Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)

Chương 54: Lệ chua xót




- Anh ăn chút gì đi, anh còn như vậy nữa, thân thể sẽ không chịu nổi ...... - Trịnh Phi Yên đặt tay lân đầu vai Trịnh Mặc, tận tình khuyên bảo.
Nửa ngày sau mới có tiếng vang lên:
- Ta ăn không vào......
- Nhưng trên tay anh còn bị thương, đại phu nói anh cần nghỉ ngơi, bằng không miệng vết thương có thể nhiễm trùng......
- Ta không sao...... - Không đợi Trịnh Phi Yên nói xong, Trịnh Mặc liền cắt lời nàng.
Trịnh Phi Yên muốn nói lại thôi, nhìn Vũ Phượng tái nhợt ngủ không an ổn, lại nhìn Trịnh Mặc mắt đầy tơ máu, cuối cùng nàng không mở miệng khuyên Trịnh Mặc tiếp, chỉ có thể nặng nề thở dài trong lòng.
Ngày hôm qua sau khi Trịnh Mặc ra khỏi phủ thì cả ngày đều không xuất hiện ở Vân Thiên Lâu, thậm chí đến đêm khuya cũng không về nhà, Trịnh lão gia và Vân Nhu ở nhà đều lo lắng muốn chết. Trịnh Phi Yên nhớ tới Trịnh Mặc từng nói qua sáng sớm sẽ đi đến tiểu viện Tiêu gia trước tiên, vì thế Trịnh Phi Yên phái người suốt đêm chạy tới tiểu viện Tiêu gia mới phát hiện ra tiểu viện Tiêu gia không có một bóng người. Cũng may Trịnh Mặc để lại một đám bảo tiêu ở đó Trịnh Phi Yên mới có thể tìm được phía bọn họ đi.
Trong ngay ngày ngày hôm qua, chị em Tiêu gia đã được Trịnh Mặc đặc biệt hộ tống một đường dời khỏi chỗ ở, tạm thời an bài họ ở khách sạn Tề Thịnh, là khách sạn lớn nhất, có độ an toàn cao nhất dưới cờ Trịnh gia. Trịnh Mặc bao toàn bộ ba tầng phòng cao nhất, bảo tiêu trong lâu canh giữ 24h ngoài cửa đợi lệnh, toàn bộ hạ nhân, nha hoàn đều chọn người tốt nhất, không phân biệt ngày đêm hầu hạ chăm sóc Vũ Quyên, Tiểu Tam, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ.
Trịnh Mặc tự mình ở phòng của Vũ Phượng, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống canh giữ nàng một ngày một đêm. Vô luận Trịnh Phi Yên tới sau đó khuyên thế nào, Trịnh Mặc cũng thủy chung không đồng ý rời khỏi giường Vũ Phượng nửa bước. Nếu không phải chính tai nghe được Trịnh Mặc nói ra chuyện đã xảy ra thì Trịnh Phi Yên vô luận thế nào cũng không thể tin nổi, ban ngày ban mặt, thế nhưng có người to gan lớn mật đến trình độ này.
Ngoài phòng bóng đêm phủ kín, phủ lên phong cách cổ xưa hoa lệ bên trong, lại phủ lên vẻ thê lương vốn có. Trịnh Phi Yên và Trịnh Mặc lẳng lặng ngồi một lát, ánh mắt có chút ảm đạm. Nàng thở dài đứng dậy, ghì vai Trịnh Mặc, nhẹ giọng nói:
- Anh, em đến cách vách nhìn Vũ Quyên bọn họ......
Không biết qua bao lâu, Trịnh Mặc giống như nghe được tiếng của Vũ Phượng, cả người cô chấn động, lập tức mở mắt, phát hiện ra chính mình không biết đang ngủ từ lúc nào. Trịnh Mặc ngẩng đầu liền nhìn thấy Vũ Phượng gắt gao cau mày, tay nắm chặt vạt áo của chính mình, miệng không ngừng kêu nhỏ thống khổ:
- Không được...... không được đụng vào ta...... cứu mạng...... cứu mạng.....
Trịnh Mặc đau lòng cực độ nhanh chóng cầm tay Vũ Phượng, nhẹ giọng trấn an nàng. Tiếp theo Vũ Phượng chậm rãi mở mắt ra, thời điểm thấy rõ người ngồi ở trước giường là Trịnh Mặc, thì nàng lập tức an vị lại, tay cũng rút ra khỏi tay Trịnh Mặc, sau đó cúi đầu bối rối lui lại, nắm chặt vạt áo trước của mình.
- Vũ Phượng, ngươi đừng sợ, đừng sợ, là ta...... - Trịnh Mặc đau lòng nhìn Vũ Phượng - Không sao, không sao rồi, ta đã đem các ngươi đến tửu lâu của nhà ta, Vũ Quyên và Tiểu Tam Tiểu Ngũ đều ở trong phòng cách vách, ta cũng đã phái người đi đón Tiểu Tứ về, ta thề, không ai có thể thương tổn các ngươi nữa, Vũ Phượng......
Trịnh Mặc giơ tay qua, vừa mới đụng tới vai Vũ Phượng thì nàng liền run lên một chút, không ngừng lui lại, Trịnh Mặc nhanh chóng thu hồi tay, cô khẩn trương nói:
- Có phải ta làm đau ngươi không? Vũ Phượng, trên người ngươi bị thương rất nhiều, có vết cắt cũng có vết bầm, đại phu đã giúp ngươi tiêu viêm chăm sóc qua, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào, có phải còn rất đau hay không, còn có chỗ nào không thoải mái không?
Vũ Phượng cúi đầu không nhìn cô, gắt gao ôm đầu gối chính mình, kinh ngạc thất thần. Trịnh Mặc nói xong đôi mắt liền đỏ:
- Xin lỗi, là ta không tốt, đều do ta không ý thức được nguy cơ, hiện tại mới khiến các ngươi chịu thương tổn lớn như vậy. Ta nên sớm phái người đi bảo vệ các ngươi, ta thế nào lại ngu như vậy, tất cả những điều này, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta...... - Trịnh Mặc gõ đầu, không ngừng lầm bầm lầu bầu.
Trịnh Mặc tựa hồ lâm vào trong cảm xúc mãnh liệt áy náy, không thể tự kềm chế, cô thống khổ ôm lấy đầu chính mình, bả vai cực lực ẩn nhẫn mà run nhè nhẹ. Không biết qua bao lâu, cảm giác được có bàn tay lạnh lẽo khẽ đặt ở trên đầu mình Trịnh Mặc mới ngẩng đầu, Vũ Phượng lập tức rút tay về, nàng cắn môi không nhìn Trịnh Mặc, trên mặt lại tràn đầy nước mắt......
Trịnh Phi Yên hỏi đại phu về tình trạng của Vũ Quyên và Tiểu Tam Tiểu Ngũ, ở cửa nói với ông ấy:
- Đại phu, miệng vết thương của bọn họ mấy ngày nay đều cần được tẩy trừ đổi thuốc, còn phải thường xuyên chăm sóc, ông xem mấy ngày này có thể lưu lại coi chừng bọn họ hay không?
- Trịnh tiểu thư, chuyện này ngài không cần lo lắng. Trịnh thiếu gia đã thanh toán cho ta một tháng tiền chẩn bệnh, những ngày này ta sẽ vẫn ở lại đây quản lý mấy vị cô nương này, thẳng đến khi các nàng bình phục.
Trịnh Phi Yên gật gật đầu, nàng đi vào trong phòng, nhìn Vũ Quyên trên đầu và cánh tay đều quấn băng gạc, người thoạt nhìn tinh thần hoàn hảo, chỉ là cau mày có chút xuất thần. Vài nha hoàn đang lau tay cho Tiểu Tam Tiểu Ngũ, rửa sạch giản lược.
Trịnh Phi Yên đi đến bên người Vũ Quyên rồi ngồi xuống, nắm tay nàng ấm giọng nói:
- Vũ Quyên tỷ tỷ, hiện tại chị cảm thấy thế nào, đầu còn đau không?
- Phi Yên, cám ơn em, chị tốt hơn nhiều rồi, đầu đã không còn đau - Vũ Quyên nhanh chóng phục hồi tinh thần, cảm kích nói với Trịnh Phi Yên.
Tiểu Ngũ ngồi ở trên giường, tay được nha hoàn nhẹ nhàng lau, biết nghiêm mặt quệt mũi nói:
- Phi Yên tỷ tỷ, bọn em có phải lại không có nhà hay không? Vì sao bọn em phải đến nơi này? Em rất muốn về nhà, em muốn về Kí Ngạo Sơn Trang, em muốn cha......
Tiểu Tam ôm Tiểu Ngũ vào trong lòng, nước mắt cũng rơi xuống, Vũ Quyên vẻ mặt buồn bã cực độ. Lời Tiểu Ngũ nói, nói ra đau đớn mà mọi người trong Tiêu gia chôn dấu dưới đáy lòng.
Trịnh Phi Yên nhìn vẻ khổ sở của các nàng, trong lòng cũng đau xót khó hiểu, nhưng vấn đề này nàng cũng không biết trả lời như thế nào.
Tiểu Tứ đi tới đi lui trong phòng rộng thùng thình, vẻ mặt tức giận, cậu bé đột nhiên đi đến trước mặt Vũ Quyên nói:
- Chị hai, Triển Dạ Kiêu này thật sự rất đáng giận ! Em...... em......
Vũ Quyên đọc được biểu tình của Tiểu Tứ, nàng giơ tay đặt lên vai Tiểu Tứ:
- Tiểu Tứ, chị biết chị hiểu, thù này chúng ta nhất định sẽ báo!
- Đúng vậy, thù này chúng ta nhất định phải báo! - Trịnh Mặc từ bên ngoài đi vào, sắc mặt âm trầm, cô nhìn chị em Tiêu gia - Các ngươi yên tâm, sẽ không phải chờ lâu đâu, ta sẽ làm cho Triển Dạ Kiêu trả giá đến đại giới ứng với tội ác hắn gây ra.
Trịnh Mặc cúi thắt lưng, khoát lên vai Vũ Quyên và Tiểu Tứ, gằn từng tiếng nói:
- Ta cam đoan với các ngươi, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho những thứ Triển gia cướp đi trên người các ngươi, đòi lại gấp mười gấp trăm lần.
- Ta tin ngươi, Mặc đại ca! - Vũ Quyên hốc mắt phiếm hồng, Triển gia tuy rằng tội ác chồng chất nhưng thực lực hùng hậu, chỉ bằng vài chị em Tiêu gia các nàng, nói báo thù cơ hồ là người si nói mộng. Nhưng hiện tại có Trịnh Mặc chính mồm hứa hẹn, Vũ Quyên rốt cục thấy được hi vọng báo thù.
- Em cũng tin anh, Mặc đại ca! Đến lúc đó anh nhất định phải thêm em vào! - Tiểu Tứ nói.
Trịnh Mặc gật đầu, tráng khí mãn thù nhìn bọn họ, nhưng nhanh chóng trên mặt cô lại xuất hiện ưu sầu:
- Chẳng qua hiện tại các ngươi trước tiên theo ta sang phòng Vũ Phượng bên kia.
Vũ Quyên cả kinh nói:
- Vũ Phượng, chị ấy làm sao vậy?
- Từ lúc nàng tỉnh lại, vẫn không muốn nói chuyện với ta......


Vũ Phượng ngơ ngác ngồi một mình trên giường thất thần, đột nhiên cửa mở ra, nàng lập tức hoảng sợ co rụt lại. Vũ Quyên dẫn đầu chạy vào:
- Vũ Phượng! Chị tỉnh rồi, thật tốt quá! Chị biết không, em rất bội phục chị! Chị thật dũng cảm, thật sự dùng chủy thủ kia đâm tên ma quỷ kia! Nếu không có chị thì có thể chúng ta đều bị hắn hại chết! Vũ Phượng! - Vũ Quyên kích động nói xong liền tiến lên ôm lấy Vũ Phượng, Vũ Phượng bỗng nhiên kêu la một phen đẩy nàng ra, liều mạng lui lại.
- Vũ Phượng, chị làm sao vậy? Vũ Phượng...... - Vũ Quyên muốn đến ôm nàng thì Vũ Phượng lại liên tục lui về phía sau, hai tay gắt gao ôm chính mình, cả người đều cuộn mình lại, Vũ Quyên kinh hoảng nhìn vẻ thống khổ của Vũ Phượng, tỷ muội liên tâm, nàng rất nhanh chóng hiểu được - Vũ Phượng, em biết chị rất khó vượt qua, em biết chuyện này đối với chị mà nói có bao nhiêu nhục nhã, chị giữ mình trong sạch như vậy, ngay cả người khác nắm tay chị cũng khiến chị khổ sở nửa ngày! Vũ Phượng, em hiểu được, những điều này em đều hiểu được! - Vũ Quyên nói xong trong mắt liền rơi lệ.
Vũ Phượng sớm đã nước mắt rơi như mưa, nàng nắm chặt vạt áo chính mình, khóc đến cả người không ngừng run rẩy.
- Chị cả! Chị vẫn đau phải không, em giúp chị thổi, em giúp chị thổi sẽ không đau ...... - Tiểu Ngũ cũng chạy đến bên giường, con bé cầm tay Vũ Phượng, giúp nàng không ngừng thổi khí. Tay Vũ Phượng run lên, vẫn nhanh chóng rút về.
Tiểu Tam và Tiểu Tứ cũng chạy tới trước giường, Tiểu Tam khóc lay lay Vũ Phượng:
- Chị cả, chị thật sự rất vĩ đại, nhờ có chị mà năm người chúng ta mới có thể sống sót, không phải chị nói chỉ cần năm chúng ta ở cùng một chỗ thì thế nào cũng được sao? Van cầu chị trò chuyện với bọn em đi.
Tiểu Tứ cũng lau lệ, cậu bé nói với Vũ Phượng:
- Chị cả! Mặc đại ca nói, hiện tại chúng ta ở trong chỗ an toàn nhất Đồng thành, không ai dám đến hại chúng ta, chị không cần lo lắng nữa! Về phần chuyện báo thù, liền giao cho chúng ta làm đi!
Trịnh Mặc đi lên phía trước, ngồi xổm xuống nhìn Vũ Phượng:
- Vũ Phượng, ta đáp ứng ngươi, từ giờ khắc này trở đi, ta sẽ dùng tất cả khả năng ta có để bảo hộ các ngươi, sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm tới các ngươi nữa! Xin ngươi, cho chính ngươi, cũng cho chúng ta một cơ hội được không? Để chúng ta quên đi đau đớn này, bắt đầu một lần nữa được không?
Vũ Phượng vẻ mặt nước mắt nhìn Trịnh Mặc, nhìn em trai em gái vây quanh người nàng khóc, nàng khẽ há mồm, cuối cùng vẫn không nói gì, nàng ôm lấy đầu gối chính mình, chôn đầu thật sâu trong khuỷu tay, khóc thương tâm muốn chết.
Trịnh Phi Yên đứng ở cửa nhìn một màn trước mắt, mũi nàng chua xót, không nhịn được cũng rơi nước mắt.