Bất Tử Bất Diệt

Chương 114: Phương hồn vĩnh thệ



Gió thu hiu hắt, lá rụng xào xạc.

Biển người mênh mang, cố nhân nơi nào?

Đất trời dằng dặc, ai hiểu lòng ta?

Vung kiếm hỏi trời, đời người là gì?

Độc Cô Bại Thiên và bạch long câu từ vách núi rơi xuống, gió rít vù vù bên tai, cảnh vật bốn phía nhanh chóng lùi lại.

"Ta chết thế này ư? Sống được vui vẻ, chết không còn đáng tiếc. Nhưng ta còn bao nhiêu nỗi hận, ta không cam lòng."

Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ ăn năn vỗ nhẹ lên đầu bạch long câu: "Mã nhi, mã nhi, xin lỗi mi." Đột nhiên hai chân hắn điểm nhẹ lên lưng ngựa, thân người tạt ngang, Khấp Huyết thần kiếm quang mang đại thịnh, tiên thiên kiếm khí đâm vào vách đá. Vụn đá tung tóe, thần kiếm găm vào, đà rơi được hãm bớt, kiếm thế chưa hoàn toàn phải chịu lực xung kích, hắn rút kiếm ra, bởi sợ kiếm sẽ gãy đôi.

Lập tức đà rơi lại gia tốc, gió núi rít vù vù khiến hắn không mở nổi mắt. Hắn cứ rút kiếm rồi cặm vào, lúc đầu đà rơi được khống chế, tốc độ giảm đi, nhưng nội lực hắn cạn dần, Khấp Huyết thần kiếm đâm vào đá chỉ tóe lửa, không còn thuận lợi cắm vào nữa.

"Mạng ta xong rồi." Tốc độ rơi xuống mỗi lúc một nhanh, nhưng hắn khó lòng cắm kiếm vào vách đá nữa.

Năm mươi, bốn mươi, ba mươi, ha mươi, mười trượng… càng lúc hắn càng gần mặt đất.

Sau cùng cũng tích đủ sức mạnh, hắm đâm mạnh cây kiếm vào vách đá, nắm chặt chuôi, dồn hết công lực toàn thân vào hai tay, mặc cho từ cổ tay đến cẳng tay căng ra.

"Keng."

Tiếng kêu vang vọng, Khấp Huyết thần kiếm quang mang đại thịnh rồi gãy làm đôi, thần binh không còn nguyên vẹn.

Xung lực khiến hổ khẩu của hắn nứt toác, máu phun như suối. Thân thể hắn chậm lại, đà rơi yếu hẳn, còn cách mặt đất chừng bảy trượng. Ngay lúc thân thể gia tốc, hắn lại cắm kiếm vào vách đá.

"Keng."

Lưỡi kiếm gãy không ngập vào vách đá được, thân thể hắn rơi xuống tiếp, lưỡi kiếp vạch một vết sâu trên vách đá, tia lửa văng tung tóe.

Từ phía dưới vang lên tiếng hí thê thảm của bạch long câu, thiên lí mã thần tuấn trở thành một đống thịt.

Đoạn kiếm liên tục ma sát với vách đá, thân thể hắn tuy không rơi chậm đi nhưng cũng không tăng lên. Còn cách mặt đất ba trượng, hắn đẩy mạnh vào vách, rơi thẳng xuống thân thể bạch long câu máu thịt bầy nhầy ở dưới.

"Bộp."

Huyết nhục bạch long câu tung lên, hắn rơi xuống mình nó, xung lực khiến hai chân hắn suýt gãy, ngũ tạng lục phủ đảo lộn.

Thần câu chết, bảo kiếm gãy, bản thân hắn trọng thương.

Hắn phun máu, từ từ đứng dậy, ngẩng nhìn quần hùng trên vách đá, mắt bắn ra hàn quang lạnh băng.

Quần hùng xôn xao, tiếng chửi rủa, gầm thét vang lên không ngừng.

"Không còn thiên lí nữa, thế mà cũng không chết."

"Khốn kiếp, sao tên trời đánh này không chết?"

"Chết tiệt, nếu hắn không có thần binh lợi khí như Khấp Huyết thần kiếm tất đã chết cả vạn lần."

"Trời không có mắt."

……

Độc Cô Bại Thiên chất đá lên thi thể bạch long câu, ném kiếm gãy đi đoạn rảo bước vào Trường Sinh cốc.

Mấy vương cấp cao thủ trên núi phất tay: "Đuổi!"

Vô số quần hùng như mãnh hổ hạ sơn lao xuống, tiếng hò hét động trời.

Trường Sinh cốc trước mắt rồi, thân thể trọng thương của Độc Cô Bại Thiên lao đi như bay, quần hùng hạ sơn vẫm bám theo.

Gần, gần lại rồi.

Chạy suốt ngàn dặm, mục đích là Trường Sinh cốc này, người trong lòng hắn ở đó, mà hắn vừa kích động vừa hoảng sợ. Từng bước tiến vào trong cốc, hắn nảy sinh nỗi sợ, sợ rằng chờ đợi mình là sự thật tàn khốc.

Dù đối diện thiên hạ quần hùng hắn cũng chưa từng bất an thế này, đủ loại tình cảm: khẩn trương, kích động, thất lạc, bàng hoàng, sợ hãi… dâng lên.

Quần hùng đến cửa cốc, bao vây chặt chẽ, họ coi hắn đã thành ba ba trong rọ, mọc cánh cũng khó thoát.

Vô số cao thủ phía sau giữ cự ly trăm bước với hắn, cùng vào cốc. Họ hiếu kỳ không hiểu ma vương vì sao bất chấp tất cả, như con thiêu thân lao vào lửa để từ ma vực ở Thanh Phong đế quốc chạy đến tận đây.

Bên trong Trường Sinh Cốc của Hán Đường đế quốc, một năm bốn mùa luôn luôn rực rỡ tươi đẹp, sinh khí sung mãn.

Tại nơi đây còn lưu lại một truyền thuyết từ thời xa xưa, tương truyền tại thời kì viễn cổ bên trong Trường Sinh Cốc có một đại ma quân sinh sống, người này có một thân võ công xuất thần nhập hóa tung hoành đại lục, ngạo thị giang hồ lúc bấy giờ không gặp địch thủ.

Không biết vì sao, ma quân làm cho tiên nhân nổi giận, một trường tiên ma đại chiến xảy ra ngay tại bên trong cốc. Ma quân không thẹn là kì tài tuyệt thế, đã tu luyện nhục thể đến tiên ma cảnh giới, thực lực khiến cả tiên nhân cũng khó đối phó.

Đại chiến diễn ra liên tục ba ngày ba đêm, nhưng kết quả như thế nào không ai biết được. Rất lâu sau có vài cư dân ở bên ngoài cốc mới dám vào xem xét, chỉ thấy trong cốc khắp nơi tan hoang, cành lá gãy rụng khắp mặt đất, xương thú chồng chất như núi. Mấy chục năm sau đó bên trong cốc cỏ cây không mọc được, không có một chút sinh khí, một dải tĩnh lặng và chết chóc.

Trải qua hàng trăm năm trơ cùng tuế nguyệt, bên trong cốc từ từ khôi phục lại sinh cơ, dần dần trong Trường Sinh Cốc một năm bốn mùa xanh tươi rực rỡ như hiện tại, cảnh sắc tràn ngập sinh khí.

Dù vậy, từ đó không ai muốn đặt chân vào cốc nửa bước.

Chỉ là truyền thuyết xa xưa nên theo thời gian dần bị người đời quên lãng.

Nhưng hiện tại, cao thủ đạt tu vi đế cảnh trở lên của đại lục không quên nơi này, mười chín năm trước trong cốc xuất hiện huyết quang xông lên trời, chấn kinh mỗi tuyệt đỉnh cao thủ có cảm ứng.

Độc Cô Bại Thiên đương nhiên cũng không quên, đó là nơi hắn sinh ra với bàn tay có giọt máu ngưng đọng, hiện tượng kì dị lúc đó khiến cả nhà hắn phải dọn nhà chỉ sau khi hắn ra đời hai ngày.

Dù trong cốc suối trong róc rách, kì hoa dị thảo tô điểm như trong tiên cảnh, Độc Cô Bại Thiên không lòng dạ nào ngắn nghía, vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, chạy thật nhanh vào trong.

Hình ảnh kì dị như thần tích xuất hiện trước mắt chúng nhân, chỉnh giữa Trường Sinh cốc có một thiếu nữ đang ngôi lơ lửng cách mặt đất ba trượng. Dung nhan nàng không khuynh thành như Lí Thi, Thủy Tinh, Nam Cung Tiên Nhi nhưng trên mình phát ra thần thánh khí tức không ai so được. Nàng nhắm mắt, lặng lẽ nổi trên không, cao quý thánh khiết như nữ thàn. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Quanh mình nàng hào quang vạn đạo vô số dải sáng lan đi khắp Trường Sinh cốc, khí tức hiền hòa lan khắp mỗi ngóc ngách, tỏa vào lòng người đầy yên tĩnh.

Nhìn thiếu nữ như thần ấy, mỗi người đều có cảm giác bình an, không còn sát niệm.

Lập tức toàn trường lặng ngắt, vô số người võ lâm quỳ xuống lễ bái.

"Thần tích!"

"Nữ thần!"

……

Độc Cô Bại Thiên mặt đầy lệ, hắn không cảm giác được sinh mệnh khí tức của Tư Đồ Minh Nguyệt nữa. Thiếu nữ đầy khí tức thần thánh trên không chỉ là thân xác, kinh hồn nàng đã khô kiệt từ lâu, dấu ấn sinh mệnh tan biến vô tung vô tích, hào quang quanh nàng chỉ là năng lượng còn tồn lại…

Bi thương vô tận, đau đớn vô tận, hắn thổ huyết theo mỗi bước đi, loạng choạng tiến tới.

"Nguyệt nhi, ta vẫn đến chậm. Trong Trường Sinh cốc cầu trường sinh, vì sao? Tất cả là vì sao? Trời già kia, ta hận ngươi, hận tất cả, ta phải diệt thế. Ta phải diệt thiên."

Mắt hắn đổ lệ, miệng phun máu, cùng hòa vào nhau chảy xuống ngực, nhỏ xuống đất.

Thân thể mảnh mai, đầy thần thánh khí tức của Tư Đồ Minh Nguyệt từ từ rơi trên không, như đóa hoa mềm yếu héo tàn…

Từ từ, từ từ rơi vào lòng Độc Cô Bại Thiên.

Trong khoảnh khắc quần hung thấy thần tích, bách hoa ở Trường Sinh cốc héo tàn, từng cánh hoa theo gió rụng rơi, hoa như nước mắt bay bay giữa không gian…

Quanh Độc Cô Bại Thiên và Tư Đồ Minh Nguyệt đầy hoa rụng, hắn tan nát ruột gan, đau lòng cực độ, buồn vô tận, thương vô vàn…

Hắn ôm nàng vào lòng, trước mắt nhòe đi.

Một cô bé mặt hoa da phấn luôn đi theo ở đằng sau cậu bé, thanh âm vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào: "Bại Thiên ca ca, huynh đi chậm một chút, muội theo không kịp đâu".

"Bại Thiên ca ca, cõng muội đi…" Cô bé leo lên lưng hắn, mỉm cười ngọt lịm.

Đôi mắt cô bé long lanh nhìn hắn, nói rất chân thật: "Bại Thiên ca ca, muội sau này nhất định sẽ gả cho huynh."

Rồi tiếp sau đó, cảnh tượng trước mắt chợt biến đổi, thiếu nữ thơ ngây xinh xắn ngày nào đã vụt biến thành một cô gái diễm lệ. Thiếu nữ đến sau lưng hắn, đưa hai tay bịt mắt, "đoán xem muội là ai nào?"

Thiếu nữ lấy mảnh khăn tay ra lau mồi hôi cho hắn, nũng nịu: "Bại Thiên ca ca, đừng đánh nhau nữa, đi chơi với muội nào."

Thiếu nữ tựa đầu vào vai hắn, dịu dàng nói: "Bại Thiên ca ca, muội muốn vĩnh viễn ở bên huynh."

Thiếu nữ lớn lên, biến thành một cô nương mĩ lệ: "Bại Thiên ca ca, dù tương lai phát sinh việc gì, huynh phải tin muội, tin rằng muội chỉ yêu mình huynh."

"Nha đầu ngốc, sao ta tin lời muội được?"

"Không ai biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, muội sợ huynh sẽ hiểu lầm, sẽ không nghe muội giải thích, sợ vĩnh viễn mất huynh. Bại Thiên ca ca, muội không mong huynh vĩnh viễn yêu mình, chỉ cần huynh vĩnh viễn tin muội… vĩnh viễn tin… vĩnh viễn tin rằng muội chỉ yêu mình huynh."

Thiếu nữ trở nên buồn bã, thê lương: "Bại Thiên ca ca, huynh không tin muội, không tin Nguyệt nhi nữa rồi."

Mắt nàng đầy đau thương, sầu muộn vô tận, ở ngoài xa xăm nhìn hắn…

Thinh không rải mưa phùn, hoa rơi rụng, nước mắt tuôn, mảnh hồn thơm xa mãi…