Bất Quá Tư Quân

Chương 34



Hôm nay Vĩnh Khang thượng triều xong liền lập tức quay về Dưỡng Tâm điện, mọi công vụ khác đều bị hủy. 


Quân Thành Thu vừa cúi đầu vừa chạy theo y, trong lòng có chút nghĩ ngợi nhất định. Bước chân y nhanh mà nặng nề, tựa hồ không khỏe. Quả nhiên, vừa về tới Dưỡng Tâm điện y đã cho hạ trướng.


Quân Thành Thu đứng ngoài sa trướng, lặng nghe tiếng hít thở trầm trầm xen lẫn vài tiếng ho khổ nhịn của người bên trong. Hắn nghĩ, Vĩnh Khang lúc này có lẽ bệnh đã bắt đầu trở nặng. Ly Quang không biết đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, kề vào tai hắn thầm thì.


"Bệnh rất lạ."


Quân Thành Thu nhíu mày. Ly Quang tuổi không thua trời đất, y nói lạ, chẳng há là chuyện vạn kiếp không có sao? Vĩnh Khang này đến tột cùng là đã vướng vào cái thứ quỷ gì?


"Tiểu Thu Tử." Là Vĩnh Khang gọi.


Quân Thành Thu vội vã rón rén tiến vào, ghé tai vào sa trướng cung kính nghe.


Vĩnh Khang thanh âm khàn khàn: "Truyền thái y."


Quân Thành Thu vâng một tiếng liền vội vã đi ra ngoài, phân phó một tiểu thái giám nhanh nhẹn đi thái y viện. 


Vĩnh Khang tựa hồ cũng không muốn để người ngoài biết mình phát bệnh nên thường ngày vẫn đúng giờ phê duyệt tấu chương, thượng triều, dạo ngự hoa viên. Bất quá đến hôm nay dường như có chút không kham nổi, bắt đầu từ sáng sớm nay y đã mê man li bì, thượng triều cũng trễ nửa canh giờ.


Nhưng Quân Thành Thu đúng là không nhìn ra, y đến tột cùng là mắc bệnh gì. Vì ngoài sắc mặt có chút kém ra thì y cũng không có biểu hiện nào khác, tỉ như ho ra máu hay rụng tóc gì cả. Hết thảy đều bình thường.


Ngoài cửa truyền đến bước chân nhẹ nhàng mà vội vã, mắt thấy tiểu thái giám ngoài cửa điện định lên giọng thông báo Quân Thành Thu liền nhíu mày nhìn hắn. Tiểu thái giám kia lập tức ngậm miệng cúi đầu lui về một bên.


Diên Tương Phi tay xách hòm gỗ, khom lưng đi vào. Đúng là dáng vẻ ấy, lần trước Quân Thành Thu thấy y cũng là bộ dạng này. Diện Tương Phi đầu gối vừa chạm đất liền hô: "Vi thần Diên Tương Phi tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"


Vĩnh Khang không nói thừa thãi nửa lời, cất giọng: "Mau, tiến vào."


Diên Tương Phi vội vã vén vạt áo vừa cúi đầu vừa đi vào trong trướng. Tiếng Vĩnh Khang lại ồm ồm truyền ra: "Các ngươi lui ra hết đi." Quân Thành Thu cho dù không nguyện ý, muốn ở lại xem kịch hay nhưng cũng còn muốn giữ cái đầu, ngoan ngoãn lui ra.


Ly Quang đột nhiên ở đâu không biết hiện ra, cầm lấy tay hắn.


Quân Thành Thu thụ sủng nhược kinh: "Thượng thần?"


Ly Quang mỉm cười, dắt hắn ngang nhiên đi vào trong trướng của Vĩnh Khang, ngang nhiên đứng ở chân giường y. 


Quân Thành Thu trong tâm tán thưởng: "Thượng thần, ngài hay quá! Đây là ẩn thân rồi chăng?"


Ly Quang vẫn mỉm cười, đáp: "Không."


Quân Thành Thu: "Này. . . vậy, vậy, tiểu bối. . ."


Ly Quang bàn tay vẫn nắm chặt tay hắn giải thích: "Ngươi không phải ẩn thân nhưng cũng không có ai chú ý đến ngươi. Giống như hòn đá lăn lóc bên đường vậy, hiện hữu nhưng không ai thèm chú ý đến." 


Quân Thành Thu không nhịn được lần nữa tán thưởng, quả nhiên là thượng thần cao tay. Bàn tay bất giác nắm chặt thêm mấy phần.


Diên Tương Phi nói: "Bệ hạ xin chớ lo lắng, chỉ là tinh thần có chút hư nhược, cẩn thận nghỉ ngơi sẽ không có vấn đề gì. . ." Diên Tương Phi chưa nói hết, câu Vĩnh Khang đã vung tay áo hất tung chén trà trên án thư. Nước trà tí tách nhỏ giọt trên khuôn cằm gầy nhọn của Diên Tương Phi. Y không nói gì, phủ phục quỳ trên đất.


Vĩnh Khang chống tay ngồi dậy, hai mắt y có phần đỏ lên, tơ máu vằn vện khiến ngay cả Quân Thành Thu cũng bị y dọa cho nín thở. Giọng y đã biến khàn, vừa khó nghe vừa âm lãnh: "Mỗi lần chẩn bệnh đều nói những câu này. Diên thái y không còn câu nào khác để nói sao? Hay là có chuyện gì không thể nói?"


Diên Tương Phi quỳ trên đất, mấy giây sau mới trả lời: "Vi thần không dám. Hoàng thượng vạn phúc kim an, long thể bất khả hư nhược."


"Câm miệng!" Vĩnh Khang nhợt nhạt tiều tụy, rút ngự kiếm hộ thân ra khỏi vỏ. Chẳng mấy chốc lưỡi kiếm lạnh lẽo đã kề bên cổ Diên Tương Phi. Y thân mình thoáng run rẩy nhưng cũng bảo trì tư thế quỳ cùng trầm mặc. 


Vĩnh Khang ho hai tiếng, từ trên cao nhìn xuống chất vấn Diên Tương Phi: "Nói, có phải cái kia đến rồi?"


Diên Tương Phi run rẩy càng lợi hại, đến mức Quân Thành Thu đứng cách y hơn chục bước chân còn có thể thấy được. Bất quá y vẫn không nói gì.


Vĩnh Khang cười nhạt, ngự kiếm theo tay y leng keng hai tiếng thanh thúy rơi xuống đất. Giọng y bỗng chốc nhẹ nhàng: 


"Tổ tiên Vĩnh tộc trẫm, ông nội trẫm, cha trẫm đều mang trong mình dòng máu này, đời đời kiếp kiếp không thay đổi. Trẫm sao lại không rõ chứ? Diên gia các ngươi cũng đã nghìn đời làm thái y ngự vua, trẫm cũng lại không tin ngươi không rõ. Một mệnh đổi lấy giang sơn xã tắc là di huấn của tổ tiên, có gì mà phải sợ?"


"Chẳng qua có chút tiếc nuối, một đời trẫm mới là người mù quáng nhất. Ngươi xem, trẫm đến bây giờ vẫn chưa bao giờ rời khỏi nơi này. Chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy giang sơn xã tắc mà mình dùng mạng đổi lấy này. Ngay cả một tiếng chim yến hót trong rừng cũng chưa bao giờ nghe thấy. Thật đáng thương."


Y thở dài một tiếng mỏng: "Ngai vàng này, ngồi thật không dễ."


Diên Tương Phi không nói gì, bờ vai gầy yếu vẫn run rẩy không nguôi.


Quân Thành Thu mơ hồ. Cái gì dòng máu? Là di truyền bệnh gì không giống người sao? Lại còn liên quan đến vương vị? 


Quân Thành Thu nhất thời đoán, Vĩnh gia này nhất định đã đánh đổi thứ gì đó với một âm hồn lệ quỷ nào đó, là khế ước với nó để giữ gìn vương vị. Hắn tặc lưỡi, nếu đúng là như thế thì đúng là Diên Tương Phi có ba đầu sáu tay cũng không chữa được.


Một tháng này Vĩnh Khang vẫn thượng triều đều đặn, đúng giờ phê tấu chương, cũng không truyền thái y. Quân Thành Thu thậm chí có lúc nghĩ, y phải chăng khỏe rồi? Bất quá cũng chỉ là do y một mình chống chọi chống đỡ qua ngày.


Lúc ấy là tháng tám, trời bắt đầu trở gió, Vĩnh Khang mỗi ngày thượng triều dần rút ngắn đi. Sang tháng mười thì đã không còn thượng triều được nữa. Chuyện bệnh tật y muốn giấu cũng không thể giấu được nữa. Các phe phái cũng dần nổi lên, công khai đấu đá. 


Sang tháng mười một y đã gần như nằm liệt giường, làn da ngày một tái nhợt xanh xao. Lúc ấy y mới cho gọi Diên Tương Phi vào chẩn mạch.


Diên Tương Phi đã túc trực suốt mười mấy ngày đêm ngoài Dưỡng Tâm điện, được truyền liền lập tức tiến vào. Lúc y tiến vào, Vĩnh Khang đang nằm trên giường, con ngươi có điểm tan rã. Diên Tương Phi không dám tiếp tục nhìn thẳng y, cẩn cẩn dực dực đặt tay lên mạch y.


Không còn mạch.


Vĩnh Khang bỗng cất tiếng, giọng nói sàn sạt như sắt gỉ: "Trẫm tự biết bệnh tình của bản thân không chữa được. Gọi ngươi bắt mạch chẳng qua chỉ để tránh cho mấy lão già cổ hủ ở thái y viện bắt ra trẫm là người không có mạch, rất phiền. Ngươi không cần gánh nặng."


Vĩnh Khang hơi cười, gọi: "Diên thái y."


Diên Tương Phi giật mình, ân một tiếng.


Vĩnh Khang nói: "Ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem."


Diên Tương Phi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên. Vẫn là thiếu niên năm ấy, dung miên thuần khiết, đôi mắt ngấn sầu không thay đổi. Bất quá hôm nay có chút tiều tụy mệt mỏi. 


Vĩnh Khang đưa tay vuốt đuôi mắt y, thủ thỉ: "Không cần lo lắng, trẫm không trách ngươi."


Dường như có chút quá sức, y thở hổn hển nằm xuống giường, hai mắt xa xăm nhìn lên đình màn: "Nhớ năm đó trẫm cùng A Phi cùng theo học lão thái phó. A Phi lúc nào cũng đứng nhất lớp, ngoan ngoãn lại chăm chỉ. Còn trẫm suốt ngày chỉ biết rong ruổi thả diều, trêu trọc lão thái phó, khiến người lúc nào cũng tức giận."


Diên Tương Phi cổ họng nghẹn ứ, không thốt lên lời, trầm lặng nghe y nói.


Vĩnh Khang vẫn nói không ngừng: "Trẫm rất thích trêu A Phi, vì hồi nhỏ A Phi là một đồng tử rất đáng yêu. Không ngờ lớn lên lại là bộ dáng như vậy, trẫm rất ngạc nhiên."


"A Phi, chuyển tới cạnh Dưỡng Tâm điện đi. Bệnh của ta không thể chờ ngươi đi từ thái y viện tới đây nữa rồi."


Diên Tương Phi có chút kinh ngạc, y âm thanh có chút cao: "Nhưng. .bệ hạ. . . "


Vĩnh Khang phất tay, "Lui xuống đi."


Diên Tương Phi xách hòm thuốc, cung kính lùi ra.


Tháng mười hai trời đặc biệt lạnh, khắp nơi tuyết phủ. Diên Tương Phi dẫn theo một thần y tiến cung.


Sáu ngày sau Dưỡng Tâm điện bốc cháy, Diên Tương Phi cùng thần y kia tử mệnh. Vĩnh Khang cũng từ đây thần kì khỏi bệnh. Một tay dẹp hết gian thần cường loạn, dựng lại giang sơn. Sau ba năm thì phóng thích toàn bộ hậu cung.


Sử sách chép lại, Vĩnh Khang đế không có con, cuối đời truyền lại ngôi cho một hiền tài.


Vĩnh Khang đế thọ một trăm linh bảy tuổi.


***


Mấy dòng này gửi tới những người vẫn luôn ủng hộ tôi. Thời gian này sắp sửa thi đầu vào THPT nên đặc biệt bận, ra chương vô cùng chậm nhưng tuyệt đối sẽ không drop. Cảm ơn mọi người đã luôn nhớ tôi, yêu thương.