Hà Lạc Tri còn mượn máy ảnh của Hà Kỳ, vì anh không có máy ảnh riêng. Trước đây anh từng mua một cái, nhưng là để tặng Chu Mộc Nghiêu, và anh cũng không biết cách sử dụng.
Anh dự định lần tới khi ngắm sao sẽ chụp vài tấm, nên nhắn tin cho Hà Kỳ: "Mẹ à, lần sau con về nhà có thể mang theo máy ảnh không?"
Hà Kỳ hỏi: "Được chứ, nhưng con biết dùng không?"
Hà Lạc Tri đáp: "Con sẽ học, hướng dẫn trên mạng có nhiều mà."
Hà Kỳ: "Có cần mang cả ống kính không?"
Hà Lạc Tri: "Để con học trước đã, con cũng không rõ phải dùng loại nào. Haha."
Anh định mua một cái máy ảnh riêng cho mình, nhưng với tình hình tài chính hiện tại, đó là điều hơi xa xỉ. Năm ngoái, sau khi mua nhà, anh đã tiêu sạch tiền tiết kiệm. Sau khi nhận được vài khoản tiền thưởng, anh lại có chút dư dả, nhưng tháng trước, số tiền đó cũng đã hết sạch.
Đây là khoảng thời gian khó khăn nhất về mặt tài chính kể từ khi anh đi làm. Trước đó, Hà Kỳ đã đề nghị chuyển tiền cho anh nhưng Hà Lạc Tri từ chối.
Khi đó, Hà Kỳ nói qua điện thoại: "Coi như mẹ cho con mượn đi."
Hà Lạc Tri cười lớn: "Con đâu thể vừa tỏ tình vừa phải vay tiền chứ!"
Hà Kỳ cũng cười trêu anh: "Nếu là mẹ thì mẹ đã chẳng nhận lời đâu. Nghèo thế cơ mà."
"Mẹ đừng tổn thương con vậy chứ, chị Hà." Hà Lạc Tri khiêm tốn nói: "Con sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, kiếm nhiều tiền hơn."
"Thế con hỏi xem Hàn Phương Trì có đồng ý không đã. Chứ với điều kiện này, nếu là mẹ thì mẹ không chịu đâu." Hà Kỳ vừa cười vừa nói.
Hà Kỳ không đợi họ về nhà, mà mang sẵn lúc cùng đến nhà dì nhỏ.
"Anh cần máy ảnh làm gi thế?" Tiểu An mở túi máy ảnh ra.
Hà Tri Lạc nói: "Anh học thử."
Tiểu An nói: "Không phải ăn có sao?"
"Anh đâu có."
Dì nhỉ đang ăn trái quýt, vô tình nói: "Trước đây ra ngoài chơi không phải vẫn chụp anh cho bọn dì sao? Một cái màu trắng thì phải."
"Hai người đủ rồi đó." Hà Tri Lạc cười chịu không nổi: "Đó là con chụp cho mọi người sao."
"À, haha, nhầm rồi, xin lỗi nhé." Tiểu An cất máy ảnh vào, cười với anh: "Xin lỗi!"
Hôm nay là sinh nhật của dì nhỏ, nhà đông người đến, ngoài hai gia đình họ còn có hai gia đình chị em họ nữa.
Hàn Phương Trì tan làm mới đến, anh tới muộn nhất, gần tới nơi thì Hà Lạc Tri đã ra ngoài đón anh.
Mọi người nhà Hà Lạc Tri thường tụ họp, tiện thể mượn dịp sinh nhật dì nhỏ để mọi người gặp mặt. Hàn Phương Trì không ngại giao tiếp, kêu anh đến thì anh đến, mang theo quà tặng dì nhỏ và rượu cho dượng, đều do Hà Lạc Tri chọn giúp trước đó.
Đặc điểm nổi bật của chị em nhà Hà Lạc Tri là nói nhiều và thẳng thắn. Hà Lạc Tri vừa ra ngoài đón Hàn Phương Trì, còn lại mỗi dượng là đàn ông trong nhà, anh chưa kịp tính vào, mẹ Hà Lạc Tri bảo: "Nhớ giữ ý nhé, đừng nhắc đến chuyện cũ."
Mọi người đồng thanh: "Nhắc chuyện đó làm gì!"
"Tôi chỉ lo mọi người buột miệng thôi." mẹ anh nhắc lại.
"Buột miệng gì chứ, chúng em đâu có ngốc, chuyện đó phiền chết đi được." dì nhỏ đáp lời.
Chu Mộc Nghiêu có tính cách thoải mái, hay cười và thích trò chuyện, trông như một đứa trẻ lớn xác, trước đây mỗi lần tụ họp cậu ấy còn chơi đùa với lũ trẻ. Hàn Phương Trì thì trái ngược hoàn toàn, dáng vẻ nghiêm túc, chín chắn, không phải kiểu người trẻ hay đùa giỡn.
Hà Lạc Tri ngồi xếp bằng bên cạnh anh, bóc một quả quýt cho anh ăn.
Với Hàn Phương Trì, không khí của đại gia đình này toát lên sự dễ chịu khó tả. Không ai vây quanh anh hỏi han, chào hỏi qua loa rồi ai làm việc nấy, ai rảnh thì lại gần nói chuyện đôi câu.
Hà Lạc Tri quay sang bảo: "Bà ngoại và dì nhỏ đều thế cả, ngược về nữa thì bà cố em là tiểu thư nhà địa chủ, tính cách phóng khoáng, lại nóng tính, truyền từ đời này sang đời khác luôn."
Không khí gia đình này với Hàn Phương Trì có phần lạ lẫm, không giống một buổi tụ họp gia đình mà giống như buổi gặp mặt bạn bè nhiều hơn.
Lúc ăn cơm, dượng hỏi Hàn Phương Trì có uống rượu được không, anh trả lời là bình thường không uống nhiều.
Dượng "À" một tiếng, hỏi: "Cháu không uống sao?"
Câu này vốn dĩ rất bình thường, nhưng dượng nhấn mạnh từ "cháu" nghe như có sự so sánh ngầm, ngụ ý rằng có ai đó uống rượu. Trong phòng chỉ còn lại Hàn Phương Trì và Hà Lạc Tri, không tính dượng, vậy thì ai uống rượu đây?
Dượng không hề có ý châm chọc gì, chỉ là nghĩ đến thì nói ra thôi.
Chẳng biết Hàn Phương Trì có để ý không, mẹ Hà Lạc Tri bê đĩa cua lại gần, ném một con vào đĩa dượng, bảo: "Cậu quên chị rồi phải không?"
Tiểu An bên kia "phì" cười.
"Con không hay uống, cũng không giỏi uống rượu." Hàn Phương Trì mỉm cười đáp.
Hà Lạc Tri dưới bàn khẽ gõ vào đầu gối anh, Hàn Phương Trì nhìn lại. Hai người hiểu ngay ý của nhau, cùng liếc mắt cười vì dượng phải để ý ánh mắt của mẹ, cả hai đồng loạt cúi đầu tránh nhìn thẳng.
Hà Lạc Tri nghĩ bụng: may mà bạn trai mình không để bụng mấy chuyện này, chứ không cả nhà mình đúng là chuyên làm khó người ta.
"Phương Trì lái xe đến, nó không uống đâu." mẹ Hà Lạc Tri nói thêm: "Cậu đừng có lườm, chị thấy cậu sợ rồi đấy."
Trước đây, mỗi lần đến chơi, Chu Mộc Nghiêu đều uống rượu cùng dượng. Có hai lần uống xong ở nhà dì nhỏ còn phải nhờ Hàn Phương Trì và Hà Lạc Tri đưa về. Những chuyện này, Hàn Phương Trì đều nhớ rõ.
Từ sau lần đó, anh và Chu Mộc Nghiêu không còn liên lạc gì nữa, có lẽ Chu Mộc Nghiêu đã chặn anh rồi.
Hàn Phương Trì cũng không cố liên lạc, chuyện đó không thể hòa giải được. Hàn Phương Trì không bận tâm đến quá khứ tám năm của Hà Lạc Tri và Chu Mộc Nghiêu, nhưng Chu Mộc Nghiêu thì không thể chấp nhận việc Hà Lạc Tri có người mới. Một người là quá khứ, người kia là hiện tại, họ không thể chung sống hòa bình.
Với những gì họ biết về Chu Mộc Nghiêu, có lẽ anh ấy sẽ mất rất lâu để buông bỏ. Việc Hàn Phương Trì và Hà Lạc Tri bên nhau là một cú sốc quá lớn đối với Chu Mộc Nghiêu, cậu ấy có thể không nổi giận phá rối là điều may mắn rồi.
"Sao cậu lại tới đây?" Hàn Phương Trì hỏi.
Chu Mộc Nghiêu lùi một bước, cử động chậm rãi, không trả lời. Ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn tay Hà Lạc Tri, rồi dời thẳng lên mặt anh.
Hàn Phương Trì mở cửa nhưng Chu Mộc Nghiêu không có ý định bước vào. Cậu không vào, Hà Lạc Tri cũng không thể đứng ngoài. Cả hai chẳng thể nào đứng nói chuyện ở hành lang.
"Vào nhà đi." Hàn Phương Trì nói.
Chu Mộc Nghiêu nghiêng đầu dựa vào tường, cúi mắt rồi bước vào.
Mắt cậu đỏ hoe, tựa người vào cạnh cửa, bật cười khẽ: "Tôi chỉ muốn tận mắt thấy thôi."
Gần đây, Chu Mộc Nghiêu đã rất ít uống rượu, nhưng lần này cậu lại uống, và mỗi lần như thế cậu lại cảm thấy đau đớn.
"Tôi vẫn không hiểu nổi, tại sao hai người lại có thể đến với nhau?" Ánh mắt Chu Mộc Nghiêu lần lượt lướt qua gương mặt của hai người, cười tự giễu, giọng hắn nặng trĩu: "Nếu hai người đã ở bên nhau... chẳng lẽ bao năm qua, tôi chỉ là kẻ ngốc thôi sao?"
Cậu cau mày, không hiểu nổi, hỏi họ: "Vậy những năm qua tôi là gì?"
Dù cậu hỏi Hàn Phương Trì, nhưng Hà Lạc Tri mới là người lên tiếng: "Cậu nghĩ cậu là gì?"
Chu Mộc Nghiêu quay người về phía anh, nhìn chằm chằm vào Hà Lạc Tri.
"Hồi đó em đã theo đuổi anh lâu như vậy..." Chu Mộc Nghiêu nhớ lại, cười nhạt, giọng khàn khàn hỏi: "Hà Lạc Tri, anh đã từng thích em thật lòng chưa?"
Hà Lạc Tri nhìn hắn, ánh mắt đầy sự bối rối. Anh thậm chí cười, một nụ cười đầy ngỡ ngàng, hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ sao?"
Thông thường, người ta không nên tranh cãi với kẻ say. Nhưng những câu hỏi của Chu Mộc Nghiêu đã xé vụn tám năm của Hà Lạc Tri, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Dù Chu Mộc Nghiêu có lỗi, dù ý nghĩ phản bội của cậu đã khiến mối tình tám năm tan vỡ, nhưng cho đến giờ phút này, Hà Lạc Tri vẫn chưa bao giờ để cái kết tệ hại đó làm lu mờ những năm tháng trước.
Đó là quãng thời gian mà anh đã yêu hết mình, với cả trái tim trẻ trung, trọn vẹn và cháy bỏng.
Ngón tay Hà Lạc Tri run lên, anh nhắc lại: "Tôi có từng yêu cậu không ư... cậu nghĩ sao?"
Hà Lạc Tri có từng yêu không?
Chu Mộc Nghiêu đã suy nghĩ về điều đó từ đêm hôm ấy đến bây giờ.
Hà Lạc Tri là người trong sáng. Tình yêu của anh, trái tim của anh, đều trong suốt.
Chu Mộc Nghiêu chẳng lẽ không biết điều đó?
Suốt những ngày này, cậu đã tự dằn vặt mình khi nhớ lại tình yêu của Hà Lạc Tri, thứ tình yêu ấm áp như nâng niu trái tim cậu trong lòng bàn tay. Chu Mộc Nghiêu đã cảm nhận được điều đó, phải không?
Cậu chẳng qua là không chấp nhận nổi.
Không chấp nhận được việc mình đã đánh mất Hà Lạc Tri, cũng không thể chấp nhận người ở bên anh giờ đây lại là Hàn Phương Trì.
Điều đó khiến cậu đau đớn tột cùng.
Nếu họ nói về quá khứ, thì đó là một chủ đề mà Hàn Phương Trì không thể tham gia, bởi khoảng thời gian đó hoàn toàn thuộc về Hà Lạc Tri và Chu Mộc Nghiêu.
Hàn Phương Trì tựa người vào tường, im lặng nhìn họ đối diện nhau, trò chuyện về cái gọi là "tình yêu."
Chu Mộc Nghiêu dường như muốn nghe chính miệng Hà Lạc Tri nói ra.
Mắt cậu đỏ hoe, hỏi Hà Lạc Tri: "Vậy thì sao? Anh có từng yêu tôi không?"
Hà Lạc Tri sâu hít một hơi, xoay mặt đi, không nhìn hắn nữa.
"Đủ rồi." Hàn Phương Trì lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện đã qua từ lâu rồi, yêu hay không còn ý nghĩa gì nữa?"
Hà Lạc Tri quay sang nhìn anh, còn Hàn Phương Trì vẫn đang nhìn chằm chằm vào Chu Mộc Nghiêu: "Hai người chia tay vì lý do gì, chẳng lẽ cậu đã quên rồi sao?"
Chu Mộc Nghiêu nhìn lại, còn Hàn Phương Trì thì gằn giọng: "Đừng nói những lời vô nghĩa. Nếu tôi và Hà Lạc Tri thật sự có tình ý thì đâu có chuyện này xảy ra. Cậu quên rằng hai người gặp nhau là nhờ tôi sao?"
Chu Mộc Nghiêu định nói gì đó nhưng Hàn Phương Trì chặn lời, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn xoáy vào cậu: "Cậu tưởng ai cũng như cậu, trong lòng có một người, bên cạnh lại có một người khác. Chúng tôi không bẩn thỉu như vậy."
Từ nhỏ, Hàn Phương Trì đã luôn coi Chu Mộc Nghiêu như anh em, đã quen với việc chăm sóc cậu, vốn không phải người cay nghiệt.
Có lẽ đây là những lời nặng nề nhất mà Hàn Phương Trì từng nói với Chu Mộc Nghiêu.
Chu Mộc Nghiêu cắn môi nhìn Hàn Phương Trì, trong mắt cậu hiện lên sự xa lạ. Những hình ảnh từ thời thơ ấu của cả hai lướt qua đầu cậu. Hàn Phương Trì luôn là người đáng tin cậy, là người cậu có thể dựa vào. Dù bạn bè của cậu có nhiều đến đâu, Hàn Phương Trì vẫn là người đặc biệt.
Nhưng chính Hàn Phương Trì lại khiến Chu Mộc Nghiêu đau đớn đến tột cùng.
Để làm tổn thương một cặp đôi, chỉ cần gợi lại những kỷ niệm thân mật từ quá khứ. Dù họ yêu nhau sâu đậm đến đâu thì những mũi tên đó vẫn sẽ đâm vào họ, làm rỉ máu.
Chu Mộc Nghiêu không nhìn Hà Lạc Tri nữa, mà chỉ chăm chăm vào Hàn Phương Trì.
Sự không cam chịu và hận thù dồn nén, những lời nói có thể làm tổn thương người khác đã ở trên môi.
Cuối cùng, Chu Mộc Nghiêu cười khẩy, đứng thẳng người, nhìn Hàn Phương Trì và cắn răng thốt ra hai chữ:
"Mồ côi."
Hà Lạc Tri bất ngờ mở to mắt, Hàn Phương Trì cũng theo bản năng nhìn anh.
Hai chữ bất ngờ đột nhiên xuất hiện, không kịp chuẩn bị, khiến ánh mắt Hàn Phương Trì nhìn Hà Lạc Tri đầy mơ hồ.
"Thật sự nghĩ chỉ mình anh ấy biết sao?" Chu Mộc Nghiêu nói mỉa mai: "Thật sự là bí mật của hai người à?"
Chu Mộc Nghiêu gật đầu nói: "Đúng là thứ mà trẻ mồ côi mới có thể làm."
"Chu Mộc Nghiêu!" Giọng Hà Lạc Tri lạnh lùng hẳn, gọi tên cậu ta.
Chu Mộc Nghiêu quay đầu lại.
"Cút." Hà Lạc Tri không nhìn cậu ta, chỉ tay về phía cửa, nói: "Giờ thì cút."
Chu Mộc Nghiêu lại bật cười một tiếng, mở cửa nói: "Chúc hai người mãi mãi bên nhau."
Cánh cửa khép lại đúng lúc câu nói của cậu ta kết thúc, dù tiếng cửa đóng không lớn, nhưng vào khoảnh khắc đó lại vô cùng chói tai.