Nếu biết cơn đau răng lần này lại kinh khủng đến thế, Hà Lạc Tri chắc chắn đã đi nhổ nó từ trước.
Nó đã âm ỉ đau suốt mấy ngày, nhưng Hà Lạc Tri vẫn mặc kệ. Rồi nửa tháng sau, bỗng một buổi sáng không hề báo trước, cơn đau trở nên dữ dội. Răng khôn viêm đến mức nửa mặt anh sưng phù lên, ăn không được, ngày nào cũng phải đến bệnh viện truyền dịch.
Suốt một tuần chỉ ăn thức ăn lỏng, Hà Lạc Tri trông gầy đi thấy rõ.
Đồng nghiệp khuyên anh đi nhổ răng sớm, nhưng Hà Lạc Tri cứ ôm mặt mà bảo, phải đợi giảm sưng đã.
Nói chuyện cũng khó khăn, chỉ cần cử động một chút là lợi đau nhức.
Mỗi sáng uống sữa, trưa và tối đều phải dùng ống hút to để uống cháo. Dạo này, dự án của anh có phần phải đến tận nơi xử lý, vì có vài chi tiết chưa rõ, bản vẽ là do Hà Lạc Tri làm nên bên đối tác ngày nào cũng gọi điện hỏi. Nhưng anh không mở miệng ra được, nói chẳng tròn vành rõ chữ, cuối cùng đành phải đến tận nơi.
Anh đã như vậy mà còn muốn đi công tác, đến cả sếp cũng không nỡ.
"Để anh đi cho, em nghỉ đi." sếp bảo.
Hà Lạc Tri nói giọng méo mó: "Thôi anh ạ, họ cũng chẳng hiểu ý, anh mà đi lại bực mình thêm, cứ để em đi cho."
"Em có đi nổi không?" Sếp nhìn anh đầy lo lắng.
Hà Lạc Tri không gượng nổi một nụ cười, chỉ giơ tay ra hiệu "OK", rồi nói: "Không thành vấn đề."
"Thế thì đi đi. Dạo này tôi dị ứng với mấy người nói không hiểu, gặp phải là tim đập loạn nhịp." Sếp nói.
Hà Lạc Tri cười gượng: "Vâng ạ."
Dự án điện mặt trời này ở Nội Mông Cổ. Lạc Tri ngồi tàu cao tốc đi, hành lý có hai hộp thuốc kháng sinh. Anh không thể truyền nước được nữa nhưng thuốc thì không thể dừng.
Bên đối tác đón tiếp rất nồng nhiệt, tặng anh nhiều khô bò. Hà Lạc Tri chỉ vào mặt mình, cười nói: "Tôi nhai không nổi."
"Không sao, mang về cho gia đình ăn cũng được." Đối phương trả lời.
Hà Lạc Tri cười cảm ơn, nhưng trong lòng nghĩ chẳng có ai trong nhà để mà ăn. Hà Kỳ không ăn đồ nhai dai như vậy, sợ to cơ hàm, còn Chu Mộc Nghiêu thì từng thích nhưng giờ nhà chẳng còn người đó nữa.
Hà Lạc Tri ở lại hơn một tuần, khi về thì răng đã bớt sưng.
Anh chia khô bò cho đồng nghiệp, rồi lên mạng đặt lịch khám nha khoa vào chiều hôm sau để nhổ răng.
Cái răng đau này anh đã kéo dài quá lâu, lần này nhất định phải xử lý. Thật ra, hồi đi học anh đã nhổ một chiếc răng khôn, nhưng trải nghiệm tồi tệ đó khiến anh lần lữa mãi, không dám nhổ lần nữa. Thế nhưng, cơn đau trong thời gian gần đây khiến anh sợ hãi, không thể để nó lại thêm ngày nào nữa.
Bệnh viện răng hàm mặt không xa lắm, ngày hôm sau Hà Lạc Tri không lái xe, vì biết sẽ khó đỗ, anh đi tàu điện ngầm.
Lịch hẹn là một giờ chiều, nhưng mười một giờ anh đã có mặt.
Khoa răng chia ra rất nhiều chuyên khoa, anh cũng không biết nhổ răng thuộc khoa nào, nhưng theo mô tả của bác sĩ thì chắc khoa nào cũng xử lý được. Cuối cùng, Hà Lạc Tri chọn đăng ký với trưởng khoa răng nội nha.
Bác sĩ đang nghỉ trưa, nhân viên hướng dẫn bảo anh có thể chờ ở khu vực của bác sĩ Vương, sofa ở đó thoải mái hơn và có điều hòa.
Hà Lạc Tri cười cảm ơn rồi đến khu vực đó ngồi.
Khu chờ có vài người, tất cả đều đợi khám buổi chiều.
Anh chọn một chiếc sofa đơn, ngồi xuống mà trong lòng vẫn hơi lo lắng. Lần nhổ chiếc răng khôn trước đó, quá trình kéo dài và đau đến tận thần kinh, đến khi nhổ xong mồ hôi Lạc Tri ướt đẫm.
Điện thoại báo tin nhắn, Lạc Tri mở ra xem, là từ Chu Mộc Nghiêu.
"Lạc Tri, anh về chưa? Em đã thu dọn quần áo giúp anh rồi, em sẽ mang qua cho."
Lạc Tri nhắn lại: "Về rồi, để hôm khác tôi qua lấy."
Anh không xóa số của Chu Mộc Nghiêu, chỉ vì ban đầu Chu Mộc Nghiêu gọi nhiều quá nên anh đã chặn số, rồi bật chế độ không làm phiền với tin nhắn. Dạo gần đây, vì Chu Mộc Nghiêu bớt chủ động hơn, anh mới để lại bình thường.
Dù sao sau nhiều năm bên nhau, cũng khó mà dứt khoát cắt đứt tất cả. Đôi khi vẫn phải liên lạc về những chuyện như hỏi mật khẩu tài khoản, hay truyền lời nhắn của người khác chưa biết họ đã chia tay.
Những lúc như thế, cũng không cần phải nhấn mạnh việc đã chia tay, nói luôn cho nhanh còn hơn.
Trong phòng bác sĩ Vương có người, qua khe cửa rèm không che kín, anh thấy vài bác sĩ khác trong đó.
Bọn họ có vẻ đang nói chuyện, nghe rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười.
Tiếng cười của họ làm Hà Lạc Tri thấy chạnh lòng. Bệnh nhân trong phòng chờ ai nấy đều căng thẳng, khám răng luôn là nỗi sợ hãi, ai ngồi đợi cũng thần kinh căng thẳng, mặt mày lo lắng, còn bên trong, các bác sĩ lại nói cười vui vẻ, niềm vui của họ chẳng hề tương thông với nỗi lo của bệnh nhân.
Hà Lạc Tri đưa tay chạm lên má, nghĩ đến những gì sắp phải trải qua, chỉ thấy tay mình lạnh toát.
Đến mười hai giờ rưỡi, các bác sĩ trong phòng đã nói chuyện xong, họ bước ra ngoài, trông như chuẩn bị về phòng riêng để nghỉ ngơi trước khi tiếp tục làm việc buổi chiều.
Hà Lạc Tri nhắm mắt, tự trấn an bản thân.
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên, mang chút ngạc nhiên: "Lạc Tri?"
Hà Lạc Tri giật mình mở mắt, rồi tròn xoe mắt nhìn: "Phương Trì?"
"Cậu làm gì ở đây?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Lạc Tri cười khổ, đành trả lời: "Tôi nhổ răng."
Hai bác sĩ đi cùng quay đầu lại nhìn, mấy bệnh nhân trong khu chờ cũng đều ngẩng đầu lên. Vị bác sĩ đẹp trai đứng trong khu chờ của người khác, có vẻ không hài lòng khi thấy bệnh nhân của mình ở đây.
Tình cảnh có phần ngượng ngùng, Hà Lạc Tri chắp hai tay, cười cầu hòa.
Hàn Phương Trì nghiêng đầu, mày vẫn nhướn: "Còn ngồi đó à?"
"Đi ngay đây." Lạc Tri nhanh chóng nhấc điện thoại, đứng dậy, theo sau anh bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Trưởng khoa Vương ló đầu ra khỏi phòng khám, hỏi giọng thách thức: "Ý là gì đấy, Trưởng khoa Hàn?"
Hàn Phương Trì không buồn quay đầu lại: "Trả lại số của anh."
Trưởng khoa Vương trông cũng còn trẻ, mỉm cười hỏi lại: "Sao lại trả?"
Hàn Phương Trì trả lời gọn lỏn: "Đừng lo."
Hà Lạc Tri cùng đi với Hàn Phương Trì, hai vị bác sĩ kia đi trước, quay đầu hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Hàn Phương Trì trả lời: "Bạn tôi."
Nói xong liếc mắt nhìn Hà Lạc Tri, lại nói thêm: "Cũng có thể chỉ là từ phía tôi thôi."
Hà Lạc Tri vội cười trả lời: "Bạn, là bạn mà."
Hai vị bác sĩ đi trước đã lên lầu, Hàn Phương Trì dẫn Hà Lạc Tri đến quầy đăng ký.
"Anh Hàn!" Cô gái ở quầy đăng ký niềm nở chào trước.
Hàn Phương Trì lấy thẻ khám bệnh từ tay Hà Lạc Tri đưa ra, nói: "Hủy số của cậu ấy, chuyển sang số của tôi."
"Vâng ạ."
Hà Lạc Tri đứng yên lặng phía sau, không dám lên tiếng. Sau đó anh cũng ngoan ngoãn bước theo Hàn Phương Trì.
Hiện tại, Hàn Phương Trì là Phó trưởng khoa Răng Hàm Mặt. Hà Lạc Tri đến mà không báo trước, khi đăng ký thấy ảnh của Hàn Phương Trì cũng không dám chọn số của anh. Đơn giản là vì Hà Lạc Tri bây giờ không muốn dính líu đến chuyện liên quan đến Chu Mộc Nghiêu, thấy phiền phức. Nhưng giờ bị bắt tại trận, chẳng còn cách nào khác, sự ngượng ngùng đã xảy ra và không thể trốn tránh, đành phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp.
"Tôi sai rồi, Trưởng khoa Hàn." Vừa bước vào phòng khám của Hàn Phương Trì, Hà Lạc Tri mỉm cười xin lỗi chân thành: "Tôi định chọn số của cậu, nhưng đầu óc lại tự dưng mụ mị..."
Hàn Phương Trì cúi xuống, thao tác chuột để mở kết quả chụp CT răng.
"Giỏi lắm." Hàn Phương Trì trả lời.
Hà Lạc Tri theo Hàn Phương Trì đi đóng tiền, bị giọng điệu châm chọc của anh làm cho phì cười, đành phải nhận lỗi thêm lần nữa: "Tôi biết lỗi rồi mà."
Hàn Phương Trì tự mình dẫn Hà Lạc Tri đi chụp CT, cầm hình ảnh răng của anh về phòng khám. Hàn Phương Trì làm việc ở khoa Răng Hàm Mặt, ảnh trên bảng tên ở ngoài trông cũng rất bảnh.
Khu vực chờ của anh vẫn còn vài bệnh nhân ngồi đợi, nhưng chưa đến giờ khám. Hàn Phương Trì bảo họ: "Đợi chút nhé."
Anh dẫn Hà Lạc Tri vào phòng phẫu thuật bên trong, ra hiệu: "Lên bàn nằm đi."
Chưa đến giờ làm, trong phòng chỉ có mình Hàn Phương Trì. Hà Lạc Tri nằm xuống, nhìn Hàn Phương Trì chuẩn bị trước khi mổ, bắt đầu thấy hồi hộp.
Giờ đây, Hàn Phương Trì không còn là một người bạn nữa mà là một bác sĩ cầm kim tiêm đáng sợ.
"Đừng căng thẳng." Trước khi tiêm thuốc tê, Hàn Phương Trì chỉnh lại tư thế cho Hà Lạc Tri, bảo: "Thả lỏng ra."
Hà Lạc Tri chỉ biết mở miệng, không nói được gì bèn chớp mắt ra hiệu với Hàn Phương Trì.
Sau khi tiêm thuốc tê, Hàn Phương Trì nói: "Chờ chút nhé."
Hà Lạc Tri chỉ trả lời lại: "Ừ."
Cơn đau từ mũi tiêm không đáng sợ như anh nghĩ, bỗng chốc Hà Lạc Tri có cảm giác như mình đã sẵn sàng ra trận, không còn căng thẳng nữa.
Một thực tập sinh ló đầu vào hỏi: "Anh có cần em giúp không?"
Hàn Phương Trì trả lời: "Không cần."
"Vậy em xuống lấy đồ ạ." trợ lý nói.
Hàn Phương Trì chỉ gật đầu: "Đi đi."
Dù máy lạnh trong phòng phẫu thuật đang chạy nhưng Hà Lạc Tri vẫn toát mồ hôi.
"cậu thà đi xếp hàng chỗ khác chứ không muốn tìm tôi sao?" Hàn Phương Trì đeo găng tay, ngồi xuống ghế cạnh Hà Lạc Tri, cúi đầu nhìn anh: "Giỏi thật, Hà Lạc Tri."
Mặt Hà Lạc Tri bắt đầu tê, nói chuyện đã trở nên khó khăn, anh cố nặn ra một nụ cười, rồi nhẹ giọng: "Tôi biết lỗi rồi, bác sĩ nhẹ tay cho tôi."
"Không nhẹ được đâu." Hàn Phương Trì cười lạnh: "Cứ đợi đấy."
"Thôi mà." Hà Lạc Tri năn nỉ: "Tôi sai thật rồi, Hàn Phương Trì."
Anh tròn mắt nhìn Hàn Phương Trì, lúc này chỉ còn là một bệnh nhân yếu đuối và thiếu can đảm, ngước nhìn bác sĩ của mình van xin.
Nhưng Hàn Phương Trì phớt lờ anh, vẫn là một bác sĩ lạnh lùng.
Hàn Phương Trì ngồi cạnh một lát, ra hiệu cho Hà Lạc Tri há miệng, rồi dùng gì đó chạm nhẹ vào miệng anh và hỏi: "Có cảm giác không?"
Hà Lạc Tri khẽ lắc đầu.
Hàn Phương Trì thử chạm thêm vài lần nữa rồi hỏi: "Không còn cảm giác gì đúng không?"
Hà Lạc Tri khẽ ừ một tiếng.
Hàn Phương Trì đứng lên, đẩy ghế ra rồi đặt ống hút nước bọt vào miệng Hà Lạc Tri, làm anh giật mình.
Phản ứng sợ hãi của Hà Lạc Tri quá rõ ràng, cả người khẽ run lên. Hàn Phương Trì cuối cùng cũng nở một nụ cười thoáng qua, đôi mắt sau lớp khẩu trang ánh lên chút vui vẻ: "Đừng lo."
"Không lo sao được." Hà Lạc Tri lẩm bẩm.
Hàn Phương Trì cười: "Sẽ nhanh thôi."
Lần trước Hà Lạc Tri nhổ răng khôn mất hơn nửa giờ, hai bác sĩ cầm búa đập răng cả buổi, mỗi nhát đều làm anh cảm nhận rõ sự đau nhức từ dây thần kinh.
Nhưng lần này, cơn đau kinh hoàng ấy không xảy ra.
Hà Lạc Tri cứ chờ đợi cảm giác nhức nhối khi răng bị bẩy lên, nhưng mãi vẫn không thấy. Cả nửa mặt tê cứng, không còn cảm giác gì nữa, khiến anh dần thả lỏng và làm theo lời chỉ dẫn của Hàn Phương Trì.
Lúc này, Hàn Phương Trì trông khác hẳn ngày thường, nghiêm túc hơn rất nhiều, nhưng trong lời nói vẫn có hơi nhẹ nhàng, pha chút quen thuộc như để an ủi.
Họ đã là bạn nhiều năm. Một việc đáng sợ như nhổ răng, nhưng khi được thực hiện bởi người quen, giọng nói, cử chỉ, thậm chí cả đôi tay đang thao tác ấy, tất cả đều quá quen thuộc khiến Hà Lạc Tri hoàn toàn tin tưởng.
Sau đó, Hà Lạc Tri bắt đầu thả lỏng hơn, để mặc Hàn Phương Trì làm việc, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Đến lúc Hàn Phương Trì đổi dụng cụ và Hà Lạc Tri nghe thấy tiếng kéo cắt gì đó trong miệng mình, anh mới ngạc nhiên mở mắt. Hàn Phương Trì nhìn anh một thoáng, cả hai chạm mắt nhau. Hà Lạc Tri dùng ánh mắt để hỏi: Xong rồi à?
Hàn Phương Trì trả lời: "Đã bảo là rất nhanh mà."
Lạc Tri vội nhìn điện thoại, từ lúc bắt đầu đến giờ chỉ mới có sáu phút, anh kinh ngạc nhìn Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì cười hỏi: "Sao lại nhìn tôi kiểu đó?"
Hà Lạc Tri không nói được gì, Hàn Phương Trì khâu ba mũi rồi bảo Lạc Tri cắn chặt miếng bông thuốc.
Hàn Lạc Tri cảm thấy hơi nóng ran và đau âm ỉ.
Hàn Phương Trì tháo găng tay, lấy hai tờ giấy lau cằm cho Lạc Tri. Tay anh mang mùi thuốc sát trùng, động tác nhẹ nhàng, vì Hà Lạc Tri đã tê nên chẳng cảm nhận được gì, chỉ thấy má tê cứng.
Máu từ vết nhổ răng vẫn chảy, Hàn Phương Trì lại lấy một tờ giấy khác lau máu nơi khóe môi của Lạc Tri, mang lại một cảm giác chạm nhẹ vô cùng tinh tế.
Đây chắc chắn là "đối xử đặc biệt", bệnh nhân bình thường sẽ chẳng có dịch vụ này, cùng lắm là được thực tập sinh đưa cho hai tờ giấy để tự lau. Hà Lạc Tri nằm đó, cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ của Hàn Phương Trì, đúng là "ưu đãi quen biết".
"Xong rồi, dậy đi." Hàn Phương Trì vứt giấy vào thùng rác và nói.
Hà Lạc Tri ngồi dậy, cái đau mà anh lo lắng mãi chẳng hề xảy ra. So với lần trước, rõ ràng bác sĩ lần này tay nghề quá giỏi, sự khác biệt thật quá rõ ràng.
"Sao nhanh thế, giỏi quá." Hà Lạc Tri cắn miếng bông, chân thành khen ngợi.
"Không bằng được trưởng khoa Vương đâu." Hàn Phương Trì nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
"Thôi mà, tôi biết lỗi rồi!" Lạc Tri cười, tay xoa cằm: "Từ giờ chắc chắn tôi chỉ tìm trưởng khoa Hàn... À không, tốt nhất là hy vọng đời này đừng mọc thêm răng khôn nữa."
Hàn Phương Trì tháo khẩu trang, cầm phim chụp của Lạc Tri chỉ vào hai bên hàm trên: "Không vội, cậu còn hai lần xếp hàng nữa ở chỗ trưởng khoa Vương nữa đấy."
Nhìn theo tay anh, Hà Lạc Tri thấy hai chiếc răng khôn còn lại đang bắt đầu nhú lên.
Anh ngỡ ngàng nhìn chúng rồi quay sang nhìn Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì bật cười trước biểu cảm của anh, nói: "Có khi chúng sẽ không mọc đâu, chưa cần phải lo."
Vì vừa có một quá trình nhổ răng thuận lợi ngoài mong đợi, Lạc Tri không còn sợ nhổ răng nữa, thậm chí nghĩ nếu chúng mọc thật cũng chẳng sao.
"Về uống amoxicillin, kiêng cữ tôi không nói nữa, tối nay đừng đánh răng, có thể dùng nước súc miệng. Một tuần sau đến cắt chỉ, nếu thấy bất tiện thì cắt ở đâu gần nhà cũng được. Đừng liếm vào cục máu đông, nếu bị viêm ổ răng thì đau lắm." Hàn Phương Trì dặn dò.
"Biết rồi." Lạc Tri liên tục gật đầu: "Đừng dọa tôi nữa."
"Tôi đâu có dọa." Hàn Phương Trì cười, nói thêm: "Có gì thắc mắc cứ gọi tôi, gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
Hà Lạc Tri gật đầu: "Được thôi."
Hai người đã đi đến cửa, Hàn Phương Trì hỏi: "Cậu đến bằng gì?"
Hà Lạc Tri trả lời: "Tàu điện ngầm."
"Thông minh lắm." Hàn Phương Trì nói.
Hà Lạc Tri cầm thẻ khám bệnh của mình, hỏi: "Tôi phải đi đóng tiền ở đâu?"
Hàn Phương Trì nhướn mày, biểu hiện lại tỏ ra lạnh lùng châm biếm, một lát sau mới nói: "Chuyển cho tôi qua WeChat, 1,800 tệ."
Hà Lạc Tri bật cười: "Vậy thôi khỏi."
Hàn Phương Trì mở cửa, nói: "Đi đi, tôi không tiễn đâu."
Hà Lạc Tri cười, nói: "Hôm nay cảm ơn cậu Hàn nhé."
Hàn Phương Trì chỉ liếc nhìn anh, coi như là trả lời lại, vẫn còn hơi giận.
Hà Lạc Tri bước ra khỏi bệnh viện, lòng nhẹ tênh, một chuyện đã được giải quyết xong. Từ giờ không còn phải chịu đựng cơn đau hành hạ từ chiếc răng khôn nữa.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Hà Lạc Tri không cảm thấy đau ở vết nhổ, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu từ miếng bông thuốc trong miệng.
Dù vừa nhổ xong chiếc răng phiền phức, tâm trạng Hà Lạc Tri vẫn khá tốt.
Giờ này tàu điện ngầm không đông, toa cậu ngồi thậm chí chỉ có một mình. Điều hòa lạnh buốt.
Điện thoại lại có tin nhắn đến.
Hà Lạc Tri mở WeChat, nhìn thấy ảnh đại diện mà không nhớ ra đó là ai.
Cho đến khi mở cuộc trò chuyện, nhìn thấy những hình ảnh đã được gửi trước đó, cùng vài tin nhắn mới:
...... Chào anh, chiếc nhẫn của anh đã hoàn thành rồi.
...... [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]
Hà Lạc Tri chợt nhớ ra vài tháng trước cậu đã đặt một cặp nhẫn có khắc chữ, vốn định tặng Chu Mộc Nghiêu vào sinh nhật năm nay.
Hà Lạc Tri sững lại một lúc, sau đó cảm ơn, thanh toán nốt phần tiền còn lại và để địa chỉ nhận hàng của Hà Kỳ.
Trong khung kính xe đối diện, phản chiếu hình ảnh cô đơn của Hà Lạc Tri.
Đáng tiếc là kết thúc một mối quan hệ dài không dễ dàng như nhổ một chiếc răng khôn, chẳng có cách nào một lần là xong.
Nó luôn đột ngột xuất hiện, không kể thời điểm, để nhắc nhở cậu rằng... cậu đã mất đi tình yêu của mình mà chẳng có sự chuẩn bị hay bất kỳ dấu hiệu nào.