Bất Như Lai Oản Mạnh Bà Thang

Chương 93: Đệ nhất phu nhân của Minh Giới (ngoại truyện)




Giờ Mão tứ khắc, căn bếp phía sau Quỳnh Hoa Điện trong Minh Giới tỏa khói lượn lờ, hương thơm ngào ngạt.

Mỹ nhân đứng trước bếp lò xốc Hán phục* lên, mái tóc đen dài ngang eo, bên hông thắt đai ngọc khắc hoa văn tường vân.

*Y phục nhà Hán.

Phần ống tay cùng tà áo in chìm hình phượng hoàng, mẫu đơn bằng tơ vàng tỏa sáng lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện. Làn váy trắng tinh như tuyết, không dính một hạt bụi nào. Dáng vẻ vừa xinh đẹp thoát tục vừa sang trọng quý phái, đi kèm với biểu cảm chăm chú trong lúc nấu canh cùng động tác thuần thục tao nhã khiến người xem đặc biệt thích mắt.

"Thưa vương phi, lá tro lạnh đã chuẩn bị xong rồi ạ." Bên cạnh là một thị nữ đang bưng chậu dược thảo, kính cẩn nói.

Mạnh Vãn Yên ngừng động tác trong tay lại, nghe được tiếng gọi "vương phi", nàng vẫn có chút ngẩn ngơ. Đúng vậy... bây giờ nàng đã kết hôn, không còn chỉ là Mạnh Bà trao canh bên cầu Nại Hà nữa, bởi vì nàng đã gả cho Minh Vương của vùng đất này -- Diêm U.

Hơn hai tháng trước, Diêm U quay về, tiếp tục đảm nhận vị trí quân chủ, điều kì lạ là người dân Minh Giới cũng không biểu lộ thái độ quá ngạc nhiên như trong tưởng tượng. Sau đại lễ phong phi đầy long trọng kia, nàng vẫn tới đây chế biến Mạnh Bà thang đều đặn mỗi sáng rồi mang qua cầu Nại Hà. Sinh hoạt tựa như trở lại bình thường, yên ổn bình đạm, không có nhiều biến chuyển, chỉ khác một điều... Quỳnh Hoa Điện là nơi nàng đi ra, Tố Thần Cung là nơi nàng đi vào.

Từ nay về sau có thể lấy thân phận thê tử, cùng chung sống với người yêu cả ngày.

Nghĩ đến đây, khóe môi Mạnh Vãn Yên không khỏi cong lên, mặc dù nàng luôn tỏ vẻ lạnh lùng, không chịu thể hiện tình cảm thân mật với Diêm U trước mặt người khác, tuy nhiên niềm hạnh phúc ngọt ngào không lời này ngập tràn đến mức hóa thành nụ cười mỉm đầy lộ liễu. Hèn gì... hèn gì Tâm Tuyết cứ trêu mình.

Thế nhưng từ sau đợt tân hôn cho tới nay, không phải là không có sầu não. Nỗi buồn phiền này cứ dai dẳng, đè nén trong đáy lòng khiến Mạnh Vãn Yên không biết phải làm thế nào cho phải. Nàng tin Diêm U yêu mình sâu đậm, nhưng không hiểu tại sao... dường như nhắc đến chuyện đó thì lại có chút mâu thuẫn. Mỗi khi nàng đề cập ám chỉ, đối phương đều miễn cưỡng vòng vo...

Nồi canh sôi ùng ục, khí nóng khiến nắp nồi mở bung. Bạch y mỹ nhân đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, khẽ nhíu đôi mi thanh tú, làn khói dày đặc che mờ khuôn mặt, không rõ biểu cảm như thế nào.

"Vương phi thấy khó chịu ở đâu ạ?" Nhóm thị nữ bên cạnh phát hiện Mạnh Vãn Yên bất thường, lập tức thấy căng thẳng. Mạnh Vãn Yên hồi tỉnh, lắc đầu cười trừ với họ. Hiện giờ nàng luôn luôn bị vây quanh, hầu hạ cẩn thận, nhất cử nhất động đều bị quan sát, thật sự có chút không quen.

Đúng lúc này, người đáng lẽ đang ở trong Đông Các duyệt công văn chợt xuất hiện, lặng lẽ bước vào. Đám thị nữ trông thấy Diêm U mặc phượng bào liền hạ mình cúi chào, kính cẩn gọi: "Vương thượng."

Diêm U vẫn dán mắt nhìn bạch y mỹ nhân bên bếp lò, khuôn mặt lạnh lùng nhưng giọng điệu thì êm dịu: "Chỗ này không cần các ngươi hỗ trợ nữa, tất cả lui xuống đi." "Vâng." Nhóm thị nữ cúi đầu, đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý rồi tủm tỉm nhận lệnh.

Diêm U rũ bỏ vẻ oai nghiêm, chậm rãi tới gần sau lưng Mạnh Vãn Yên rồi vòng tay ôm eo nàng, tựa cằm lên vai người ta, khẽ ngửi hương thơm trên cổ y nhân.

"Sao tự nhiên người đến đây vậy?" Mạnh Vãn Yên nghiêng mặt cọ lên chóp mũi Diêm U, Diêm U nhân cơ hội hôn khóe miệng nàng, lắc eo mỹ nhân: "Sáng nay ta dậy hơi sớm, thẩm duyệt mệnh thư xong liền qua thăm nàng một chút."

"Bám người quá đấy." Vương phi đại nhân mắng một câu, tiếp tục khuấy nồi canh.

"A Mạnh à, có khi nên đổi tên món canh này đi, không gọi là Mạnh Bà thang nữa." Diêm U thăm dò nhìn vào trong nồi, cười gian: "Ừm... có thể gọi là Vương phi thang, Minh Vương phu nhân thang, hoặc Minh Vương ái thê thang cũng được đó."

"Đặt là dạy chồng nấu thang được không?" Mạnh Vãn Yên hỏi lại, khẽ nhướng đôi mi thanh tú, cố tình nhấn cao âm cuối, hàm ý trêu chọc nhưng lại lạnh lùng một cách quyến rũ.

Diêm U kinh ngạc nhìn gò má xinh đẹp một lúc, thuận miệng cười lại: "Cái này... có gì mà không thể chứ?"

"Tào lao." Mỹ nhân cười mắng, không nhịn được quay đầu cắn nhẹ cằm Diêm U, sau đó lùi xuống định lấy nguyên liệu nấu canh bên cạnh. Diêm U vẫn ôm Mạnh Vãn Yên không buông, bám sát đến từng bước chân.

Ôm ấp khiến đi lại trở nên khó khăn, vì vậy Mạnh Vãn Yên giãy giụa: "Tránh ra chút coi, thiếp muốn lấy đồ."

"Để ta giúp nàng." Diêm U cười nói, lập tức một tay ôm eo Mạnh Vãn Yên, tay kia thì với lấy nguyên liệu, động tác thong thả tự nhiên. Trông có vẻ rất hiểu rõ nhưng thật ra chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết ngay đối phương muốn lấy cái gì, động tác phối hợp vừa kịp thời vừa ăn ý, quả thực không có gì để chê.

Mạnh Vãn Yên không có lí do gì để phản đối, vì vậy để mặc Diêm U làm theo ý mình. Chốc sau như nhớ ra chuyện gì đó, nàng thoáng do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: "Sau này không cần sai thị nữ theo hầu thiếp đâu."

Diêm U đang thò tay với lấy chậu hoa lạc lối, nghe vậy liền dừng một lúc. Nàng nhíu mày nghĩ ngợi rồi cười nói: "Được, đều nghe theo nàng." Nói đoạn, giọng điệu chuyển thành ám muội. "Ái phi suy tính thật chu đáo, sau này không cần bọn họ đi theo, hai ta có thể dễ dàng thân mật hơn rồi."

"Ý thiếp không phải vậy!" Bị cố ý xuyên tạc, khuôn mặt Mạnh Vãn Yên nóng lên, nàng lườm Diêm U, mắng: "Miệng mồm toàn từ ngữ thô lỗ, không đứng đắn gì cả."

"Nghiêm túc quá thì chẳng phải rất nhàm chán sao?" Nụ cười bên môi Diêm U càng rộng, nàng tiến tới hôn má mỹ nhân, quấn quýt âu yếm mãi một hồi rồi nói tiếp: "A Mạnh à, ta nghĩ nàng nên nhận đồ đệ đi."

"Đồ đệ ư?" Mạnh Vãn Yên hơi khó hiểu.

"Ừm, thử tìm một nữ tử nào đó chu đáo thông minh, sau đó truyền dạy phương pháp nấu canh, để nàng ấy chia sẻ một phần công việc của nàng, được chứ?" Diêm U thản nhiên nói, tựa như đã sớm có dự tính này rồi.

Mỹ nhân không trả lời, nàng nhíu mày hỏi: "Người dám có mới nới cũ à?"

"Nàng nghĩ gì thế?" Diêm U nhếch môi, cọ vai đối phương, nũng nịu: "Ta chỉ muốn nàng dành cả ngày ở bên ta thôi."

Mạnh Vãn Yên không nói gì, im lặng khuấy cây muôi dài trong tay, dường như có điều suy nghĩ. Trầm mặc một hồi lâu, Diêm U tưởng Mạnh Vãn Yên nghiêm túc cân nhắc kết quả, không ngờ đối phương lại chuyển chủ đề: "Nhắc mới nhớ... Chúng ta lấy nhau đã hai tháng rồi đúng không?!"

"Ừ." Diêm U gật đầu, mặc dù không rõ tại sao Mạnh Vãn Yên hỏi vậy, nhưng lúc hồi tưởng khoảnh khắc hai nàng kết hôn, cảm giác vẫn cực kỳ sung sướng.

Mạnh Vãn Yên hỏi tiếp: "Đã lâu như vậy, lẽ nào... người không có dự định gì sao?" Câu hỏi vòng vo, giọng điệu hờ hững, nhưng nếu cẩn thận nghe thì vẫn có thể cảm nhận được ý dò xét cùng chút chờ mong trong đó.

"Ách..." Diêm U đại khái đã đoán được ý đồ của đối phương rồi, đôi đồng tử tím thoáng bối rối chột dạ. Hai tay bất giác thả lỏng eo Mạnh Vãn Yên, hơi lùi về sau, giả vờ ngơ ngác: "Dự định gì? Nàng muốn nói cái gì vậy?"

Đáy mắt Mạnh Vãn Yên buồn bã, nhất thời nảy sinh cảm giác thất vọng không sao tả nổi. Nàng cắn môi buông cây muôi ra, im lặng dọn đồ đạc rồi thu hết nồi canh vào nhẫn trữ vật, toàn bộ quá trình này đều không hề quay đầu nhìn người kia lấy một lần.

"Ôi chao, A Mạnh à..."

"Canh đã nấu xong rồi." Nàng lạnh lùng ngắt lời. "Thiếp qua cầu Nại Hà đây, người cũng nên trở về đại điện đi."

"Nè ~~" Diêm U há hốc miệng, trơ mắt nhìn đối phương không chút quyến luyến rời đi, tâm tình đầy phức tạp. Hẳn là giận dỗi rồi! Nàng thở dài, cúi đầu tựa bên cửa, nhíu mày.

Đúng là Mạnh Vãn Yên đang giận dỗi, mãi đến khi chén canh thứ năm được rót ra, cơn tức vẫn chưa trôi hết. Dáng vẻ yên lặng đứng cạnh cầu cùng gương mặt lạnh tanh khiến không khí xung quanh vốn tiêu điều càng thêm giá rét. Đám quỷ sai bên hông đứng thẳng thành hàng, mắt không chớp lấy một lần, thần sắc nghiêm nghị hơn hẳn mọi ngày.

Cây muôi dài trong nồi múc lên, khuấy tan hình bóng phản chiếu trên mặt canh. Mạnh Vãn Yên chứng kiến biểu cảm buồn rầu của chính mình trong đó, đáy lòng càng thêm bực bội. Người yêu đầu ấp tay gối đang có vấn đề muốn giấu nàng, đến tận bây giờ vẫn không chịu thẳng thắn. Nàng vừa giận vừa ức, nhưng lại sốt ruột và lo âu nhiều hơn, dù vậy nàng cũng không muốn ép buộc đối phương phải nói ra nguyên do.

Ai dà...

Bạch y mỹ nhân cúi đầu thở dài, đôi mắt như làn thu thủy chợt lóe sáng, dường như đã hạ quyết tâm. "Nhất định sẽ có cách, không phải sợ, cứ từ từ thôi." Nàng nhẹ giọng nỉ non.

Nhẫn nại sao, hiện giờ thì có thể, nhưng mình không tin. Nếu người ấy vẫn không chịu thẳng thắn, không cho mình một câu trả lời hợp lý thì... đuổi tên khốn đó ra thư phòng mà ngủ...

--Ugh. Cùng lúc đó trong đại điện Minh Vương, Diêm U đang ngồi trên ngai đợi đến giờ phán xử chợt rùng mình, đột nhiên cảm giác lạnh cả sống lưng, không khỏi hãi hùng khiếp vía.

Còn trên cầu Nại Hà, chỉ còn hai quỷ hồn cuối cùng đứng đợi. Mạnh Vãn Yên bình ổn tinh thần, nàng múc thêm một chén canh rồi đưa qua. Lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện hai quỷ hồn này đều đã luống tuổi, khuôn mặt già nua nhưng đôi mắt thì lại minh mẫn hơn hẳn những quỷ hồn khác... Hoặc có thể là do ý thức trong họ vẫn chưa mất hẳn mà thôi.

Nhìn thấy hai lão nhân nắm chặt tay, lập tức nàng thất thần. Xem ra bọn họ rất thương nhau.

Tình ý sâu nặng, chấp niệm kiên cường. Cùng nhau đầu bạc răng long rồi cùng xuống Hoàng Tuyền, chắc hẳn kiếp trước là một đôi vợ chồng son. Mạnh Vãn Yên tò mò dùng ý niệm dò xét cuộc đời bọn họ, chốc sau nàng biến sắc, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cánh tay cầm chén canh cũng run rẩy.

"Thì ra là thế..." Sau một hồi hốt hoảng, cuối cùng nàng lấy lại được bình tĩnh. Tựa như hòn đá rơi xuống nước khiến mặt hồ xao động gợn sóng, cuối cùng chậm rãi trở về trạng thái phẳng lặng ban đầu. Nàng rũ mắt, lãnh đạm đưa chén qua: "Uống xong canh này thì trần duyên sẽ tận, quên hết kiếp trước, tiến vào kiếp sau thôi."

Hai lão phu thê nghe vậy liền nhìn nhau, bên trong đồng tử phản chiếu gương mặt già nua của đối phương, ánh mắt hiện chút vẻ tiếc nuối cùng buồn bã, không hề có oán trách. Tiếp đó họ bình thản nở nụ cười.

"Hay là... bà quên tôi trước đi." Lão ông nhẹ giọng nói, phát âm có phần khó nghe, giọng điệu khàn khàn nhưng tràn ngập tình yêu khiến người nghe không khỏi bùi ngùi. Lão bà bên cạnh thì mỉm cười dịu dàng, khóe mắt nhăn nheo cũng nổi nước mắt, cuối cùng nhận chén canh trước...

"Thế cũng tốt, không còn ràng buộc nữa." Một giọng nói trong veo bay vào tai.

Lúc hai vợ chồng già theo Quỷ Sai lên cầu, thanh y Phán Quan không biết từ đâu xuất hiện đã đứng bên cạnh, dường như rất cảm động. Mạnh Vãn Yên quay đầu nhìn nàng, bật cười: "Ừm, đúng vậy, thế cũng tốt."

Các nàng đều biết lão bà bà vừa nãy kia chính là Lưu Minh Cẩm.

Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng bây giờ không còn cảm thấy kỳ quặc nữa. Chỉ là lúc này, Mạnh Vãn Yên bỗng hồi tưởng khoảnh khắc bản thân lần đầu gặp quỷ hồn Lưu Minh Cẩm cũng ngay tại đây.

Nàng đã từng nguyện ý ở lại Minh Giới, trở thành Mạnh Bà cắt đứt tiền kiếp của người khác vì người ấy. Mà nay... nàng cũng nên kết thúc quá khứ của mình, buông xuôi những cảm xúc yêu thương lẫn thù hận về với cát bụi, từ đó tan biến.

"Hôm nay phán xử nhanh quá nhỉ." Một lúc lâu sau, Mạnh Vãn Yên nhẹ nhõm hỏi.

"Ừm, thật ra thì công việc cũng không nhiều, hơn nữa dường như vương thượng có vẻ sốt sắng chuyện gì đó thì phải?!" Phong Vô Nhai thâm thúy nói. Vừa rồi lúc ở trong điện, nàng phát hiện Diêm U bất thường, đại khái đoán được hai người lại xích mích nữa rồi. Cho nên khi hết giờ thẩm duyệt thì vị điện hạ nào đó hẳn là cuống cuồng về nhà dỗ dành lão bà của mình cũng nên á ha ha ha...

Phán Quan đại nhân xấu xa nghĩ, nàng cười khẩy vài tiếng, sau đó lại nhún vai, lạnh lẽo nói: "Có điều hiện giờ ngài ấy đang bị đám tế ti bao vây để thảo luận tổ chức lễ mừng năm mới, tạm thời vẫn chưa thoát thân được."

"Vậy chút nữa ngài có việc gì không?" Nữ tử đối diện dường như cũng không để tâm cho lắm.

"Thần sẽ cùng Mệnh Mệnh đi Quỷ Thành, sau đó lên dương gian dạo chơi một chút." Phán Quan nào đó rạo rực nói. "Hiếm khi nàng ấy chịu đồng ý, hôm nay thần phải độc chiếm toàn bộ thời gian rảnh của người ta, cùng nàng ấy hoa tiền nguyệt hạ đàng hoàng mới được..."     

*Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi cặp đôi tỏ tình, nói chuyện yêu đương.

"Ồ, vậy ta xin lỗi trước vì làm ngài trễ hẹn nhé." Mạnh Vãn Yên nheo mắt, sau đó xoay người. "Phong Phán Quan à, mời ngài theo ta."

"Hở?" Phong Vô Nhai hơi ngạc nhiên, nàng trơ mắt đứng đó, chợt thấy bất an, mơ hồ ngửi được mùi vị của âm mưu, bèn vội vàng hỏi: "Làm... làm gì?"

Mạnh Vãn Yên thấy đối phương do dự, nàng bình thản bồi thêm câu: "Đúng lúc ta có vài thứ muốn thảo luận với ngài một chút, yên tâm đi, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu."

"Có gì mà ngài muốn thảo luận chứ?" Phong Vô Nhai nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, không rõ như nghĩ tới điều gì, nàng càng thêm mờ mịt, sau đó nhích gần, thấp giọng: "Chẳng lẽ... có liên quan đến vương thượng?"

"Đúng."

...

——————————————————————————————

Mạnh Vãn Yên: Diêm U, thiếp là gì của người?

Diêm U: Nàng là ưu lạc mỹ của ta.

Mạnh Vãn Yên: Ha ~~ thì ra thiếp là trà sữa à ~

Diêm U: (≧▽≦)~ như vậy thì nàng có thể lăn quanh Địa Cầu hai vòng rồi. (Ớ? Hình như có gì đó sai sai.)

Mạnh Vãn Yên: ... Hồn đạm!! ( ̄e(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄///)

*Bắt nguồn từ đoạn hội thoại quảng cáo trà sữa You Le Mei do Châu Kiệt Luân đóng.

Nữ: Em là gì của anh?

Nam: Em là ưu lạc mỹ của anh. (Ưu tú, khoái lạc, tuyệt mỹ)

Nữ: Thì ra em là trà sữa à.

Nam: Nếu vậy thì anh có thể ôm em trong lòng bàn tay rồi.

Nữ cúi đầu mỉm cười hạnh phúc.