- Ngươi không sao chứ? - Tay Trịnh Mặc xoa nhẹ trán Vũ Phượng, vừa rồi nàng đụng mạnh vào đầu vai mình, không biết có bị thương không, xương bả vai thế nhưng thật sự cứng.
Vũ Phượng vốn bị đâm sinh đau, nhưng đột nhiên cảm nhận được động tác "thân mật" của Trịnh Mặc thì không khỏi lui lại một bước, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn cô, chỉ cần nghĩ tới chuyện trong phòng ở của người này thì mặt nàng lại đỏ. Vũ Quyên nghi hoặc nói:
- Mặc đại ca? Sao ngươi lại tới đây?
Trịnh Mặc nói:
- Ta đến giúp Tiểu Ngũ trả phí thủ tục.
Vũ Quyên càng thấy kỳ quái:
- Sao ngươi biết hôm nay Tiểu Ngũ phải giao phí phòng?
Trịnh Mặc có chút ngượng ngùng mím môi:
- Quên không thông báo cho các ngươi, ta cảm thấy cái phòng bệnh Tiểu Ngũ ở lúc đầu thật sự không tốt lắm, cho nên tìm viện trưởng đổi gian phòng, vừa nãy là đứng suốt ở bàn thủ tục.
- Là ngươi yêu cầu đổi phòng bệnh giúp Tiểu Ngũ? - Mắt Vũ Quyên trừng thật lớn.
- Có gì không đúng sao?
- Nhưng gian phòng này một tháng cần mười đồng!
- Ừ, ta đã trả hết. Sao, các ngươi không thích gian phòng này sao?
Tiểu Tam vừa nghe xong lập tức hoan hô:
- Rất tốt, tiền thuốc men của Tiểu Ngũ, Mặc đại ca trả hết giúp chúng ta, chúng ta có thể tiếp tục ở lại gian phòng thật tốt này!
- Mặc đại ca thật tốt! - Tiểu Ngũ cười kêu, vẻ mặt sùng bái.
Mấy đứa nhỏ trong khoảng thời gian này ngoài hai chị gái của mấy đứa ra thì người tiếp xúc nhiều nhất chính là Trịnh Mặc, đã có vẻ thân thiết.
Trịnh Mặc cười có chút thẹn thùng, bọn nhỏ thẳng thắn khen ngợi khiến cô có chút ngượng ngùng. Vũ Quyên thật sự kinh ngạc, trong mắt nàng tràn đầy mới mẻ đánh giá Trịnh Mặc, Tiểu Ngũ có thể ở lại gian phòng này đương nhiên nàng rất vừa lòng, bất quá, đây vốn là chuyện hai chị em bọn họ phải làm, hiện tại sao......
Vũ Quyên đang muốn bước qua nói chuyện với Vũ Phượng lại thấy Vũ Phượng đột nhiên bước nhanh về phía cửa, lúc đi qua Trịnh Mặc một phát kéo cánh tay của cô, hai người song song rời khỏi phòng trong nháy mắt.
Vũ Quyên trừng lớn mắt há miệng thở dốc lại chưa kịp hô lên cái gì. Triển Vân Phi cau mày đứng tại chỗ trơ mắt nhìn hai người rời đi, nghĩ đến tối hôm qua cũng là người này thì anh ta không khỏi nổi lên tâm tư, đoán quan hệ giữa người này và Vũ Phượng.
Trịnh Mặc mơ hồ đi theo Vũ Phượng xuống công viên dưới lầu, hai người đều trầm mặc, đi đến bên hồ thì Vũ Phượng đứng lại, cô cũng đứng lại theo. Vũ Phượng đưa lưng về phía cô, Trịnh Mặc không thấy không rõ biểu tình của nàng, không biết người kia muốn làm gì.
Trong lòng Vũ Phượng giờ phút này bốc lên ảo não mãnh liệt mênh mông. Nàng cắn cắn môi, quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Mặc, mở miệng:
- Vì sao ngươi tự quyết mà không được phép đi đổi phòng cho Tiểu Ngũ, ngươi có biết chuyện này sẽ tạo thành phiền phức rất lớn cho ta không, sao ngươi có thể như vậy! - Nhớ tới chuyện ở phòng bệnh bị Vũ Quyên nhìn thấy Tô công tử mạc danh kỳ diệu kia đưa tiền liền nghĩ nàng thành như vậy, nàng thật sự khó thở công tâm, hiện tại biết tất cả chuyện này là từ Trịnh Mặc mà ra, trong lòng vừa tức vừa ủy khuất, nghĩ đến tối hôm qua bởi vì người này đột nhiên biến mất mà không hiểu sao mình rối loạn trong lòng một buổi tối, sáng nay lại như thế, người này...sao có thể khi dễ nàng như vậy?
Trịnh Mặc kinh ngạc nhìn Vũ Phượng, không hiểu vì sao nàng tức giận như vậy, sau không thấy nàng nói chuyện mà cúi đầu, đây là tình huống gì:
- Haiz ngươi...... - Trịnh Mặc cúi đầu sát xuống nhìn mặt của nàng thì phát hiện ra hốc mắt Vũ Phượng đỏ, một giọt lệ vừa rơi xuống trong nháy mắt. Điều này dọa Trịnh Mặc suýt ngất, sao nàng lại khóc?
Cô nhất thời chân tay luống cuống, nhìn nước mắt kia giống hạt châu đứt dây rơi xuống, nửa ngày mới do dự cử động tay, có chút ngốc dùng ngón tay cẩn thận lau mặt Vũ Phượng, tay dựng thẳng một lát thì có chút mệt, liền nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên cẩn thận lau.
Vũ Phượng đang khổ sở muốn chết ở trong lòng liền cảm giác trên mặt truyền đến tiếp xúc ấm áp, mềm nhẹ vỗ về mặt nàng. Biết là tay Trịnh Mặc phủ trên mặt mình, cái này không chỉ là khổ sở mà còn khiến tim nàng đập loạn hoảng hốt không ngừng, muốn ngăn cản nhưng thế nào cũng không mở miệng được. Cằm chậm rãi bị nâng lên, nhìn thấy Trịnh Mặc khiến mặt nàng nhất thời nóng rực một mảnh, ánh mắt gắt gao nhìn xuống, không dám nhìn mặt người nọ.
Trịnh Mặc hết sức chuyên chú lau nước mắt ở trên mặt Vũ Phượng, cảm giác mềm nhẵn như tơ lụa dưới tay khiến cô có chút yêu thích không muốn buông tay, hai tay truyền đến cảm giác nóng lên, ôm trong tay gương mặt bạch bích không tỳ vết kia không biết từ khi nào đã nhiễm hồng, lông mi Vũ Phượng thật dài mang theo chút ướt át, nhẹ nhàng rung rung ...... thật đẹp.
Trịnh Mặc cứ như vậy mà nhìn, thẳng đến khi không còn giọt nước nào chảy xuống khỏi khóe mắt Vũ Phượng. Lúc này mặt hai người rất gần nhau, Vũ Phượng có thể cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng của Trịnh Mặc phả đều trên mặt mình. Nàng không nhịn được nhìn lên phía trên, lập tức nhìn thấy một đôi mắt sáng như sao đang chuyên chú nhìn mình, cười đến ôn nhu......