Bất Tử Bất Diệt

Chương 32: Quyển 2 1



Con thuyền theo nước chảy mà đi nhưng tốc độ tuyệt không nhanh. Độc Cô Bại Thiên cũng không hề nôn nóng, trên đường không ngủ thì nhảy xuống sông bơi lội, rất là thoải mái. Trong khoảng thời gian đó hắn nhiều lần ghé vào bờ mua lấy mọi thứ. Cứ như vậy trong suốt hai ngày, từ con sông nhỏ cuối cùng cũng tiến vào giữa con sông lớn. Mặc dù mặt nước rất lớn nhưng nước lại không chảy xiết mà chảy rất êm đềm.

Trên mặt sông bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Những con thuyền qua lại ngày càng nhiều. Trên con sông lớn này thò cái thuyền nhỏ của hắn chỉ là một cái thuyền đánh cá nghèo nàn. So với các con thuyền chở khách lớn thì giống hệt như một khúc gỗ trôi dạt trên sông. Bất quá hắn cũng không thèm quan tâm. Giả sử như có bị thuyền lớn đụng phải thì lúc đó lại có chuyện để chơi thôi.

Mặt trời ngày càng lặn dần, cuối cùng biến mất nơi xa xa. Màn đềm dần buông xuống. Ánh trăng chiếu xuống mặt sông thành từng lớp trắng trắng y hệt như làn da của tiểu nha đầu hoạt bát Huyên Huyên. Độc Cô bại Thiên ngồi ở đầu thuyền uống rượu mà không có chút cảm giác gì. Thiếu đi một người cãi nhau với hắn thật không ngờ lại khiến hắn cảm thấy cô đơn đến vậy.

Buổi tối những con thuyền đi lại trên sông thưa dần, hắn lại càng không lo lắng thuyền của mình bị đụng vào. Liền cởi hết y phục. "ùm" nhảy thẳng xuống nước. Dòng nước lạnh tức thì làm hắn cảm thấy rất thoải mái, những sự phiền muộn liền bị quét sạch. Độc Cô Bại Thiên bơi lặn rất tốt, bản than khi còn nhỏ vẫn hay ra con sông ngoài thị trấn để vui đùa. Nghĩ tới đó hắn liền nghĩ tới ba huynh đệ Tư Đồ thế gia cùng đám hỗn hỗn bằng hữu, nghĩ tới người nhà của hắn, không biết hiện giờ bọn họ như thế nào. Trong lòng hắn thầm cầu nguyện " Cầu mong bọn họ sống lâu và mọi chuyện sẽ luôn tốt đẹp"

Độc Cô Bại Thiên sau khi bơi trên sông khiến cho tâm hồn thoải mái, nằm trên thuyền từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Qua nửa đêm bỗng "Bùng" một tiếng, con thuyền nhỏ của hắn bị chấn động khiến hắn giật mình tỉnh giấc. Vội vàng đứng dậy mặc lại y phục còn chưa kịp ra ngoài thì để nghe thấy thanh âm từ bên ngoài vọng vào " Không biết thuyền của tạp chủng nào lại dám chắn đường của bổn đại gia"

Cơn giận dữ trong đầu Độc Cô Bại Thiên bắt đầu nổi lên. Rõ rang là thuyền bọn họ đâm vào thuyền hắn đã vậy lại còn nói giọng khinh miệt khiến hắn không kìm được lửa giận. Mặc lại y phục, đeo diện cụ hắn liền đi ra ngoài khoang thuyền.

Chỉ thấy một con thuyền lớn đậu ngang giữa sông, nhìn bên ngoài như có vẻ muốn chặn đường con thuyền nhỏ của hắn. Trên thuyền có khoảng mười người, đa số là thủy thủ. Trong đó cũng có một ít người làm hắn chú ý. Một tên công tử mặt trắng, tay cầm chiết phiến ve vẩy. Tuy dung mạo anh tuấn nhưng mục quang thì lại rất lạnh lùng, môi trắng. Nhìn qua là biết người này trong tâm đầy tâm kế, là loại nhân vật âm hiểm. Còn có một đại hán cao lớn, râu ria đầy mặt nhìn rất là hung hãn. Đặc biệt hai mắt tên này long lanh có thần hiển nhiên nội công rất có căn cơ. Bên cạnh đó là một thiếu nữ, bên người đeo một thanh đoản kiếm, mặc dù không diễm lệ như Liễu Như Yên nhưng cũng có thể tính là mỹ nữ

Thân hình Độc Cô Bại Thiên phối hợp với diện cụ trên mặt toát lên vẻ uy vũ bất phàm khiến cho người khác không dám coi thường. Người hồi nãy vừa cất tiếng chửi chính là đại hán. Thấy thân hình dung mạo của Độc Cô Bại Thiên coi bộ còn cường hãn hơn cả hắn khiến cho ngữ khí của đại hán vội có chút hòa hoãn " Vị hán tử kia, cớ sao con thuyền nhỏ của ngươi lại cản đường đi cảu bọn ta chứ?"

Độc Cô Bại Thiên tức muốn ói máu " Buồn cười, cả mặt sông rộng lớn thế này, huống chi con thuyền ta lại đi men theo bờ thì làm sao mà cản trở thuyền ngươi? Thuyền của các ngươi tông vào thuyền của ta, ta vẫn còn chưa hỏi tội ngươi đó"

Đại hán nói " Thuyền của ngươi thì đáng bao nhiêu tiền chứ. Ngươi có biết thuyền của bọn ta trân quý như thế nào không? Tông vào thuyền ngươi bồi thường thì được chứ gì? Mau xin lỗi bọn ta đi"

Độc Cô Bại Thiên chửi thầm: Xin lỗi con mẹ nhà ngươi, ngươi đang nằm mơ à. Rõ ràng là ngươi không đúng. Không thể ngờ bọn ngươi đã ngu lại còn ngu, ngay cả chuyện cãi nhau cũng không biết. Ta ban đầu còn tưởng là nhân vật gì, thì ra chỉ là một lũ bị thịt.

Độc Cô Bại Thiên nói " Cái đồ bị thịt ngươi là ai? Đầu ngươi toàn là đậu hủ à? Nói gì mà toàn những lời ngu ngốc thế không biết. Nếu như ta cầm lấy nén vàng đập vỡ cái đầu gỗ khó dạy nhà ngươi ra thì cũng coi như ta có lý sao?"

ĐẠi hán tức giận la hét um sùm " Ngươi, cái tên râu dài nhà ngươi chưa nghe ta là ai sao? Ta phải đánh ngươi một trận mới hả giận được" Đại hán lúc này như đã quên bản thân mình cũng râu ria rậm rạp

Độc cô Bại Thiên lúc này nói không cần cố kị điều gì" Ta không cần biết ngươi là đồ bị thịt ở đâu tới. Ngươi đã đụng vào thuyền của ta thì là ngươi sai"

" A a a, tức chết ta mà"

" Tức chết ngươi đi"

Đại hán nói " Ta phải giết ngươi"

Độc Cô Bại Thiên nói " Ngươi thật phiền toái. Câu này nãy giờ ngươi nói không biết bao nhiêu lần rồi"

"Thật tức chết đi mất"

"Phiền quá, lại nói lại nữa rồi"

Đại hán phẫn nộ hét " Tiểu tử, ngươi lại đây để đại gia ta giáo huấn ngươi"

"Ngươi ngu thật hay sao vậy? Ngươi muốn đối phó ta mà lại kêu ta qua đó à?"

Đúng là một tình huống buồn cười. Hai đại hán thân thể khôi ngô ngang nhiên đứng trên thuyền đấu võ mồm với nhau

Thủy thủ trên thuyền đều cười ầm lên

Tên công tử mục quang lạnh lẽo mở miệng ra nói " Sư đệ không cần phải đấu khẩu với hắn. Ngươi cứ qua đó trực tiếp đánh hắn được rồi"

Đại hán cung kính trả lời " Sư huynh nói phải"

Độc Cô Bại Thiên thật không ngờ đại hán lại là sư đệ của tên công tử trẻ tuổi đó. Nếu nhìn tuổi thật không giống. Thậm chí để tên công tử gọi đại hán là thúc thúc cũng không khác bao nhiêu

"Tiểu tử, a không thể chịu ngươi được nữa. Ngươi chịu chết đi" Nói xong đại hán hung hãn cầm trong tay song thưởng(ko biết là vũ khí gì) từ trên thuyền lớn nhảy qua

Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy đại hán này đúng là một tên lỗ mãng. Với thân thể cảu hắn mà lại từ nơi xa như vậy nhảy xuống con thuyền nhỏ này mà không làm cho thuyền lật , hai người cùng rơi xuống nước mới lạ.

Độc Cô Bại Thiên vội cầm mái chèo đánh thẳng tới dại hán đang trên không. Song thưởng của đại hán thì ra là đoản thương, không thể so chiều dài với mái chèo được. Trên không trung lại càng không có cách nào né tránh liền bị độc Cô Bại Thiên đánh thẳng vào ngực. Chỉ nghe "Bùng" một tiếng trên mặt nước. Không ai nghĩ đại hán lại có thể dùng tư thế như chó, hai tay hai chân bám vào mạn thuyền, rồi người trên thuyền vội quăng dây xuống kéo hắn lên.

Đại hán lúc đi đã nhanh lúc quay về còn nhanh hơn

Chỉ một chiêu giải quyết được một tên đầu to, Độc Cô Bại Thiên cảm thấy rất thoải mái liền bắt chước giọng điệu của đại hán " Này hán tử kia, ngươi như vậy sao mà đánh nhau chứ. Vừa mới một chiêu đã bỏ chạy. Có khát nước thì cũng đâu cần lấy nước sông mà uống như thế"

Đại hán tức đến nỗi la hét om sòm liền bị tên công tử đưa mắt bắt ngưng lại.

Tên công tử trong tay ve vẩy cái quạt lạnh lùng nói " Tiểu từ, đừng nghĩ chiếm chút tiện nghi mà đã khoe khoang. Nếu như ngươi thông minh thì đừng để ta qua đó, tốt nhất là tự mình qua đây khấu đầu nhận tội đi"

Độc Cô Bại Thiên bắt chước y chang dáng vẻ của hắn, mái chèo trong tay ve vẩy cười hi hi " Tiểu tử, đụng trúng thuyền của ta mà lại còn phô trương. Nếu ngươi thông minh thì đừng để ta qua đó mà tự mình qua đây khấu đầu nhận tội đi"

Nữ tử xinh đẹp liền lên tiếng " Sư huynh, huynh còn nói lời thừa với hắn làm gì? Tên tiều tử này lời nói gian xảo, để muội qua đó bắt hắn mang về đây cho xong"

Độc Cô Bại Thiên nói " Uy, tiểu mỹ nhân, lão nhân gia ta ít nhất cũng đã ba mươi. Ngươi cứ nói tiểu tử này nọ như vậy coi được sao?"

"Xú tiểu tử hãy chờ chết đi"

"Hoàng mao nha đầu(nha đầu lông vàng????) lão tử chờ ngươi đây"

Tên công tử đưa tay ngăn nữ tử lại nói " Sư muội, muội không cần phải qua đó. Chúng ta cứ dùng thuyền lớn tong thuyền của hắn coi hắn có qua hay không"

Độc Cô Bại Thiên nghe xong thầm nghĩ: cái tên công tử này đúng là một thằng nham hiểm. Nghĩ vậy liền nói " tiểu bối, nể tình bọn ngươi đã có lời mời lão phu qua, thịnh tình khó từ chối. Coi như ta cho các ngươi một chút mặt mũi. Hãy chuẩn bị rượu thịt đi, lão phu qua đây"

Nữ tử rõ rang chịu không nỗi lời nói của hắn liền hét lớn " Cái tên vô lại đáng chết kia, ngươi hơn bọn ta bao nhiêu mà lại dám ngông cuồng như vậy"

"Ta ngông cuồng à, nếu ta ngông cuồng thì đã chẳng bị người ta tông thế này" Độc Cô Bại Thiên cho thuyền tiến sát vào rồi tung người nhảy lên đại thuyền. Lúc này đại hán nhìn thấy cả ngươi Độc Cô Bại Thiên đang ở trên không trung y hệt giống hắn hồi nãy, trong lòng hận hắn hồi nãy đã làm nhục mình, muốn "kì nhân chi đạo, hoàn trì kì nhân chi thân (mấy câu này ko biết dịch)" liền phi thân lại đưa song thương nhắm thẳng Độc Cô Bại Thiên đánh tới

Ai ngờ Độc Cô Bại Thiên khi bay lên phía trên thuyền, đợi thương của đại hán gần tới liền tăng tốc bay ra phía sau lưng đại hán.

Công tử trẻ tuổi liền nói " Bằng hữu, báo danh đi"

Độc Cô Bại Thiên nói " Ngươi nghe cho rõ đây. Ta tại Thanh Phong đế quốc đỉnh đỉnh đại danh Vũ thánh Thác Bạt Thiên"

Đại hán nôn nóng nói " Vớ vẩn, đương kim võ lâm làm gì có võ thánh nào, Thác Bạt Thiên là ai chưa từng nghe qua"

"Không nghe qua thì chỉ trách bọn ngươi thiếu hiểu biết thôi. Bọn ngươi thật sự là ai ?"

Vị thiếu nữ nói " Xú tiểu tử, ngươi nghe cho rõ đây. Đây chính là đại sư huynh của ta Lục Phong." Nói xong dùng tay chỉ vào công tử trẻ tuổi nói tiếp " Đại sư huynh ta mệnh danh là Tiêu Diêu Nhất Phiến. Nguiơi chắc hẳn nhớ tại Thanh Phong đế quốc có một người danh hiệu đỉnh đỉnh đại danh Tiêu Diêu Nhất Phiến chứ hả"

"Chưa hề nghe qua" Độc Cô Bại Thiên nói thật lòng. Hắn từ khi rời nhà ra đi, đối với tình huống trong võ lâm đại lục có thể nói là không biết gì hết. Huyên Huyên cũng chỉ nói cho hắn biết những nhân vật lợi hại thì hắn làm sao có thể nghe qua cái tên Tiêu Diêu Nhất Phiến gì chứ.

"Đây là nhị sư huynh ta Song Thương tướng Mã Long, ngươi có nghe qua chưa?" Vừa nói vừa dùng tay chỉ vào một đại hán

Độc Cô Bại Thiên nhìn đại hán mìm cười. đại hán tưởng rằng hắn đã nghe qua đại danh của mình tức thì ưỡn ngực hùng hổ, ra bộ dạng rất hiên ngang.

Độc Cô Bại Thiên nghiêm túc nói " Chưa từng nghe qua"

Mã Long đưa con mắt giận dữ nhìn hắn

"Ngươi….vậy ngươi có nghe qua Bạch Yến Tử Hứa Vân chưa?"

"Hứa Vân là ai? Người toàn thân áo trắng, không lẽ là ngươi. Nhưng nhìn ngươi làm sao mà giống như một con yến tử được" Vừa nói vừa lộ ra vẻ rất si mê

Hứa Vân nhìn thấy thần sắc si mê của hắn liền lấy làm cao hứng hỏi " Vậy ngươi nhìn ta giống cái gì?"

"Giống ma tước (chim sẻ)"

"Ngươi….ta phải giết ngươi" Vừa nói vừa rút lấy bảo kiếm trong người ra tiến về phía Độc Cô Bại Thiên.

Hiện tại độc Cô Bại Thiên đã khác trước rất xa. Khi mới rời nhà hắn đúng là không biết lợi hại gì hết. Nếu so với hai ngày trước thì với thân thủ của hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Hứa Vân. Nhưng hiện tại hắn đã là một nhất lưu cao thủ, đối phó với một Hứa Vân vừa mới tiếp cận cảnh giới nhất lưu đương nhiên rất nhẹ nhàng. Vừa thấy bảo kiếm chém tới liền phi người tránh qua một bên để bảo kiếm chém vào khoảng không. Rồi không đợi nàng ta thu bảo kiếm về liền đưa tay phải ra vuốt nhẹ lên tay cầm kiếm của Hứa Vân.

Hứa Vân sắc mặt ửng hồng, giận dữ muốn rút bảo kiếm ra, liền bị Lục Phong cản lại.

Lục Phong nói " Thác Bạt Thiên, ngươi kể cũng có dũng khí. Nguyên ban đầu hôm nay ta chỉ muốn giáo huấn ngươi một lần. Nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác ba lần bốn lượt làm nhục sư muội của ta. Hôm nay không thể tha cho ngươi được. Ngươi chuẩn bị chịu chết đi"

Độc Cô Bại Thiên nói " Sợ ngươi sao. Cả đám các ngươi hoành hành ngang ngược, đã vô lý lại còn giảo biện, tự mình chuốc lấy nhục. Sớm đã nhìn bọn ngươi không thuận mắt rồi. Lại đây"

Đối với Lục Phong, hắn thật không dám khinh thường. Bằng vào cảm giác hắn thấy đây chính là một cao thủ. Vì vậy hắn vội tĩnh tâm ngưng thần, chuẩn bị nghênh chiến Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Lục Phong bay tới sát người hắn, cây quạt trong tay thay kiếm chém thẳng vào mắt hắn

Độc Cô Bại Thiên chửi thầm " Quả nhiên là ác độc, mới ra tay đã muốn hủy đi mắt của người ta. Thật quá ác độc"

Chiết phiến mang theo tiếng kình phong rít lên nhanh như thiểm điện tới ngay trước mắt hắn. Độc Cô Bại Thiên vội ngẩng đầu cho chiết phiến vút qua, chân phải không nhàn rỗi liền vung lên, chân trái trụ lấy than người. Lục Phong vội lui người lại sau né tránh

Cả hai người như đã nắm được mức độ nông sâu về đối phương nên càng không dám khinh thường

Độc Cô Bại Thiên hét lớn" Cái tên mặt trắng kia, hãy ăn lấy một ngọn Bá Vương thần quyền của ta"

Quyền phong rít mạnh. Quyền đầu còn chưa tới thì quyền phong đã thổi bay chòm tóc trên đầu Lục Phong. Lục Phong liền đưa chiết phiến sang tay trái, nắm chắt tay phải ngạnh tiếp lấy ngọn quyền của Độc Cô Bại Thiên

"Bùng"

Kình khí lan ra khiến cho cả thuyền như bị chấn động. Đám thủy thủ ai đó đều nghiện ngả trên thuyền, có hai tên không may năm bị rơi thẳng xuống mặt nước. Đám thủy thủ hoảng hồn vội bỏ chạy hết vào trong khoang thuyền.

Độc Cô Bại Thiên cùng Lục Phong ai nấy đều lui về sau ba bước, không ai chiếm phần hơn.

Độc Cô Bại Thiên trong tâm thầm kinh ngạc: cái tên tiểu tử này nhìn bề ngoài như một văn sinh, ai ngờ lại có được công lực như vậy

Kỳ thật Lục Phong như muốn kêu khổ mà không dám nói ra. Hắn từ xưa luôn tự hào về chưởng lực hùng hậu của mình. Ai ngờ Độc Cô Bại Thiên chỉ với ngọn quyền mà cũng đã chiếm lấy phần hơn, khiến cho tay hắn như muốn tê dại. Nếu như Độc Cô Bại Thiên mà tới lần nữa thì hắn thật không dám dùng tay không để ngạnh tiếp.

Đáng tiếc là quyền đầu của Độc Cô Bại Thiên lúc này lại đang tới

Lục Phong trong lòng kêu không ổn. Sợ cái gì thì nó tới cái đó. Hắn không dám dùng tay để ngạnh tiếp, đành phải dùng chiết phiến chống đỡ ngọn quyền của Độc Cô Bại Thiên.

Độc Cô Bại Thiên trong lòng cảm thấy vui mừng. Thì ra tên tiểu tử mặt trằng này chường lực không bằng ngọn quyền của mình. Hắn đã sớm nhìn ra đối phương sử dụng chiết phiến không được tốt liền biến quyền thành trảo nhắm thẳng hướng chiết phiến đánh tới.

Lục Phong thật không dám để trảo hắn chạm vào chiết phiến. Hắn hiểu rõ công lực của hai bên không chênh lệch bao nhiêu nhưng Độc Cô Bại Thiên lại có ưu thế trời sinh. Hắn thân thể cao lớn, khỏe mạnh cường tráng với lại trước đó hắn đã nếm khổ đầu rồi. Vì vậy liền đưa tay xuống lấy chiết phiến đánh thẳng về tiểu phúc của Độc Cô Bại Thiên.

Độc Cô Bại Thiên thật muốn hét lên một tiếng giận dữ thật lớn. Không thể ngờ được cái tên tiểu tử này lại quá ác độc. Đầu tiên là mắt, sau lại hướng tới tiểu phúc của mình. Nên biết tiểu phúc là nơi giao nhau của khí hải và đan điền. Khi bị đánh trúng thì toàn thân công lực sẽ bị phế bỏ. Liền giận dữ hét lên " Tên mặt trắng, ngươi tự tìm cái chết" Nói xong cả người lách qua một bên, chân như một ngọn gió đá thẳng vào mặt Lục Phong

Lục Phong bị tiếng hét của hắn làm giật mình sợ hãi. Chiết phiến không đánh trúng tiểu phúc đối phương mà lại thấy một ngọn cước đánh thẳng vào mặt cảu mình. Hắn vội vàng cúi đầu né tránh nhưng toàn thân cũng như muốn đổ mồ hôi lạnh.

Độc Cô Bại Thiên cười lớn " Tiểu tử, ngươi không cần phải khách khí với lão nhân gia như vậy. Trong lúc giao đấu không cần phải cúi đầu thi lễ với ta như vậy"

Mặt của Lục Phong đỏ lên " Con mẹ ngươi, ngươi đừng có quá ngông cuồng. Nếu không phải ngươi đột nhiên kêu lớn quỷ quái như vậy làm ta giật mình thì ta sao có thể cúi đầu như vậy"

Hứa Vân đứng bên cạnh nói " Tên râu dài, ngươi không cần giữ mặt mũi làm gì, cứ xuất quỷ kế như vậy đi"

Độc Cô Bại Thiên trừng mắt nhìn nàng ta " còn không mau ra ngoài kia đứng đi, ở đây lý sự làm gì"

Thiếu nữ tức giận dậm mạnh chân

"Lục Phong ngươi không cần phải để ý tới miệng lưỡi đó làm gì. Nếu không phục thì lại đây đánh tiếp"

Lục Phong nói" Thác Bạt Thiên, cái này là do ngươi bức ta. Ta sẽ cho ngươi thấy Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công, Ngươi chịu chết đi"

Cả người Lục Phong như hoàn toàn thay đổi. Một cỗ âm hàn khí tức thì trên người hắn phát ra. Cỗ khí tức này lấy hắn làm trung tâm không ngừng lan tỏa ra bên ngoài khiến cho tự trong thâm tâm Đốc Cô Bại Thiên cảm thấy ớn lạnh.