“…… Ơ.”
Cố Hồng Kiến:“Ha ha ha ha ha ha!!”
Hạ Phương Ngưng vội giải thích:“Không, không phải, muốn nô tì đi mang binh đánh trận, chỉ sợ quả là…… Nô tì chỉ là cảm thấy, bản thân không thể vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn như Cố thị lang, các phương diện cũng không như Cố thị lang, so thế nào đều không bằng nàng ấy, cũng khó trách Hoàng thượng yêu thích Cố thị lang, hơn hẳn yêu nô tì ……”
Lâm Tư Trạch sững sờ, sau đó nói:“Nói bừa cái gì.”
Rồi không thèm nhắc lại, Hạ Phương Ngưng đành phải ngoan ngoãn không lắm miệng nữa.