Thôi Dĩ Minh vốn là trưởng nam trong nhà, thành thân đã nhiều năm nhưng mãi vẫn không sinh được con, chịu biết bao ánh mắt chê cười, chế nhạo từ kẻ lớn người nhỏ trong Thôi Gia, mãi cho đến khi rước được nhị phòng mới có được mụn con, may mắn hơn thai đầu này lại là nam tử, thế nên Thôi Dĩ Minh trân quý nó biết bao, bằng bất cứ giá nào ông ta cũng sẽ bảo vệ đứa trẻ.
Trở về huyện phủ, vẻn vẹn một ngày nàng đã tìm được cách chữa cổ trùng cho tiểu công tử Thôi Gia, kỳ lạ là phương thuốc này bắt buộc phải dùng máu của một nô tỳ làm thuốc dẫn, sau khi độc trùng được giải nô tỳ kia cũng biến mất tâm hơi, chỉ nghe nàng nói lại nha đầu ấy xin về quê dưỡng bệnh, nàng động lòng trước sự trung thành của cô ta nên đã to gan thay Thôi đại nhân đồng ý.
Hôm ấy tại viện chính, Quân Dao nhìn thấy người đàn ông trong quan phục đỏ thẫm uy nghiêm xuất hiện trước mắt nàng, dáng đứng đạo mạo nhìn quanh huyện phủ lúc lâu giống như lưu luyến, cơn gió manh động buổi xế tà đùa bỡn ống tay áo phiêu dật theo từng đợt lùa qua.
Từ hành lang một đám nô tài khệ nệ khiêng rương lớn rương nhỏ đi đến gần, Quân Dao cùng Tinh Húc nhìn nhau, cơ hồ năm bảy phần đều đã đoán ra được dụng ý của Thôi Dĩ Minh.
Tinh Húc tò mò hỏi:
" Thôi đại nhân, đây là…?"
Thôi Dĩ Minh rũ mắt, trầm giọng như thể chế giễu chính mình:
" Thật không ngờ người mà ta ngày đêm tính kế cản trở đủ đường sau cùng lại thành ân nhân của ta."
Khóe môi dẫu là rất cong, rất nét nhưng phảng phất thập phần chua chát và áy náy. Thôi Dĩ Minh ôm quyền hơi cúi đầu trước Tinh Húc:
" Thượng Quan Tướng Quân, ở đây toàn bộ là số ngân lượng, vàng bạc thu được từ việc bán thuốc mà triều đình hỗ trợ, còn lại đều được chuyển đến cho người đó."
" Người đó?"
Quân Dao hiếu kỳ, Thôi Dĩ Minh đáp:
" Thật ra, việc chặn lại số thuốc hỗ trợ tích trữ bán với giá cao không phải là chủ ý của ta, ngoài bán cho những gia đình giàu có mắc bệnh trong Tỳ Trấn còn được bán sang các huyện lân cận, vì trong số thuốc này có dược liệu quý, thế nên những kẻ tham lam không tiếc tiền đồng ý mua lại với giá cao. Tiền bán được ta giữ lấy một phần như thỏa thuận, còn lại đều phải nộp cho thuộc hạ của Nhị Vương Gia đến từ huyện Trung Lưu bên cạnh."
" Đạm Đài Quân. "
Quân Dao gắt giọng, trong lúc mất đề phòng vô tình nàng để lộ ánh mắt căm hờn khi nhắc đến cái tên này trước mặt Tinh Húc, hắn không quá bất ngờ vì nàng vốn gay gắt với Đạm Đài Quân, nhưng điều hắn chú ý chính là bản thân dường như ngộ ra được chuyện gì.
Khi Quân Dao phản ứng tựa hồ nàng sớm đã nghi ngờ kẻ đứng sau chính là Nhị Vương Gia, thế nên chuyến đi đến Tỳ Trấn này không đơn thuần vì lo nghĩ cho hắn và Thượng Quan Gia như nàng đã nói?
" Vậy nên độc trùng mà tiểu công tử trúng phải cũng là do Đạm Đài Quân hạ thủ?"
Thôi đại nhân chỉ khẽ gật đầu thay cho câu đáp lại nàng, rồi chậm rãi quỳ xuống tháo mũ quan, kính cẩn:
" Thần Thôi Dĩ Minh có tội, xin chịu tội."
Tâm tư nàng bỗng nhiên xáo trộn, cố gắng lục lại ký ức tiền kiếp tìm chút manh mối về Đạm Đài Quân, nếu không nhớ nhầm sự việc liên quan đến Tỳ Trấn khi ấy mà nàng không được biết còn liên quan đến một chuyện hệ trọng khác ở huyện Trung Lưu.
Kiếp trước sau khi Hoàng Thượng băng hà, cũng chỉ còn mỗi Đạm Đài Quân có thể đảm đương giang sơn Lôi Quốc, hắn thuận lợi đăng cơ. Nhưng khắp triều đình người người đều biết hắn đã dùng thủ đoạn tàn ác gì để nắm được ngai vàng, thế nên dấy lên phản đối, trong số đó có cả Thượng Quan Gia.
Thiết Giáp Quân xuất hiện, binh lực hùng hậu bí mật xông thẳng hoàng cung, làm lá chắn cường bạo áp chế toàn bộ những người không quy thuận tân đế, bảo vệ Đạm Đài Quân chễm chệ vững chắc trên long ỷ, mà Thiết Giáp Quân đó chính là quân lực bí mật huấn luyện ở huyện Trung Lưu bây giờ.
Tiếc là khi ấy hắn cẩn mật đề phòng, nàng chưa từng đặt chân đến Trung Lưu, cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến Thiết Giáp Quân trước mặt mình dù là nửa chữ.
Nàng hỏi:
" Thôi đại nhân, ông còn thê tử và hài nhi thơ dại, lẽ nào đại nhân không muốn được yên ổn sống bên cạnh họ hay sao?"
Thôi Dĩ Minh ngẩng đầu, một phân một lượng cũng chẳng thể nhìn ra dụng ý trong đôi mắt thâm thúy lẫn lời nói khó hiểu của nàng, lại nghe:
" Ta muốn ông lấy công chuộc tội."
Nàng thừa biết Thiết Giáp Quân được huấn luyện không vì mục đích soán vị, mà Đạm Đài Quân vốn dùng nó để đàn áp tất cả thế lực cản trở hắn sau này, nhưng nếu bây giờ mọi sự bại lộ, thiên tử đương lúc tráng kiện, minh mẫn, thân là thần tử lại bí mật nuôi binh bên ngoài, há chẳng phải được xem là đại nghịch bất đạo hay sao?
Nếu nàng nắm được chứng cứ, giữa đại điện dâng tấu tố cáo Đạm Đài Quân âm mưu tạo phản muốn soán vị đoạt ngôi, có lẽ sẽ khiến hắn chết rất khó coi.
Lợi dụng những lần nộp tiền thu lợi bất chính của Thôi Dĩ Minh và người bên phía Đạm Đài Quân cử đến, Tinh Húc cùng nàng âm thầm bám theo.
Nơi nàng ẩn nấp là một bụi cỏ lau, xung quanh chìm trong màn đêm tối đen như mực, chỉ le lói ánh sáng yếu ớt bởi đèn đom đóm ở cạnh bờ sông.
Y theo lời nàng, Thôi Dĩ Minh giả vờ như thường lệ đến điểm hẹn, mang theo ngân lượng chờ đợi người của Đạm Đài Quân.
Thân ảnh xuất thần nhập hóa trong đêm đen đột ngột hiện ra, vì khoảng cách khá xa nên nàng lẫn Tinh Húc không nghe được đôi bên nói gì.
Luồn ánh sáng lóa mắt phản chiếu từ ánh trăng mờ trải nhạt trên mặt nước phẳng lặng, Tinh Húc nheo mắt, phát hiện trên tay nam nhân hắc y cầm theo Tàn Ảnh Đao.
Tinh Húc khẽ giọng:
" Là bọn chúng, là cùng một nhóm sát thủ ở Hoang Vực, Khinh Châu."
Quân Dao im lặng, nói như vậy càng chắc chắn đám sát thủ truy đuổi Tinh Húc ở Hoang Vực chính là tay chân do Đạm Đài Quân cử đến, nộ khí tăng mạnh nàng bóp gãy đôi ngọn cỏ lau nắm trong bàn tay.
Sau khi lấy được thứ mình cần đám hắc y kia liền rời đi, hai người họ không suy nghĩ lập tức đuổi theo, âm thầm quan sát mong có thể truy được đến huyện Trung Lưu, tìm ra nơi huấn luyện bí mật.
Tinh Húc dường như nhìn ra được điều kỳ lạ, trông thân thủ bọn họ rất lợi hại, không có vẻ gì bị những rương đồ này làm ảnh hưởng, nhưng tốc độ di chuyển lại rất chậm.
Hắn bỗng nhận ra đã bỏ lại Thôi Dĩ Minh một đoạn khá xa, nếu là hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này giết người diệt khẩu, chắc chắn đám hắc y nhân trước mặt đã phát giác ra được gì rồi, thế nên mới dẫn dụ họ dần dần vào bẫy, hoặc chỉ đơn giản là kéo dài thời gian đồng thời đánh lạc hướng bọn họ.
Nghĩ thế Tinh Húc kéo lấy tay nàng:
" Dao nhi, chúng ta e là đã trúng kế rồi."
Quân Dao nhạy bén, lập tức nhớ đến Thôi Dĩ Minh, nàng tức tốc quay đầu:
" Tiêu rồi."
Khi hai người quay về thì mọi chuyện đều đã muộn, bên bờ sông máu tanh theo cơn thủy triều cuốn thành dòng, Thôi Dĩ Minh gục trên hõm đá trầm nửa thân mình dưới đáy sông, mạch tượng đã sớm tan thành nước.
Nam nhân khó chịu nhíu mày, tự trách mình khinh suất đã để Thôi Dĩ Minh phải chết, hắn lạnh lùng ngoảnh đầu phát hiện nữ nhân bên cạnh không biết từ lúc nào đã đi mất.
Cùng lúc này tại đoạn đường đất mà Tinh Húc và Quân Dao vừa rời khỏi.
Giữa cánh rừng trúc hoang vu, sương đêm hòa theo làn mưa phùn mù mù, nàng hiên ngang quay lại, dò xét khắp nơi như chim ưng đang ráo riết tìm kiếm con mồi.
Đám hắc y nhân vẫn chưa rời đi, ung dung ngồi chờ đợi như thể chúng biết rõ sẽ có khách quý quay lại tìm mình.
Nhìn thấy nàng, một tên nham hiểm cười khiêu khích:
" Tìm chúng ta sao?"
Sát khí tóe ra trừng nhìn vào bọn chúng, không đáp lại nàng trực tiếp phóng ám châm vào tên thủ lĩnh đứng đối diện, chỉ trong một chiêu hắn đã dễ dàng đỡ được ám khí của nàng, dụng lực bóp nát ám châm thành cát bụi.
Nhanh hơn cả cái chớp mắt của nàng, Tàn Ảnh Đao lạnh lẽo xông đến, dù có muốn tránh cũng không tránh được, một đường sắc bén cứa đứt da, máu nàng rơi xuống thấm qua y phục đối thủ, nam nhân đắc ý cười, hữu lực kìm giữ yết hầu nàng như thể muốn nghiền nát xương cốt đối phương.
" Không tự lượng sức."
Nàng nhếch mép, điệu dáng hết sức khinh thường.
" Đa tạ các người đã thay ta trừ khử một kẻ vô dụng."
" Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Hắc y nhân kinh ngạc, kẻ vô dụng mà nàng nói lẽ nào là Thôi Dĩ Minh, sao có thể. Nữ nhân tà ác cười lớn:
" Thôi Dĩ Minh ngu xuẩn, vốn trong người con trai ông ta làm gì có độc trùng nào? Tất cả đều là lời nói dối của Đạm Đài Quân, hắn mua chuộc nô tỳ chăm sóc bên cạnh con trai ông ta, âm thầm hạ thủ khiến ông ta hiểu lầm con trai mình thật sự bị trúng cổ trùng, thế nên mới ngoan ngoãn mặc sức hắn sai khiến, vì lợi ích của mình mà Thôi Dĩ Minh nhẫn tâm làm hại tính mạng bá tánh toàn Tỳ Trấn. Ta chỉ dùng chút dụng tâm, diệt khẩu nô tỳ bị mua chuộc đã khiến ông ta nghĩ ta thật sự đã giải được cổ trùng. Thế mà còn đồng ý quay sang giúp ta, người như vậy liệu có đáng dùng? Chi bằng tự mình nhuộm máu thì mượn tay các ngươi vậy."