Nếu Hà Lạc Tri có thể biết trước mọi chuyện rắc rối sẽ xảy ra, chắc chắn cậu sẽ không làm mấy điều lãng mạn vô ích đó.
Cậu sẽ gửi mã chuyến bay cho Hàn Phương Trì từ sớm, để anh có thể tan làm đến đón cậu ở sân bay, rồi họ sẽ cùng đi ăn tối, ăn xong về nhà và tiện đường ghé lấy hoa.
Tuy có thể thiếu lãng mạn nhưng ít ra mọi thứ sẽ suôn sẻ, chẳng như tình huống lửng lơ như bây giờ, nói giận thì không hẳn nhưng cũng có hơi không thoải mái.
Sau khi nụ hôn của cậu bị từ chối, Hà Lạc Tri không giải thích rằng nó không liên quan đến ai khác, vì thật sự không thể phân định rõ ràng được.
Dù là để chứng minh tình cảm của mình hay để không làm Hàn Phương Trì khó chịu, tất cả đều ít nhiều liên quan đến Chu Mộc Nghiêu.
Điều này khiến Hà Lạc Tri im lặng, cúi đầu, không nói thêm lời nào.
Chuyện với người yêu cũ suốt tám năm qua, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Hàn Phương Trì đều biết rõ ràng, không có gì phải che giấu.
Đây là lần đầu tiên Hàn Phương Trì tỏ rõ anh để ý, dù điều anh quan tâm dường như không phải là quá khứ nhưng vẫn khó lòng giải thích.
Sau khi Hà Lạc Tri trở về, sự gần gũi giữa họ thậm chí còn kém hơn trước khi cậu đi.
Tối thứ Năm, Hà Lạc Tri trở về nhà của mình. Về muộn nên cậu không đến chỗ Hàn Phương Trì, chỉ về thẳng và ngủ.
Hàn Phương Trì cũng không đến tìm cậu, cả hai thậm chí không gọi điện, số tin nhắn trao đổi cũng ít ỏi.
Kế hoạch ban đầu là thứ Sáu sẽ về, nhưng Hà Lạc Tri cố gắng thức đêm để hoàn thành công việc sớm hai ngày, cuối cùng lại chẳng có ý nghĩa gì.
Thành quả chỉ là một ngày thứ Tư bị xáo trộn tơi bời và một thứ Năm gần như không liên lạc.
Sáng thứ Sáu, Hà Lạc Tri khoanh tay ngồi tại chỗ làm, nghĩ mãi mà cảm thấy bực bội.
Sếp gõ cửa kính, bước vào và đặt một chồng phiếu ăn lên bàn cậu.
Hà Lạc Tri vẫn đang suy nghĩ miên man, không thèm nhúc nhích, chỉ nói: "Cảm ơn sếp."
"Ngày mai..." Sếp vừa mở lời.
"Ngày mai mà sếp giao việc là em nghỉ luôn." Hà Lạc Tri đáp.
Sếp cầm tờ phiếu ăn đập nhẹ vào đầu cậu: "Nghỉ đi, nghỉ ngay, đưa đơn thôi việc đây, tôi duyệt ngay bây giờ."
Hà Lạc Tri cười, nói: "Tuần sau em sẽ làm việc chăm chỉ mà, làm hết mình luôn."
Sếp lườm cậu một cái, rồi thở dài hỏi: "Mai định làm gì đấy?"
"Chưa biết có ai cùng đón không nữa." Hà Lạc Tri bi quan: "chẳng ai nói chuyện với em cả."
Sếp phàn nàn: "Mấy năm nay, địa vị trong nhà của cậu cũng chẳng ra gì."
Hà Lạc Tri ngồi im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói: "Sếp, người mới này không giống như trước đâu, đừng so sánh nữa."
"Ý là bây giờ địa vị ổn rồi chứ gì?" Sếp hỏi.
Hà Lạc Tri nghĩ đến tin nhắn từ sáng giờ vẫn chưa được trả lời, ngồi đó rồi nói: "Cũng tạm thôi."
Sếp có vẻ muốn tọc mạch thêm nhưng thấy hôm nay tâm trạng cậu không tốt, chỉ nói: "Cố gắng sống tốt với nhau nhé."
Sếp đi ra, Hà Lạc Tri nghĩ thầm, còn chưa chính thức sống cùng nhau đâu.
Tin nhắn cậu gửi sáng nay vẫn chưa được hồi đáp, Hà Lạc Tri lại nhắn thêm: "Cuối tuần này có còn thời gian cho tớ không?"
Rồi cậu gửi kèm một biểu tượng mặt buồn.
Hàn Phương Trì trả lời tin nhắn của Hà Lạc Tri vào giờ nghỉ trưa: "Cho cậu."
Hà Lạc Tri hỏi: "Vậy tối nay mình ăn cùng nhau không?"
Hàn Phương Trì đáp: "Không, tớ có việc."
Hà Lạc Tri hỏi tiếp: "Khi nào cậu về?"
Hàn Phương Trì trả lời: "Chưa biết."
Chiều đó, Hà Lạc Tri về nhà mình trước, sau khi nhận tin nhắn từ Hàn Phương Trì vào giờ nghỉ trưa thì cậu không thấy động tĩnh gì thêm, tan làm rồi mà cũng không có cuộc gọi nào.
Hà Lạc Tri đi chạy bộ, còn chạy vài vòng dưới nhà Hàn Phương Trì, nhưng vẫn không thấy đèn sáng.
Đến 9 giờ tối, Hàn Phương Trì vẫn chưa về. Hà Lạc Tri nhắn tin bảo khi về thì ghé nhà cậu.
Mãi đến 10 giờ, vẫn không có tin nhắn trả lời.
Hà Lạc Tri ngồi ở ban công, tự pha một ấm trà. Đêm khuya rồi, không nên uống trà, nhưng hôm nay Hàn Phương Trì không về, cậu không thể ngủ được nên uống để chờ đợi.
Nhìn vào điện thoại trống rỗng không một tin nhắn, Hà Lạc Tri tự hỏi: "Hàn Phương Trì đang làm gì thế?"
Từ hai hôm trước, Hàn Phương Trì bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn với vai trò vô nghĩa này. Anh muốn đuổi cả Chu Mộc Nghiêu và Tiêu Dao ra khỏi cuộc đời họ, nhưng không có lý do chính đáng. Hà Lạc Tri đi công tác 20 ngày về, họ ôm nhau thoải mái, còn đến lượt anh thì mỗi lần đều phải hỏi, phải tuân theo đủ quy tắc.
Điều này khiến Hàn Phương Trì ngay lúc đó không thể kiên nhẫn hơn, anh không muốn chờ nữa.
Tối đó, vì có việc ở bệnh viện nên Hàn Phương Trì tan làm muộn hơn một tiếng. Lúc anh ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối.
Anh lái xe về nhà bố mẹ.
Không gọi báo trước, gia đình không biết anh sẽ về. Khi mở cửa anh thấy ông Hàn và bà Bàng đang ăn cơm, Hàn Tri Dao đi học chưa về.
Hàn Phương Trì ăn cùng bố mẹ, ăn xong anh rửa bát, rồi pha ấm trà, ngồi xuống trò chuyện với họ nửa tiếng.
Hàn Phương Trì bắt đầu bằng lời xin lỗi, sau đó vào thẳng vấn đề: "Bố, mẹ, con có lẽ sẽ không bao giờ kết hôn được."
Càng lớn, Hàn Phương Trì càng thấy khó gọi "bố" và "mẹ" một cách tự nhiên. Không phải vì điều gì khác, ông Hàn thì không sao, nhưng bà Bàng quá trẻ, nhất là khi anh biết bà còn trẻ hơn tuổi trong giấy tờ đến ba tuổi.
Thực ra họ chỉ hơn anh 20 tuổi, không nhiều hơn mấy so với khoảng cách giữa anh và Hàn Tri Dao. Nói chuyện với người khác anh có thể thoải mái gọi "bố", "mẹ", nhưng khi đối diện với bà Bàng, anh càng ngày càng khó mở miệng.
Giờ phút này, anh nhìn hai bậc phụ huynh và nói: "Con đang yêu nhưng là với một người đàn ông."
Đây là lời nói ngỗ ngược nhất từ một đứa con ngoan ngoãn, xuất sắc như anh từng thốt ra trong gia đình này.
Cuộc trò chuyện chắc chắn không thể kết thúc vui vẻ.
"Con khiến bố mẹ thất vọng rồi." Hàn Phương Trì nhìn họ và nói: "Con xin lỗi, bố, mẹ. Con có thể làm bất cứ điều gì cho bố mẹ, miễn là không làm tổn thương ai, chỉ cần con có thể."
Bà Bàng sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hàn Phương Trì từ nhỏ đã thông minh, hiểu chuyện, lớn lên lại chững chạc, là niềm tự hào của gia đình.
Bà Bàng run rẩy hỏi: "Các con đều điên rồi sao?"
Nước mắt bà tuôn rơi, nhìn anh và hỏi: "Là mẹ điên hay tất cả các con đều điên rồi?"
Hàn Phương Trì rút một tờ giấy đưa cho mẹ: "Con xin lỗi mẹ."
"Con thật sự khiến chúng ta thất vọng." Ông Hàn ở bên cạnh nói.
Trước khi rời khỏi nhà, câu cuối cùng Hàn Phương Trì nghe thấy là từ ông Hàn. Ông ngồi đó, ngẩng đầu nhìn anh và nói: "Lúc trước bố đã nói, những đứa trẻ không rõ nguồn gốc thì không nên nuôi. Người tốt nào lại vứt bỏ con mình chứ? Ai biết được trong gen của chúng có vấn đề gì, giờ thì xem đi, bố mẹ đã nuôi ra thứ gì đây."
Ngón tay Hàn Phương Trì khẽ run lên, vài giây sau anh đứng dậy, cúi đầu thật sâu: "Con cảm ơn bố, cảm ơn mẹ."
Nói xong, Hàn Phương Trì rời khỏi nhà.
Rời khỏi nhà, anh gọi điện cho Chu Mộc Nghiêu, hỏi cậu đang ở đâu.
Chu Mộc Nghiêu vẫn rất vui vẻ.
Chu Mộc Nghiêu vừa về đến nhà, Hàn Phương Trì nhắn sẽ ghé qua.
Tối đó, Hàn Phương Trì nhìn thấy giọt nước mắt thứ hai.
Chu Mộc Nghiêu từ sốc, giận dữ, rồi đau khổ, mọi cảm xúc của cậu đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Hàn Phương Trì và Chu Mộc Nghiêu lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã thân thiết như anh em ruột, vì gia đình Chu Mộc Nghiêu chỉ toàn em gái và cách nhau nhiều tuổi. Cả hai đã chia sẻ và xây dựng những hiểu biết về tình cảm và tình anh em.
Nỗi đau của Chu Mộc Nghiêu là thật. Cậu có thể chấp nhận việc Hà Lạc Tri yêu, nhưng không thể chịu nổi việc Hà Lạc Tri lại yêu Hàn Phương Trì.
Đó là cảm giác bị bỏ rơi, bị phản bội.
"Anh đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?" Chu Mộc Nghiêu mắt đỏ ngầu, hỏi Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì không nói dối, thành thật đáp: "Chưa."
Chu Mộc Nghiêu lau nước mắt, nói: "Anh giỏi lắm, Hàn Phương Trì, anh." Cậu nheo mắt lại, trong đầu lướt qua mọi chuyện của năm qua, rồi nói tiếp: "Tôi nói rồi mà, anh chưa bao giờ giúp tôi. Giờ thì hiểu rồi."
Chu Mộc Nghiêu siết chặt tay thành nắm đấm, nhưng không biết đấm vào đâu, chỉ có thể giận dữ nhìn Hàn Phương Trì. Cảm giác bị đâm sau lưng quá sâu sắc, gần như làm cậu sụp đổ.
"Anh thật sự có gì giấu giếm. Anh đã chờ tôi chia tay với cậu ấy từ lâu rồi, phải không?"
Hàn Phương Trì lắc đầu, đáp: "Chuyện của cậu với cậu ấy không liên quan đến tôi." Rồi anh nói tiếp: "Và chuyện của tôi với cậu ấy cũng không liên quan đến cậu."
Giọng Chu Mộc Nghiêu khàn đi, cậu gật đầu, nói: "Anh được lắm Hàn Phương Trì."
"Tôi không nợ cậu gì cả nên sẽ không nói lời xin lỗi." Hàn Phương Trì đứng đối diện với cậu, tiếp tục: "Nhưng tôi muốn báo trước cho cậu trước khi tôi và cậu ấy chính thức bên nhau."
"Sau này, đừng nói là anh em nữa. Từ giờ chúng ta coi như không quen biết nhau." Chu Mộc Nghiêu nhìn thẳng vào anh mà nói.
"Tuỳ cậu." Hàn Phương Trì đáp.
Xuống khỏi nhà Chu Mộc Nghiêu, Hàn Phương Trì nhắn tin cho Hà Lạc Tri: "Tớ về đây."
Hà Lạc Tri trả lời: "Tớ chờ cậu ở nhà."
Phương Trì: "Ừ."
Lạc Tri: "Đi chậm thôi, không vội đâu."
Phương Trì: "Biết rồi."
Hôm đó, Hàn Phương Trì chạy từ đầu thành phố đến cuối, phần lớn thời gian là lái xe trên những con đường dài vô tận. Đèn đường cứ kéo dài đến xa tít tắp, anh chỉ việc lái về phía Nam, vì biết rằng ở nhà có người đang chờ mình.
Khi xe đỗ vào bãi, Hàn Phương Trì lại đi qua vài trăm mét giữa hai khu chung cư như mọi lần.
1:12 sáng.
Hà Lạc Tri nghe tiếng mở cửa, cậu đứng dậy ra đón.
"Cậu đi đâu thế? Suốt cả ngày không thấy tăm hơi." Hà Lạc Tri cười, hỏi.
Hàn Phương Trì vẫn mặc bộ sơ mi và quần tây từ sáng, nhưng qua một ngày dài, áo đã nhàu đi ít nhiều. Không thấy anh trả lời, Hà Lạc Tri hỏi tiếp: "Cậu có uống rượu không?"
Hàn Phương Trì thay giày, ném chìa khoá lên tủ giày, rồi đứng trước mặt Hà Lạc Tri.
"Tớ đã nói hết với bố mẹ tớ và... cả Tiểu Hắc rồi." Hàn Phương Trì nhìn thẳng vào mắt cậu, nói.
"Nói... gì cơ?" Hà Lạc Tri vừa hỏi nửa chừng thì ngừng lại, mắt mở to nhìn anh.
"Mai là Thất Tịch, cậu bảo tớ dành thời gian cho cậu nên tớ đã để trống ngày mai." Hàn Phương Trì nói tiếp: "Tớ không biết cậu có định xác định mối quan hệ không nhưng nếu có, thì những gì cậu lo ngại tớ đã giải quyết hết trong hôm nay rồi."
Hà Lạc Tri đứng sững sờ, đờ đẫn nhìn Hàn Phương Trì.
"Tớ muốn có một người hoàn toàn thuộc về mình, sẽ không rời bỏ tớ vì bất cứ lý do gì. Tớ có thể làm mọi thứ cho người đó mà không phải lo lắng điều gì khác." Ánh mắt của Hàn Phương Trì khiến Hà Lạc Tri bị kìm chặt, anh thấp giọng nói: "Người đó chỉ có thể nhìn mỗi mình tớ, chỉ có tớ mà thôi."
Nếu không hiểu rõ Hàn Phương Trì, thì có lẽ sự yếu đuối trong ánh mắt anh sẽ bị giấu rất kỹ.
Nhưng họ không có bí mật với nhau, Hà Lạc Tri có thể nhìn thấu mọi cảm xúc đằng sau vẻ bình thản ấy.
Hàn Phương Trì dừng lại một lúc, khi mở miệng lần nữa, giọng anh đã khàn đi: "Cậu có muốn bên tớ không, Hà Lạc Tri?"
"Không ai yêu tớ cả."
"Không ai yêu tớ."
Năm chữ ấy khiến Hà Lạc Tri nghẹn lại, những cảm xúc ào ạt như sóng cuộn dâng trào trong lòng cậu.
Khi Hà Lạc Tri vòng tay qua cổ và hôn anh, Hàn Phương Trì đã nhắm mắt lại.