Kim Ngân Hoa nhìn cánh cáo hai chị em một cái, lập tức đứng lên nghênh đón Triển Vân Tường:
- Ôi! Ngọn gió nào thổi Triển nhị gia tới vậy! - Lại quay đầu gọi - Tiểu Phạm, Trân Châu, Nguyệt Nga, mang đồ ăn lên! Động tác nhanh nhẹn chút, xuống phòng bếp đem rượu tốt nhất đồ ăn tốt nhất bưng hết lên đây!
Triển Vân Tường nhìn Kim Ngân Hoa rồi lại nhìn bàn của Trịnh lão bản, khóe miệng tà tà lớn tiếng nói:
- Không biết có thể mời hai vị Tiêu cô nương đến ngồi bàn này của chúng ta hay không?
Ánh mắt Trịnh lão bản trầm xuống. Ông nhìn Vũ Quyên, Vũ Quyên cho ông một ánh mắt yên tâm, Trịnh lão bản gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Không được gây sự!
Vũ Quyên động thân, Vũ Phượng lập tức đứng dậy theo, nàng lo lắng nói:
- Ta đi cùng ngươi!
Trịnh lão bản quay đầu trao đổi một ánh mắt, từ các góc khác nhau lập tức có mấy hán tử lặng lẽ hướng tới bên này.
Hai chị em đi tới, Vũ Quyên sớm đã để ý tẩy sạch cảm xúc của mình, nàng nhìn có vẻ thần thái sáng láng, tinh thần rất được. Nàng lập tức đi đến trước mặt Triển Vân Tường, cười quyến rũ với hắn:
- Vừa nãy từ rất xa ta chợt nghe gặp thấy tiếng líu ríu, tưởng chim kêu, còn cảm thấy kỳ quái thế nào có thợ săn thú tới nơi này, đến gần mới thấy được, thì ra là người họ Triển nhà ngươi đến! - Lại quét người xung quanh hắn một lần, cười càng thêm phong tình vạn chủng - Các vị nhìn thực quen mắt, mấy tháng trước chúng ta vừa mới gặp mặt phải không, lửa cháy rụi Kí Ngạo Sơn Trang, mọi người đều có một chân! Không biết mấy ngày nay lúc nửa đêm có gặp ác mộng hay không, mơ thấy có người cầm một cây đuốc thiêu cháy phòng ở của các ngươi!
Thiên Nghiêu và vài tùy tùng nhìn nhau, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Triển Vân Tường lại có ánh hồng trên mặt, hắn thoạt nhìn ngày càng hưng phấn , bộ dạng vừa hung hãn vừa mị hoặc của Vũ Quyên khiến hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú với nàng:
- Ha ha ha! Vừa thấy mặt liền cãi nhau với ta! Thật mười phần mùi thuốc súng! Được lắm, ta thích cá tính ngay thẳng của ngươi, hôm nay ta cố ý đến kết bạn, người bạn như ngươi ta định rồi, đến đây đến đây, chúng ta làm một ly, hóa thù thành bạn, thế nào? - Nói xong mượn lấy cái chén, tự mình xử lý một ly trước.
Vũ Phượng trừng mắt nhìn Triển Vân Tường, tuy rằng cực lực ẩn nhẫn nhưng thủy chung vẫn không nhịn được thốt ra:
- Vì sao ngươi không thể ngồi ngốc ở trong động, lại muốn đi ra trêu chọc chị em chúng ta! Chẳng lẽ cái này chứng tỏ ngươi rất có tài sao? Rất có tài khi dễ người thấp bé sao? Nhìn người khác thống khổ là sung sướng của ngươi sao?
Triển Vân Tường nhìn Vũ Phượng sinh khí mà mặt càng sinh động mê người thì giật mình, trong lòng không khỏi trộm tán thưởng. Khó trách ngay cả lão đại luôn luôn vờ thanh cao bất cần cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vì nữ nhân xinh đẹp này không tiếc nháo nhiều ngày với lão già ở nhà, còn nói muốn thành thân cho nàng vào cửa, kết quả lại xui xẻo bị cha cấm cửa. Nghĩ đến việc Triển Vân Phi khó sống, Triển Vân Tường cảm thấy quả thực như báo được thù lớn nhiều năm, đột nhiên vui vẻ, đây hết thảy đều là công lao của Vũ Phượng!
Triển Vân Tường cười nói khoa trương:
- Ôi, còn tưởng rằng chỉ có em gái miệng lưỡi lợi hại, thì ra chị cũng không kém! - Hắn nhìn quét cao thấp, cười to nói - Ngươi nhìn ngươi xem, có thể hát, có thể nhảy, có thể nói, bộ dạng lại xinh đẹp, dáng người lại tốt, khó trách có thể mê hoặc người thần hồn điên đảo! Kỳ thật, anh em trai cũng không thua kém nhiều lắm! Đừng quá hung dữ với ta, chị dâu! - Hai chữ cuối cùng đặc biệt cao giọng.
Hai chữ 'chị dâu' này vừa ra, hai chị em đều biến sắc. Vũ Phượng còn không kịp nói gì thì Vũ Quyên đã thốt ra:
- Câm mồm!
- Câm mồm! - Có một người khác cũng đồng thời lớn tiếng hô như vậy.
Mọi người không khỏi nhìn theo hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy một thanh nên cao gầy áo trắng đang bước dài tới bên này.
Mặt mày tuấn tú, khí thế bất phàm, không phải Trịnh Mặc thì là ai.
Khoảnh khắc Vũ Phượng nhìn thấy Trịnh Mặc thì tim run lên, rốt cục hắn cũng đến đây sao, một tháng bặt vô tin tức, khóe miệng Vũ Phượng cười khổ, nàng còn nghĩ......
Trịnh Mặc đi cực nhanh tới bàn này, đến gần Vũ Phượng mới phát hiện trên mặt cô giống như phủ một tầng băng mỏng, lạnh lùng dị thường. Trịnh Mặc kỳ thật đã phẫn nộ lật sông đảo biển trong lòng, cô lãnh khốc nhìn chằm chằm Triển Vân Tường, nếu ánh mắt có thể giết người thì phỏng chừng Triển Vân Tường đã bị lăng trì. Trịnh Mặc cũng không thể lý giải vì sao cảm xúc của mình lại đột nhiên không khống chế được như thế, chỉ là lúc vào cửa nhìn thấy có một nam nhân thế nhưng to gan nắm lấy cái cằm tinh xảo nhỏ trắng của Vũ Phượng, còn nói ra một từ 'chị dâu' như vậy, cô chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời như có sét đánh bên tai, trước ngực liền nổi lên một ngọn lửa vô danh, cơ hồ phẫn nộ đến muốn lập tức vặn cổ nam nhân này, băm tay của hắn!
Triển Vân Tường nhìn Trịnh Mặc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cộng thêm một bộ dạng tức sùi bọt mép của cô thì đột nhiên nhớ đến gì đó, hắn có chút hoảng sợ lui lại một bước, lập tức ý thức được mọi người đều đang nhìn mình thì lại tức khắc ổn định lại bước chân. Ánh mặt Triển Vân Tường liếc liếc bốn phía, không ổn, hôm nay mang không nhiều người, nhưng ngẫm lại đám đông lớn như vậy người này cũng không thể làm gì mình thì lại bình tĩnh xuống, ung dung nhìn nàng.
Trịnh Mặc cố nén lửa giận, hạ giọng nói:
- Ngươi, lập tức giải thích với Vũ Phượng.
Triển Vân Tường một vẻ như nghe xong chuyện cười, bắt chéo tay, mở miệng khinh bỉ:
- Ngươi là ai, dám bảo Triển nhị gia của ngươi giải thích, chán sống phải không.
Bất thình lình cánh tay đột nhiên bị người kiềm trụ mạnh, trong lúc nhất thời đau đến xương khiến hắn tru lên:
- Ai ui! Thiên Nghiêu, xông lên, tay của ta sắp gãy rồi!
Thiên Nghiêu và thủ hạ vừa định động thủ thì người bên Trịnh Mặc cũng động thủ, hai nhóm người kiềm chế lẫn nhau.
Trịnh Mặc ngày càng kiềm chặt tay của Triển Vân Tường, chỉ cần dùng thêm một chút lực thì cánh tay của Triển Vân Tường thật sự sẽ gãy, Triển Vân Tường đã đau đến mặt tím xanh, sợ tới mức ngay cả kêu rên cũng không được.
Trịnh Mặc lại nói:
- Giải thích - Hai chữ lạnh như băng, giống lưỡi dao.
Vũ Quyên đột nhiên bưng lên một chén rượu, hung hăng hắt vào mặt Triển Vân Tường, trên mặt hắn ướt đẫm, Triển Vân Tường giận dữ:
- Ngươi! - Tay bị Trịnh Mặc kiềm chế không thể nhúc nhích, hắn quay cổ giống một con gà lang thang đang đứng, chật vật không chịu nổi.
Vũ Quyên nhìn thấy bộ dáng bi thảm của hắn thì trong lòng quả thực thích cực kì, nàng kêu gào:
- Triển Dạ Kiêu ơi là Triển Dạ Kiêu, ngươi cũng có hôm nay, hiện tại ngươi giống một con chó rơi xuống nước, ha ha ha ha!
Triển Vân Tường nổi giận trừng mắt nhìn nàng, nếu không phải bị người kiềm trụ thì hắn hận không thể lập tức tát Vũ Quyên đến nát miệng.
- Mặc nhi - Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Trịnh Mặc trong lòng hơi chấn động, giương mắt lên liền nhìn thấy Trịnh lão gia không biết đi đến trước mặt cô từ khi nào, 'cha' cô sao lại ở đây?
Trịnh lão bản nhìn vào mắt Triển Vân Tường đang thống khổ không chịu nổi, mặt không chút thay đổi nói:
- Còn không mau buông tay.
Trịnh Mặc còn có chút không cam lòng, nhưng bị áp bởi uy của Trịnh lão gia, đành miễn cưỡng thả thủ.
Trịnh Mặc buông tay một phát, Triển Vân Tường bắt đầu giơ chân, hắn vừa xoa khuỷu tay của mình vừa chỉ vào mũi Trịnh Mặc mắng to:
- Hay cho tên tiểu tử quê mùa nhà ngươi, cư nhiên dám động thủ với Triển nhị gia của ngươi, ngươi chờ đấy, nếu ta tha cho ngươi, về sau ta không phải họ Triển nữa!
Trịnh lão bản vừa nghe lời này thì sắc mặt liền lập tức trở nên rất khó xem, ông trầm giọng nói:
- Triển nhị gia, người này nói thế nào cũng là người nhà họ Trịnh ta, đây không phải thành nam của họ Triển, ngươi nói chuyện tốt nhất nên khách khí chút.
Triển Vân Tường tròng mắt tà ác, tức giận khiến mặt hắn đỏ lên trong nháy mắt:
- Trịnh lão bản, không phải Triển Vân Tường ta không cho ngươi mặt mũi, là tiểu tử này thật sự khinh người quá đáng, không phế hắn, ta nuốt không trôi giận trong lòng. Ngươi biết Triển thành nam Trịnh thành bắc chúng ta hướng đến chuyện không tranh đấu, nay ngươi thật sự muốn vì một kẻ nhỏ bé không liên quan mà phá hư hòa khí nhiều năm của hai nhà chúng ta sao? - Giọng hắn cất cao, trong nói rõ ràng mang theo uy hiếp.
Vũ Phượng vừa nghe lời này thì trong lòng lập tức hoảng sợ, nàng nhớ tới Kim Ngân Hoa nói qua với các nàng, thành nam thành bắc luôn luôn không đấu với nhau, Trịnh lão bản vì duy trì thế cân bằng này rất có khả năng sẽ giao Trịnh Mặc ra, nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi âm ngoan của Triển Vân Tường, nghĩ đến chuyện Trịnh Mặc rơi vào tay hắn có thể sẽ bị tra tấn, mặt nàng nhất thời chuyển trắng, kích động hai tay bắt lấy cánh tay Trịnh Mặc, lo lắng vạn phần nhìn cô, trong lòng run sợ.
Trịnh Mặc trên mặt còn hàn khí và tức giận chưa tan, đột nhiên bị người nắm tay thì nhanh chóng quay đầu nhìn, lại nhìn thấy Vũ Phượng mặt tái nhợt, cắn môi nhìn cô, biểu thương bi thương muốn khóc. Trịnh Mặc bỗng dưng đau xót trong lòng, tức giận lập tức mất đi vô tung vô ảnh, chỉ còn lại đau xót nồng đậm.
Mà Trịnh lão bản nghe đến từ 'phế đi hắn' thì biểu tình trên mặt chợt thay đổi, giờ phút này mặt ông như sương lạnh, cực lãnh khốc tung ra một câu:
- Người ngươi nói nhỏ bé không liên quan này là khuyển tử của Trịnh mỗ - Trong giọng nói rõ ràng đè nén lửa giận.
Ngoài vài lão bản từng tham dự yến hội Trịnh gia thì mọi người ở đây, bao gồm Kim Ngân Hoa, chưởng quầy, khách của Đãi Nguyệt Lâu cộng thêm tiểu tư chạy bàn đều bị những lời này làm cho hoảng sợ. Vũ Quyên trừng lớn hai mắt, miệng mở lớn đến có thể nhét một quả trứng. Vũ Phượng cũng ngây ngẩn cả người, tay nàng còn đang gắt gao cầm lấy cánh tay Trịnh Mặc, hình như chưa phục hồi lại tinh thần.
Biểu tình của Triển Vân Tường thì lại phong phú, mặt hắn từ hồng chuyển trắng, tiếp tục từ trắng chuyển xanh.
Trịnh lão bản bước từng bước, cách Triển Vân Tường đang đổi mặt gần thêm chút, lạnh lùng mở miệng:
- Vậy nên, Triển nhị gia thật không cho Trịnh mỗ này mặt mũi sao? - Câu này không phải là nghi vấn mà là ngữ khí khẳng định và chất vấn, còn mang theo uy hiếp thật sâu. Đại hán bên cạnh lúc này đã muốn động thủ, nếu Triển Vân Tường không đáp ứng, chỉ sợ cũng bị trói gô.
Triển Vân Tường cuối cùng phục hồi tinh thần, tim hắn đập mạnh lợi hại, là đập vì sợ hãi. Hắn nhìn ánh mắt chứa đựng tức giận của Trịnh lão bản, nhất thời trở nên lắp bắp, nói chuyện có chút không trôi chảy:
- Tất nhiên...tất nhiên là cho...cho Trịnh lão bản ngươi mặt mũi.
Hắn thu khẩu khí, bầu không khí giương cung bạt kiếm ở hiện trường thật sự khiến hắn hoảng hốt chột dạ, hiện tại hắn hận không thể lập tức trở về Triển gia, giờ phút này nơi này thật sự rất nguy hiểm:
- Trịnh lão bản, một khi đã như vậy, Vân Tường không làm phiền nữa, Thiên Nghiêu, chúng ta đi!
Vừa nói vừa lui lại phía sau, kéo Thiên Nghiêu đi vội ra bên ngoài. Bảo tiêu của Đãi Nguyệt Lâu còn kiềm trụ thủ hạ của bọn họ, gia đinh của Trịnh gia đều bất động nhìn Trịnh lão bản, đến khi Trịnh lão bản gật nhẹ mới thả bọn họ đi.
Kim Ngân Hoa nhanh chóng chạy lên trấn an các khách, nói mọi chuyện đều là hiểu lầm, bảo mọi người tiếp tục uống rượu tiếp tục chơi, sư phụ đàn lại tiếp tục chơi nhạc, hiện trường rất nhanh lại lung lay.
Trịnh lão bản sắc mặt không quá tốt, ông quay đầu nhìn Trịnh Mặc, đã thấy Trịnh Mặc đang hai tay nắm tay Vũ Phượng, hai người đối diện nhau liếc mắt đưa tình, cơ hồ ở trạng thái không coi ai ra gì.
Lông mày ông khẽ nhíu lại, đi qua thấp giọng nói:
- Mặc nhi, con theo cha lại đây, cha có chuyện nói với con.
Trịnh Mặc nhìn Trịnh lão gia một cái, trên mặt hơi do dự, lập tức gật gật đầu. Trịnh Mặc cúi đầu, nhìn thật sâu vào mắt Vũ Phượng, cái nhìn này truyền đi tình ý vô tận. Vũ Phượng đột nhiên đỏ mặt, có chút ngượng ngùng lại có chút lo lắng nhìn cô. Trịnh Mặc nắm nhanh tay nàng một cái rồi buông ra, tiếp tục nhìn Vũ Phượng lần cuối trấn an rồi theo Trịnh lão gia rời đi.