Trước Tết năm đó, Hà Lạc Tri còn đưa hai chị em với mẹ mình đi du lịch. Cả ba người ở một khách sạn gần biển, mỗi ngày đều lặn biển, lướt sóng, và đến chiều mát thì đạp xe hoặc chạy xe điện quanh đảo tận hưởng không khí.
Hà Lạc Tri kẹp điện thoại trên xe đạp, gọi video cho Hàn Phương Trì. Hàn Phương Trì vừa đi tập thể dục về, đang nghỉ ngơi. Hà Lạc Tri đội mũ lưỡi trai, mặc áo hoodie, không đeo kính, gió biển thổi làm mắt anh hơi nheo lại. Hàn Phương Trì hỏi: "Hôm nay không chơi nước à?"
"Chơi rồi, giờ ra ngoài hóng gió, tối bọn em đi ăn đồ nướng, Tri Dao nói muốn ăn thêm tôm nướng nữa." Hà Lạc Tri vừa nói vừa xoay điện thoại về phía biển: "Anh xem biển đi, mát lắm."
Hà Lạc Tri thường làm thế, đi đến đâu thì khi chạy bộ hay đạp xe đều mở video để vừa trò chuyện với Hàn Phương Trì, vừa khoe cảnh đẹp.
"Quay lại đây." Hàn Phương Trì nói.
"Giờ biển đẹp lắm mà, xem chút đi." Hà Lạc Tri trêu.
"Không muốn xem."
"Rồi, quay lại đây, thưa bác sĩ." Hà Lạc Tri cười, quay điện thoại về phía mình.
Hôm nay, anh lại mặc đồ thể thao trông rất phong độ. Hàn Phương Trì hỏi: "Cằm bị sao thế?"
"Muỗi đốt, sưng một cục to tướng luôn." Hà Lạc Tri đưa tay lên gãi nhẹ.
"Đừng gãi." Hàn Phương Trì dặn dò.
Hai người đã yêu nhau hơn một năm, nhưng tình cảm vẫn luôn nồng nhiệt, chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Mối quan hệ này khiến mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái, và điều đó chắc chắn sẽ bền vững.
Trong khi đó, Tiêu Dao đã có bạn gái, yêu rất cuồng nhiệt, nhưng cứ ba ngày lại cãi nhau một lần rồi lại làm hòa. Một lần Tiêu Dao tò mò hỏi hai người: "Các cậu không cãi nhau cho mình xem à?"
"Có gì đâu mà xem." Hàn Phương Trì đáp.
"Để xem hai cậu cãi nhau thế nào." Tiêu Dao nói.
"Lần sau có cãi nhau, mình sẽ gọi cậu tới xem." Hà Lạc Tri cười đáp.
"Cậu nhớ đó." Tiêu Dao gật gù.
Thực ra họ vốn chẳng cãi nhau được. Ngày trước, ngoại trừ chuyện Hà Lạc Tri hay bị Hàn Phương Trì la mắng vì thái độ học tập, chẳng có gì khác để họ bực mình. Bây giờ cũng không có lý do nào để Hàn Phương Trì phải ghen tuông, nên càng không có chuyện gì để tranh cãi.
Trước Tết, nhóm bạn tổ chức gặp mặt, nhưng Hà Lạc Tri bận đi chơi nên không về kịp, còn Hàn Phương Trì phải làm việc tăng ca nên cũng không đi. Tiêu Dao dẫn bạn gái theo, Chu Mộc Nghiêu cũng có mặt. Lần này mọi người đến khá đông, kể cả những người thường xuyên đi công tác xa cũng về. Có người đã ba năm không gặp nhau.
Trong nhóm, có hai người không thuộc vòng bạn thân của họ nhưng vì quen biết với mấy người ở xa, nên cũng tham gia cùng. Đã lâu không gặp, ai cũng hỏi han đôi câu. Thỉnh thoảng nhắc tới Hàn Phương Trì và Hà Lạc Tri, nhưng vì có Chu Mộc Nghiêu ở đó nên chẳng ai dám nói nhiều. Mấy người không thường xuyên gặp mặt trước đây từng thấy Hà Lạc Tri và Chu Mộc Nghiêu là một cặp. Giờ đây, cả ba người lại thành bạn thân, ai mà đoán trước được?
Cả hai người đã không còn liên lạc với Chu Mộc Nghiêu từ lâu, chỉ có Tiêu Dao vẫn gặp cả hai bên. Khi nhắc đến chuyện này, Tiêu Dao bảo rằng có vẻ như Chu Mộc Nghiêu đã buông bỏ rồi. Cậu ấy không bao giờ nhắc đến chuyện cũ với ai nữa. Hồi mới chia tay, Chu Mộc Nghiêu cứ nhắc mãi chuyện không thể buông tay, nhưng khi Hàn Phương Trì và Hà Lạc Tri bắt đầu ở bên nhau, cậu ấy lại chẳng hề phản ứng gì, cũng không nói điều gì xấu về họ.
Tiêu Dao kể lại rằng Chu Mộc Nghiêu từng đến nhà Hàn Phương Trì để làm ầm lên một lần, nhưng cụ thể chuyện gì xảy ra thì anh cũng không rõ, và cũng không muốn hỏi nhiều. Có lần Tiêu Dao đùa rằng ít ra Chu Mộc Nghiêu vẫn giữ được thể diện bên ngoài, khác hẳn với tính cách trước đây.
Tiêu Dao đã từng hỏi hai người về cảm nhận của họ đối với Chu Mộc Nghiêu, và liệu họ có còn giữ liên lạc nữa không. Hà Lạc Tri lắc đầu: "Mình thì chắc chắn là không."
"Còn cậu thì sao?" Tiêu Dao hỏi Hàn Phương Trì.
"Tùy thôi, nếu có gặp trong những buổi tụ tập gia đình thì cũng chẳng sao." Hàn Phương Trì đáp.
Thực ra mà nói, hai người chẳng còn cảm nhận gì nhiều về Chu Mộc Nghiêu, những chuyện đã qua không còn là vấn đề đối với họ. Không thể nói là họ hận thù gì, chỉ đơn giản là mọi thứ đã đi qua rồi. Chu Mộc Nghiêu từng cố gắng làm tổn thương Hàn Phương Trì bằng những điều mà cả ba người đều rõ, nhưng cậu ấy chưa bao giờ thực sự nói những lời khiến mối quan hệ giữa họ bị tổn thương nghiêm trọng. Dù Chu Mộc Nghiêu có tức giận đến mấy, cậu cũng không đâm trúng vào điểm yếu của họ.
Trong suốt tám năm bên Hà Lạc Tri, Chu Mộc Nghiêu biết rõ về bí mật của Hàn Phương Trì, nhưng chưa bao giờ hé răng nói ra. Dù sau này chia tay cậu cũng không bao giờ kể chuyện ấy cho bất cứ ai. Những lần làm ầm lên cũng chỉ giới hạn trong phạm vi ba người họ. Vì vậy, Hàn Phương Trì không quá quan tâm. Chỉ có Hà Lạc Tri vẫn còn bực vì câu "đồ mồ côi". Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa thì quá khứ đã qua, và chẳng thể nào quay lại làm bạn như trước kia.
Sau vài ly rượu, cuộc nói chuyện dần lắng xuống. Chuyện giữa ba người họ vốn đã chẳng còn ai bận tâm từ lâu, chỉ có mấy người lạ miệng lại gợi lên đôi chút. Cuối cùng, vài người không giữ mồm giữ miệng đã nói ra những lời không đúng mực.
"Phương Trì làm sao mà lại dính vào mấy chuyện này nhỉ?" một người nói, giọng đầy chế nhạo.
"Chẳng phải là chuyện quan trọng, nhưng cứ phải trong nhóm anh em mà dính vào nhau sao?"
"Thôi đi!" Chu Mộc Nghiêu lạnh lùng ngắt lời: "Chuyện này liên quan gì đến cậu hả?"
"Cậu không hiểu ý tốt của tôi à?" người kia tỏ vẻ khó chịu: "Tôi chỉ đang đứng về phía cậu thôi mà!"
Chu Mộc Nghiêu lập tức đáp lại: "Tôi có cần cậu bênh vực không? Cậu là ai? Chúng ta có quen thân đến mức ấy à?"
Chu Mộc Nghiêu không để lại chút thể diện nào cho người kia, khiến anh ta sượng mặt và cãi lại đôi câu. Không lâu sau, Chu Mộc Nghiêu đứng lên, ném lại vài lời trước khi rời đi: "Nếu không có gì để nói thì kể chuyện cười đi, đừng bàn chuyện yêu đương làm gì. Dù là thẳng hay không thẳng, chẳng ai thèm để ý đến cậu đâu."
Bạn gái của Tiêu Dao ngỡ ngàng nhìn theo Chu Mộc Nghiêu bước ra khỏi phòng. Cô ấy ngạc nhiên hỏi nhỏ Tiêu Dao: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Tiêu Dao khẽ đáp: "Chuyện dài lắm, từ từ kể sau." Sau đó anh nắm tay bạn gái và cũng đứng lên rời đi.
"Bọn mình cũng về đây. Nếu có chuyện gì về Hàn Phương Trì và Hà Lạc Tri thì tốt nhất đừng nói sau lưng mình nhé. Mình không giữ mồm miệng giỏi đâu." Tiêu Dao vừa thu dọn đồ, vừa nói nửa đùa nửa thật.
"Ahhh, ngầu quá, mê rồi!" Cô bạn gái phấn khích đến mức giậm chân liên tục trong thang máy: "Đẹp trai quá trời! Em còn không kìm được mà nhẩm lại hai câu, cậu ấy thật phiền."
Tiêu Dao bắt đầu diễn trò, nhét tay vào túi, hơi hất cằm: "Từ bé cậu ấy đã phiền rồi, nên anh chẳng bao giờ chơi với cậu ấy."
Cô bạn gái vừa cười vừa xoa mặt anh: "Tự dưng trông anh cao lớn hẳn ra."
Tiêu Dao nói: "Đợi Hà Lạc Tri về chúng ta phải qua nhà họ ăn ké, anh nhất định phải tìm hiểu chuyện của họ."
"Đúng thế!" Cô bạn gái cùng anh bước ra khỏi thang máy, nói: "Anh chưa no đúng không? Hay chúng ta đi ăn xiên nướng đi?"
"Đi thôi." Tiêu Dao kéo cô bước nhanh hơn: "Anh còn đang đói."
Bữa ăn hôm ấy do Chu Mộc Nghiêu và Tiêu Dao dẫn đầu, cả nhóm thân thiết với họ cũng kéo nhau ra về sớm, khiến bữa tiệc tan rã trong không khí rời rạc. Khi Hà Lạc Tri đi chơi về thì cũng đã gần Tết, Tiêu Dao không còn cơ hội ghé qua ăn ké nữa. Nhưng Hà Lạc Tri đã bù đắp bằng việc tặng Tiêu Dao một chiếc máy chơi game mà anh may mắn trúng thưởng trong buổi rút thăm cuối năm, coi như xóa món nợ bữa ăn.
Bình thường, Hà Lạc Tri và Hàn Phương Trì rất ít khi bị ốm, nhưng mùa đông này cúm lan tràn, họ cũng không tránh khỏi. Trước Tết, Hà Lạc Tri mang virus về nhà sau chuyến đi, tối vừa về đã sốt nhẹ, hôm sau thì ho suốt cả ngày, nằm cuộn mình trong chăn dày, sụt sịt mũi liên tục.
Hàn Phương Trì sau khi tan làm bèn đo nhiệt độ cho anh, trách yêu: "Em ngoài ba mươi rồi mà đi chơi nước đến mức bị lạnh thế này à."
"Không phải do chơi nước đâu." Hà Lạc Tri nghẹt mũi, giọng khàn khàn.
Khi Hà Lạc Tri vừa khỏi cảm, Hàn Phương Trì lại bắt đầu sốt cao. Ban đầu, Hà Lạc Tri chỉ cảm thấy tay anh ấy ấm lên, nhưng khi sờ trán và cổ, anh mới hoảng hốt nhận ra Hàn Phương Trì đang sốt.
Hà Lạc Tri lập tức ngồi bật dậy, chạy đi tìm thuốc hạ sốt cho Hàn Phương Trì.
Nhiệt độ cơ thể lên đến 39 độ. Hà Lạc Tri dùng khăn nhúng nước ấm, lau trán, cổ và khuỷu tay cho Hàn Phương Trì. Nhiệt độ cơ thể quá cao, khăn vừa nguội đã khiến Hàn Phương Trì vô thức nhíu mày vì khó chịu. Hà Lạc Tri vừa dỗ dành, vừa chăm sóc, thi thoảng lại phải hắt hơi một cái, cả hai nhìn đều rất thê thảm.
Nửa đêm, cơn sốt đã hạ. Hàn Phương Trì mơ màng mở mắt, thấy Hà Lạc Tri ngồi xếp bằng bên cạnh. Căn phòng chỉ có ánh đèn ngủ mờ mờ, Hà Lạc Tri đã ngồi ngắm anh suốt một lúc lâu. Hàn Phương Trì nhớ lại thời trung học, cũng từng có lần anh bị sốt nặng vào ban đêm, và Hà Lạc Tri đã chăm sóc anh cả đêm. Trong cơn mơ hồ, hình ảnh Hà Lạc Tri của hiện tại và quá khứ dường như trùng khớp.
Giờ đây, anh nằm trong phòng ngủ của họ, không còn là căn phòng nhỏ của Hà Lạc Tri năm xưa, và chiếc giường cũng không còn là chiếc giường đơn bé nhỏ ngày nào. Nhưng người ở cạnh anh thì không thay đổi. Ánh mắt của Hà Lạc Tri vẫn dịu dàng, kiên định như ngày nào.
"Mệt lắm không?" Hà Lạc Tri sờ trán rồi vuốt nhẹ má Hàn Phương Trì, hỏi nhỏ.
Hàn Phương Trì im lặng nhìn anh, vừa nhìn người yêu hiện tại, vừa thấy lại người bạn năm xưa: "Hà Lạc Tri, anh lạnh." Hàn Phương Trì thì thầm.
Trái tim Hà Lạc Tri thắt lại. Bây giờ đã hết sốt, anh không biết nên đắp thêm chăn hay tiếp tục chườm mát cho Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì lại nói lần nữa: "Lạc Tri, anh lạnh."
"Em biết, em biết mà." Hà Lạc Tri cúi xuống, áp trán mình vào trán anh, ôm chặt lấy anh: "Làm em lo chết đi được."
Hàn Phương Trì khép mắt, trong khoảnh khắc ấy mọi cảm xúc của anh đều được Hà Lạc Tri nắm giữ, từng chút một trở về với đúng vị trí của nó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dìu dắt họ từ những kỷ niệm xưa cũ đến hiện tại. Họ sẽ cùng nhau đi qua tháng năm, mang theo tình bạn thuở nào, tình yêu của hiện tại và tình cảm gia đình của tương lai, mãi mãi bên nhau và nhìn về phía nhau.