Bất Như Lai Oản Mạnh Bà Thang

Chương 72: Đóa hoa bé nhỏ




Màn hình chỉ một màu trắng xóa.

Chuẩn xác mà nói, là màu xanh lam trắng.

Trong tầm mắt, khắp nơi toàn núi non trùng điệp được bao trùm bởi băng tuyết nhuộm ánh ban mai xanh nhạt. Nơi đây hẳn là trần gian - một thời nàng đã từng sinh sống nhưng chưa bao giờ được chứng kiến quang cảnh bao la hùng vĩ như vậy.

Phạm vi quan sát trong vòng Dòm Mộng xoay tròn, dường như chủ nhân mộng cảnh đang vừa chạy vừa dáo dác ngó xung quanh, mang theo chút cảm giác... hưng phấn và hiếu kỳ.

Cái này không giống với phong cách của Diêm U. Mạnh Vãn Yên hơi nghi hoặc, ngay sau đó hình ảnh chuyển đến một góc hồ băng cùng bước chân, dần dần, mặt hồ bằng phẳng thình lình phản chiếu hình bóng của một bé gái!

Bé gái ấy mặc bộ đồ màu mực, tóc dài đen nhánh buông thõng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, mi mục như họa, thanh tú động lòng người, phảng phất như tiểu tiên nữ hạ phàm. Mạnh Vãn Yên quan sát ngũ quan bé gái, lập tức kinh ngạc: Đây chính là... Diêm U hồi còn nhỏ sao?

Tiểu Diêm U ngồi xổm bên hồ, vươn bàn tay nhỏ nhắn chạm vào lớp băng dưới chân, phút chốc bé thu tay về, không rõ vì gì mà hơi sững sờ, biểu cảm khó hiểu. Cuối cùng bé nhếch miệng đưa tay sờ thêm lần nữa, vẻ mặt thích thú như tìm được trò tiêu khiển. Nhưng một khắc sau, gương mặt tươi cười phản chiếu trên băng biến đổi, tiểu Diêm U trợn tròn mắt, nhìn xuyên qua cái bóng in trên lớp băng, trông thấy một góc đỉnh núi sau lưng tỏa ánh hào quang màu xanh lam.

Tiểu Diêm U lập tức quay đầu tìm kiếm, phát hiện vị trí đó nằm trên đỉnh núi tuyết xa xa về phía Đông.

Thân hình chợt lóe, nháy mắt đã đến nơi. Dưới ánh ban mai là một cây sen xanh cô độc đứng giữa lớp tuyết giá lạnh, mặc dù nụ hoa vẫn chưa nở, nhưng đã tản ra mùi hương thanh nhã dễ chịu.

"Đẹp quá!" Gần như là cùng lúc, Mạnh Vãn Yên và tiểu Diêm U thầm ca ngợi.

Lúc này Mạnh Vãn Yên đang đứng quan sát ngoài màn ảnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng phấn khích của chủ nhân giấc mơ.

Đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là không dám tin, sau đó là cực kỳ phấn khởi, phảng phất như có dòng điện xẹt khắp châu thân, một cảm xúc khác lạ xông lên não, ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc.

Mạnh Vãn Yên nhìn hồng y nữ tử đứng cạnh mình, phát hiện khóe miệng nàng ấy nhếch lên, nụ cười xinh đẹp như có như không.

Người trong màn ảnh ngồi xổm xuống chăm chú quan sát bông sen. Quanh sen là ánh sáng nhạt, dường như có sóng linh lực, hiển nhiên không phải là vật thông thường, có lẽ cây sen này tình cờ hấp thụ năng lượng từ núi tuyết, hình thành nên linh thể. Lúc này tiểu Diêm U lại gần hơn chút, khí tức càng thêm rõ rệt, hào quang bao bọc cũng càng thêm sáng tỏ.

Lúc này cánh hoa khép hờ bắt đầu rung rung như sắp nở.

"Chừng nào thì mi mới chịu nở vậy?" Tiểu cô nương ngồi đó lí nhí nói, thanh âm non nớt êm tai.

Đáy lòng Mạnh Vãn Yên dịu xuống, chợt nhớ lại thời điểm khi còn hận Diêm U, nàng từng mắng nàng ấy tàn nhẫn vô tình, căn bản là không hiểu được vẻ đẹp của một đóa hoa mới nở.

Xem ra... nàng sai rồi.

Song người ngồi xổm bên hoa đợi đã lâu, mãi đến khi sắc trời dần sáng, mặt trời sau rặng núi phía xa sắp lên, vậy mà bông sen kia vẫn chưa chịu nở.

Tiểu Diêm U sốt ruột đi vòng vòng quanh nó, thình lình lại ngồi xổm xuống, nghĩ ngợi một lúc rồi giương ngón tay niệm chú, rót chút linh lực vào thân sen.

Nháy mắt cánh hoa động đậy, một cánh bung ra, tầng tầng lớp lớp hé mở, đẹp rạng rỡ.

Chưa kịp kinh ngạc thì lại thấy hoa sen kia chậm rãi hóa ảo ảnh, từ từ biến hình thành một cô bé! Tiểu cô nương nhìn thông minh lanh lợi, trên người mặc bộ đồ trắng, tóc dài ngang eo. Bé vòng tay ôm đầu gối ngồi đó, đôi mắt nhắm nghiền, dường như vẫn đang lơ mơ chưa chịu tỉnh.

Giờ khắc này tiểu Diêm U gần như có thể nghe được cả tim mình đập mạnh như nổi trống, bé dè dặt tới gần, định vươn tay chạm khẽ hình hài thanh khiết xinh xắn kia, nhưng chưa kịp tiếp xúc thì đã bị đốt đau bởi tia nắng đầu tiên.

Bàn tay bé xinh co lại, sau khi nghe thấy động tĩnh từ xa, ý thức được khí tức của người lạ, tiểu Diêm U chạy vọt ra sau vách đá, yên lặng theo dõi tình hình bên ngoài. Tiếp đó, một đạo sĩ lông mày trắng ngự kiếm bay đến, theo sau là một cậu trai nhỏ tuổi.

"Sư phụ, người nhìn kìa." Cậu trai chỉ tay vào tiểu cô nương biến hình từ cây tuyết liên. Đạo sĩ lông mày trắng thì vuốt râu cười nói: "Cốt cách linh hoạt tinh tế, tu tiên thượng thừa, trước có duyên gặp qua một lần, không ngờ hôm nay đã tiến hóa. Đứa này cùng bản tôn thật có duyên, vậy nhận nó làm đệ tử luôn. Trường Cơ, dẫn tiểu sư muội của con đi."

"Vâng, thưa sư phụ!" Cậu trai được gọi liền hí hửng bước tới đỡ tiểu cô nương dậy. Đúng lúc này bé gái mở mắt nhìn sang, ánh mắt hai người liền tiếp xúc, nhất thời ngắm nhau trong chốc lát.

Tiểu Diêm U đằng sau vách đá nắm chặt đôi tay, trơ mắt nhìn bọn họ mang bé gái rời đi. Ánh mặt trời trải dài trên nền tuyết trắng, sáng đến chói mắt...

Ngoài màn ảnh, bạch y mỹ nhân thấp giọng hỏi: "Hoa sen biến hình kia... chính là Cấm Hề ư?"

"Ngài vẫn còn thắc mắc sao?" Một thanh âm quyến rũ khác đáp lời.

Mạnh Vãn Yên rũ mắt, tiếp tục quan sát thì hình ảnh chuyển một cái, dường như đã đổi sang một thời điểm khác. Tia sáng vụt tắt rồi đột ngột phát quang, sau đó là vô số cánh hoa trắng hồng ùn ùn rơi xuống, hoàng hôn ảm đạm, bên hồ cỏ thơm um tùm. Tại một vị trí rải rác điểm sáng cách đây không xa, sương mù tản mát làm lộ thân ảnh yểu điệu mặc y phục nhạt màu.

Bóng lưng chậm rãi xoay người, nhìn lại.

Thình lình Mạnh Vãn Yên sững sờ. Gương mặt đó... giống hệt nàng như khuôn đúc!

Đúng lúc này, nữ tử có dung nhan tương tự Mạnh Vãn Yên khẽ cười: "Diêm U à, ta đồng ý."

Diêm U à, ta đồng ý.

Những lời này tựa như một hòn đá quăng vào giữa hồ, tạo nên sóng gợn âm ỉ trong lòng. Mạnh Vãn Yên ngẩn ngơ, cảm tưởng bản thân gặp phải ảo giác, phảng phất như đang soi giương, lại phảng phất như người trong màn ảnh kia chính là mình.

"Nàng ấy... là Cấm Hề sau này ư?" Mạnh Vãn Yên kinh ngạc mở miệng, đầu lưỡi bất giác đắng chát. Cơ Lan hơi liếc mắt. "Không sai, chính là nàng ta, ngạc nhiên lắm đúng không?" Sau đó cười khẽ. "Tình huống này... có lẽ là thời điểm Diêm U tỏ tình với nàng ta. Ồ... ngu ngốc làm sao." Giọng điệu trào phúng, người bên cạnh nghe vậy liền nhíu mày.

"Tại sao lại nói vậy?"

Cơ Lan không trả lời, đáy mắt càng thêm thâm trầm. Nàng thong thả nhấc đầu ngón tay khẽ chạm vào màn sáng, quang cảnh lại thay đổi.

Trước mặt là một địa phương u ám tối tăm, dường như là bên trong lao ngục với bốn bề toàn bằng đá. Minh hỏa màu u lam chập chờn, rọi sáng lời nguyền khắc trên vách tường. Tại góc tối, trên giá gỗ là một nữ tử bị tầng tầng lớp lớp xích sắt trói chặt, mái tóc hỗn độn, y phục chằng chịt vết thương. Mặc dù gương mặt bị che khuất, chỉ có thể thấy được hàm dưới tái nhợt cùng vệt máu bên khóe miệng, thế nhưng bằng trực giác, Mạnh Vãn Yên vẫn biết được người đó chính là Cấm Hề.

"Tại sao?" Màn ảnh truyền ra giọng Diêm U, âm điệu khô khốc khàn khàn đầy chán chường.

"Ta yêu huynh ấy, lần đầu tiên thấy huynh ấy trên núi tuyết là đã yêu rồi." Cấm Hề ngẩng mặt lên, yếu ớt nhưng kiên cường.

"Ồ, yêu sao..." Diêm U cười khẩy. "Tên nam nhân kia đáng giá vậy sao, đến mức nàng bất chấp cả sống chết, tự hủy tương lai? Lại còn dám trộm Tủy Ma Châu! Nàng không biết hậu quả của việc làm đó à?! Cái tên nam nhân nàng yêu chỉ biết có danh lợi tu vi, dã tâm vọng tưởng muốn thành Ma Tôn, cuối cùng phản bội sư môn, hắn có khi nào quan tâm nàng không?"

Thanh âm kích động, cố nén cơn run rẩy: "Hắn xem nàng là gì, hả?! Hắn còn dùng nàng như lò luyện hóa Ma nguyên! Sao hắn dám làm thế hả, dựa vào đâu mà dám làm vậy..."

"Đừng nói nữa... Van ngài..." Cấm Hề né tránh ánh mắt, nàng cắn môi, nước mắt rơi xuống mặt đá dưới chân. "Tất cả đều do ta tự nguyện, không liên quan gì đến huynh ấy hết..."

Diêm U tiến sát lại gần, nâng mặt Cấm Hề lên, giọng nói mang theo âm mũi: "Cho nên... từ trước đến giờ nàng luôn gạt ta? Câu nàng nói thích ta là giả?! Thật sự nàng... chỉ lợi dụng ta thôi sao?"

"Xin lỗi..."

"Xin lỗi cái gì?! Ta không muốn nghe những lời này!" Câu nói u oán quanh quẩn khắp thạch thất, đôi mắt Cấm Hề phản chiếu hình bóng tuyệt vọng đến điên cuồng của Diêm U.

Minh hỏa bập bùng dữ dội như thể sắp tắt tới nơi, cái bóng cũng bắt đầu trở nên rối loạn.

"Phải, ta đã phụ bạc ngài..." Nữ tử trên giá nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói. "Hơn nữa... ta đã không có cơ hội đền tội..."

"Ai cho phép nàng nói vậy?!" Diêm U nổi giận ngắt lời, biểu cảm kích động tựa như dã thú bị thương: "Đừng tưởng nói thế là xong chuyện, nàng nợ ta, ta sẽ đòi lại toàn bộ!!"

"Cấm Hề... Ta sẽ không tha thứ cho nàng!!" Theo từng câu oán hận thê lương, không gian im bặt.

Hình ảnh tối dần. Mạnh Vãn Yên đứng cạnh bàn phải mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nàng sững sờ nhìn Cơ Lan thu hồi pháp khí, đầu não ong ong. Bàn tay vỗ ngực cũng bắt đầu siết chặt, đến mức vạt áo bắt đầu nhăn nhúm, yết hầu thì như tắc nghẹn, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Đây chính là quá khứ của Diêm U sao... Thì ra nữ tử kia, ngoại hình y hệt mình đã từng tổn thương nàng ấy.

Giờ khắc này đáy lòng Mạnh Vãn Yên phức tạp rối loạn. Vừa đau xót vừa cay đắng khó chịu.

"Đây chính là cảnh trong mơ của Diêm U, tuy nói vậy nhưng thật ra đã có vài thứ bị nàng ấy che giấu, không dám nhớ lại hồi ức kinh khủng đó mà thôi." Sắc mặt Cơ Lan vẫn bình thản, nàng ngồi xuống cạnh bàn, tự rót trà cho mình rồi nói tiếp.

"Có một thời nàng ấy bị cơn ác mộng đeo bám, thế nhưng không hề biết ta lần lượt nhìn trộm giấc mơ, chứng kiến tận mắt những hình ảnh kia từ sung sướng chuyển thành nỗi tuyệt vọng cùng thù hận, quan sát dáng vẻ ngu ngơ bị người lừa dối." Cơ Lan cười nhạt. "Nói cho cùng thì hai người đó đều đáng thương, nhưng cũng đáng trách."

Đúng vậy, nàng hận nữ nhân bạc tình cướp mất trái tim Diêm U, cũng hận Diêm U nhớ mãi không quên.

"Nữ nhân kia vì tình lang của mình mà bất chấp tất cả dụ dỗ Diêm U, lợi dụng tình cảm chân thành kia để dò thám tin tức Tủy Ma Châu. Tủy Ma Châu là bảo vật thủ hộ của tộc ta, bên trong ẩn chứa năng lượng cực đại, nếu người tu tiên chiếm được nó thì có thể đột phá đại thừa, thậm chí hóa thân thành Ma Tôn, hô phong hoán vũ uy hiếp Tam Giới. Thế nhưng tà khí lại rất nặng, chỉ hơi bất cẩn là vô cùng có khả năng bị phản phệ, cho nên nam nhân kia mượn tay Cấm Hề đoạt Tủy Ma Châu xong rồi để nàng ta giúp hắn luyện hóa, thật sự... quá hèn hạ vô liêm sỉ."

Cơ Lan cười lạnh: "Về sau không rõ sai sót ở chỗ nào, Ma nguyên bị phong ấn trong ma châu chạy thoát ra ngoài, trốn tới nhân gian, vào đêm trăng tròn liền nhập vào thân một tên nửa người nửa yêu, hóa thành Yêu Vương khiến Tam Giới chìm trong máu tanh một thời gian. Đến khi dẹp xong đại loạn, Cấm Hề cùng gã sư huynh kia đồng loạt bị trục xuất khỏi phái Vân Chân, giao cho Minh Giới Tông Miếu xử lí... Hai người được ban cho cái chết trên Mê Võng Đài, hồn phi phách tán không được đầu thai chuyển kiếp."

"Thế nhưng bọn họ không hề biết rằng Cấm Hề vốn không có hồn diệt. Diêm U giấu diếm mọi người, lẻn đi Mê Võng Đài để tìm cách giữ lại hồn phách nàng ta, chuyển nhập luân hồi vào cõi trần." Nàng lại gần Mạnh Vãn Yên, quan sát khuôn mặt đối phương, nụ cười bên môi càng thêm tà ác: "Có phải ngài thấy kì quái, tại sao ngoại hình của ngài và nữ nhân kia y hệt nhau, quả thực như khuôn như đúc, rất khó phân biệt?"

Mạnh Vãn Yên chấn động, chứng kiến đôi mắt thâm trầm đối diện phản chiếu dáng dấp hoảng sợ của bản thân, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, càng lúc càng sáng tỏ.

Đột nhiên nàng sợ hãi.

Thế nhưng Cơ Lan không cho nàng có cơ hội trốn tránh.

"Có biết tại sao tấm thân bất tử của ngài lại cất giấu một nguyên thần không?" Thanh âm đầy tà mị, nói xong, hồng y mỹ nhân nâng tay kết ấn, vạch một vùng sáng rồi áp lên người Mạnh Vãn Yên.

Lập tức Mạnh Vãn Yên cảm nhận chân khí trong cơ thể lưu động, linh lực ngưng tụ vào bụng, nàng cúi đầu nhìn xuống, trông thấy hào quang biến ảo, chậm rãi hiện ra bóng hình một bông sen xanh, y hệt thứ nàng vừa thấy trong vòng Dòm Mộng...

"Là tuyết liên! Tuyết liên đó! A ha ha ha ha..." Hồng y nữ tử đối diện đột nhiên cười vang, cười đến chảy cả nước mắt.

Tuyết liên...

Hai chữ này quanh quẩn trong đầu, chợt nổ tung kêu ùng ùng. Chớp mắt Mạnh Vãn Yên có cảm giác như mất đi tri giác.

"Ngươi vẫn còn mông muội không biết gì sao? Bản thể của ngươi chính là hoa sen, là đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn biên giới Minh Vực đó!" Âm điệu mỉa mai xé tan bầu không khí ngưng đọng. "Còn cần ta nói thẳng hả? Ha ha... Ngươi chính là kiếp sau của nữ nhân phản bội kia, ngươi chính là Cấm Hề!"

Đồng tử Mạnh Vãn Yên co lại, thân thể không kìm được cơn run rẩy.

Cơ Lan thu hồi vẻ bỡn cợt, thần sắc chợt trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên sắc bén như dao băng: "Nếu không nhờ cái ngày nàng ấy say rượu, ta lén lút xâm nhập vào ý thức thì vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này."

"Cho nên bây giờ ngươi đã biết nguyên nhân Diêm U liều lĩnh bắt ngươi xuống đây chưa? Nàng ấy không chiếm được kiếp trước của ngươi nên mới giam cầm ngươi tại chỗ này. Còn cái gã nam nhân ngươi thích trên dương gian, ồ, tên Lưu Minh Cẩm phải không? Diêm U cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu."

"Nàng ấy sẽ không làm vậy." Mạnh Vãn Yên lùi về sau một bước, bên hông đụng phải góc bàn khiến ấm trà rơi xuống đất, mảnh vỡ văng tán loạn.

"Không ư? Ngươi quá ngây thơ, thành thật mà nói thì Lưu Minh Cẩm cũng giống như tên sư huynh của Cấm Hề, Diêm U hận đến mức muốn hắn tan biến thành bụi. Dĩ nhiên sẽ không đơn giản như vậy, nhất định nàng ấy sẽ dằn vặt từ từ mới có thể xả được mối hận trong lòng, giống như trả thù gã tình địch năm đó vậy."

"Nàng ấy vẫn sống trong thù hận, ngươi có biết mỗi ngày nàng ấy luôn luôn phải đối mặt với cảm nhận của ngươi không, hả? Kiếp trước ngươi phụ nàng ấy, ngươi không xứng được ở bên cạnh nàng ấy!" Thanh âm đột nhiên chói tai, tựa như gai nhọn đâm xuyên tim.

"Ngươi có tư cách gì để tiếp tục bên nàng ấy? Nàng ấy vì ngươi mà xúc phạm Tông Tổ Minh Quy, phản bội tộc nhân, vi phạm phép tắc nghiêm ngặt của Minh Vương. Ngươi còn ở bên nàng ấy một ngày, nàng ấy phải chịu đe đọa thêm một phần."

Sắc mặt Mạnh Vãn Yên trắng bệch, nàng cắn chặt môi, móng tay sắp cắm sâu vào lòng bàn tay.

Người đối diện tiến gần hơn, cong môi cười buồn bã: "Biết không, số mệnh của Lưu Minh Cẩm là bị Diêm U nguyền rủa, vĩnh viễn không được chết tử tế."

Sao có thể...

Mạnh Vãn Yên ngẩng đầu, không dám tin nổi, nàng muốn mở miệng phản bác nhưng cổ họng nghẹn ứ, không nói được gì. Nháy mắt, rất nhiều đoạn ký ức xông thẳng lên đầu, khâu thành một chuỗi như đúng mà sai. Mấy đời của Lưu Minh Cẩm... đúng là rất bi thảm... lẽ nào...

Nàng không dám nghĩ tiếp, tuy nhiên câu nói yếu ớt trong giấc mộng kia lại ầm ầm vang vọng bên tai.

Cấm Hề... Ta sẽ không tha thứ cho nàng!!

Nồng nặc hận ý, thê lương ai oán khiến người nghe sợ hãi... Bạch y nữ tử nhắm mắt lại, mặt cắt không còn hột máu.

"Cơ Lan, tại sao ngươi nói cho ta biết những chuyện này?" Thanh âm Mạnh Vãn Yên khàn khàn.

"À, chỉ là muốn cho ngươi tự biết thân phận mà rời khỏi Diêm U, không muốn làm liên lụy nàng ấy. Nếu không, một khi sự kiện nàng ấy từng cứu mạng ngươi bị bại lộ, nàng ấy sẽ bị cả tộc trừng phạt." Cơ Lan nặng nề nói, quan sát thần sắc càng thêm buồn bã của nữ tử trước mặt, đáy mắt lóe hàn quang: "Ngươi cho rằng Diêm U thật sự không quan tâm quá khứ ra sao ư? Ồ, cũng giống như vết thương nhìn như đang khép lại, thế nhưng thực tế lớp thịt phía trong vẫn thối rữa. Nếu muốn trị tận gốc thì phải mở nó ra, cắt bỏ căn nguyên thối nát đó, dĩ nhiên việc này rất đau đớn."

"Thế nhưng đau đớn trong chốc lát vẫn tốt hơn là vĩnh viễn không lành lặn."

"Cứu sống hồn phách của ngươi, ràng buộc mệnh quỹ của Lưu Minh Cẩm, đó chính là sai lầm đầu tiên. Mà nay vì cứu ngươi, vì nữ tử Cấm Hề kia mà đã thay đổi đến mức khác hẳn với Diêm U trước đây. Càng phức tạp hơn chính là Lưu Minh Cẩm đáng lẽ phải nằm trong chòm sao chiếu mệnh, không được phép tùy ý sửa đổi. Bản thân nàng ấy là Minh Vương, biết rõ nhưng vẫn cố tình vi phạm." Nói đến đây, Cơ Lan cười lạnh lùng: "Ngươi không định giải thoát cho tình cũ trên trần gian của mình, giúp số mệnh hắn thoát khỏi trói buộc sao?"

Mạnh Vãn Yên hơi biến sắc.

Hồng y nữ tử ngồi cạnh bàn thong thả nhấc tách trà đã uống cạn, vừa vân vê vừa ngắm nghía, nhìn như lơ đãng lười biếng, lại giống như một tên thợ săn hung ác, dồn con mồi đến đường cùng. Nàng khẽ khàng nói tiếp: "Chỉ cần ngươi chấp nhận cách của ta, ta sẽ giúp ngươi cứu hắn, dù sao hắn vô tội, đâu thể bỏ mặc được đúng không!?"

"Ta sẽ nói chuyện với Diêm U." Mạnh Vãn Yên gượng nói.

"Ngươi nghĩ nàng ấy sẽ nghe ngươi sao? Ngươi quên mấy hôm trước hai người vừa cãi nhau vì gì sao?" Nữ tử đối diện chế giễu. "Kỳ thực... làm vậy cũng là giải cứu cho Diêm U."

"Trước đây đã xảy ra nhiều biến động, bên Tông Miếu cũng giám sát nơi này hơn rồi. Đến lúc đó không đợi ta tố giác thì mấy lão già đó sẽ tự mình xuất hiện, một khi họ ra tay thì tình hình sẽ phức tạp hơn nhiều. Nếu ngươi bằng lòng làm theo lời ta, giúp ta có được chứng cứ kia, ta sẽ lại đi cầu xin để giảm tội xuống mức thấp nhất."

Ngữ điệu vừa đổi, đáy mắt Cơ Lan đầy tà ám: "Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Diêm U bị dày vò mãi sao? Không để cho nàng ấy vĩnh biệt quá khứ đó ư?" Cơ Lan càng lúc càng ép sát, khiến người đối diện không đường thối lui. "Nếu muốn nàng ấy hoàn toàn thoát khỏi quá khứ thì phải nhẫn tâm một lần. Sau đó... ngươi bỏ nàng ấy, ta có thể đưa ngươi về lại nhân gian, để cho nàng ấy không bao giờ tìm được ngươi nữa."

"Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?" Mạnh Vãn Yên nhìn thẳng vào Cơ Lan, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

"Ta chỉ muốn cạnh tranh chức vụ Minh Vương với nàng ấy mà thôi. Trước khi nơi này phát sinh biến động, còn có Lưu Minh Cẩm thì đều có thể làm theo kế hoạch của ta. Nhưng ta không muốn đẩy nàng ấy vào thế hiểm, cho nên mới thay nàng ấy che giấu bí mật của ngươi. Đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là... ngươi chủ động rời xa nàng ấy."

Cơ Lan kéo dài giọng, đáy mắt toát lên cảm xúc như đắc chí vì trả được thù: "Ngươi, vốn không nên tồn tại trên cõi đời, cũng đừng mơ tưởng quay lại với nàng ấy thêm lần nữa. Nếu không thì kết cục sẽ chỉ là gây hại cho nàng ấy mà thôi."

"Cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi." Nàng nhìn chằm chằm bạch y nữ tử đối diện bi thương, cười khinh một tiếng rồi phất tay áo, nhẹ nhàng xoay lưng cất bước ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Mạnh Vãn Yên lảo đảo lùi về sau một bước, nàng hoàn toàn mất khí lực, nặng nề ngã ngồi trên ghế.

...

————————————————————————————   

Mạnh Vãn Yên: Diêm U, nếu ta và Cấm Hề cùng lúc rơi xuống nước, ngài sẽ cứu ai trước?

Diêm U: Dĩ nhiên là cứu nàng rồi.

Mạnh Vãn Yên: Thật sao?

Diêm U: Năm đó Cấm Hề là học bá* của Vân Chân, đức trí thể mỹ lao* đều toàn diện, từng giành giải quán quân của cuộc thi bơi lội vượt biển khắp Tam Giới, ~(≧▽≦) siêu cừ luôn!

Mạnh Vãn Yên: ... Vậy nếu ta và Cấm Hề cùng lúc bị bắt cóc, ngài sẽ đuổi theo ai trước?

Diêm U: Đương nhiên là đuổi theo nàng!

Mạnh Vãn Yên: Hừ, thật không?

Diêm U: Năm đó Cấm Hề là học bá của Vân Chân, đức trí thể mỹ lao đều toàn diện, từng giành giải quán quân của cuộc thi đấu vật tự do, ~(≧▽≦) siêu lợi hại luôn!

Mạnh Vãn Yên: (∩_∩)#... Vậy nếu ta và Cấm Hề cùng trúng kịch độc, thuốc giải chỉ có một viên, vậy ngài sẽ đưa cho ai?

Diêm U: Đương nhiên là đưa cho Vô Nhai rồi!

Mạnh Vãn Yên: Cái gì?!!

Diêm U: (Nghiêm túc) Để Vô Nhai nhanh chóng nghiên cứu tìm thuốc giải tương tự.

Mạnh Vãn Yên: ...( ̄ε(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄///) Diêm U! Đi chết đi!!

*Học Bá: