Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 13: 13




Sáng sớm hôm sau.Sau một đêm vận động dữ dội rồi lại lén lút chạy về ngủ tiếp nhưng vẻ mặt Bạch Đông Lâm vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đi tới nhà ăn dùng bữa.Chẳng ai biết Thập Tam gia bình thường vô công rồi nghề, không có việc gì làm chỉ biết chọc chó ghẹo chim chơi, tối qua lại vượt đường xa tập kích, một mình chém giết yêu ma ở Hắc Phong sơn.Xong việc thì phủi áo đi, giấu kín cả công lao lẫn danh tính!Lúc hắn thản nhiên, chuẩn bị bước vào nhà ăn thì bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng ồn ào, cẩn thận lắng nghe thì thấy được có hạ nhân đang hào hứng hô to:“Nhị thiếu gia về rồi! Nhị thiếu gia đã về rồi!”“Nhị ca đã về rồi à?”Bạch Đông Lâm cơm cũng chẳng buồn ăn, thân hình khẽ lắc một cái là đã biến mất không còn thấy tăm hơi.Chỉ để lại hiện trường một đám đệ tử Bạch gia trợn mắt há mồm.“Lúc nãy là Đông Lâm à?”“Ngươi véo ta một cái xem nào, chắc chắn là ta còn chưa tỉnh ngủ rồi!”“Úi da, đau chết mất!”Ta không vờ vịt nữa, ngả bài luôn, ta là cao thủ đấy nhé!…Sảnh chính Bạch Gia.Lúc này trong đại sảnh người ra người vào tấp nập.


Phu nhân, lão gia của các viện, đệ tử ở Bạch gia, thậm chí là cả mấy vị tộc lão có vai vế mà bình thường hiếm khi nhìn thấy bóng dáng cũng đến góp vui, xem náo nhiệt.

Dù sao đây cũng là tu sĩ duy nhất của Bạch gia, nên ai cũng muốn tới nhìn thử một lần cho đã nghiền!Bạch Đông Lâm liếc mắt một cái đã tìm thấy Bạch Kiếm Ca đang đứng lẫn trong đám người, hắn ta sáng chói, xuất chúng như thế cơ mà.Bạch Đông Lâm thừa thận ngay lúc này hắn đang ghen tị!Mặc dù Bạch Đông Lâm tự nhận là ngoại hình không chênh lệch nhiều so với nhị ca, nhưng khí chất thì lại bị đối phương đè bẹp!Thật sự là Kiếm Tiên hạ phàm!Làm như cảm nhận được ánh mắt của Bạch Đông Lâm, Bạch Kiếm Ca quay đầu lại nhìn.

Bạch Đông Lâm vội vàng vận chuyển kình khí lên mắt, hai mắt hắn lập tức đẫm lệ.“Nhị ca!”“Tiểu đệ!”Tiếp theo tất nhiên là huynh đệ hữu cung, còn màn thổn thức tâm sự thì thôi bỏ qua, không nhắc đến cũng được.Cả nhà náo nhiệt, tránh thoát một đám người nhiệt tình của Bạch gia, Bạch Đông Lâm cùng nương hắn mang theo Bạch Kiếm Ca và sư tỷ Liễu Nhất Nhất rời khỏi Tử Vân Các.


Cuối cùng thì cũng được yên tĩnh.“Tiểu đệ, ba năm không gặp, không ngờ là đệ lại thay đổi nhiều như thế, rèn luyện được cơ thể mạnh mẽ tới vậy!”Quả nhiên là tới công chuyện rồi.

Thân thể tràn đầy huyết khí của hắn chắc chắn không thể lừa gạt pháp nhãn của tu sĩ được, chuyện trong dự tính cả, bây giờ cũng không cần thiết phải che che giấu giấu nữa.“Mắt nhị ca đúng là sáng như đuốc, tiểu đệ may mắn phát hiện ra cơ thể mình có năng lực khôi phục rất mạnh, không cần lo lắng việc sẽ xuất hiện nội thương, cho nên mới luyện thể thành công được.”Liễu Nhất Nhất nhìn Bạch Đông Lâm thêm một chút nhưng cũng không để ý lắm, dù sao thì số lượng tu sĩ có thể chất đặc biệt hay thiên phú dị bẩm mà nàng ta từng gặp quá nhiều, năng lực phục hồi này cũng không bắt mắt lắm.Hơn nữa, nếu không có thiên phú Luyện Khí thì thể chất cũng chẳng có nghĩa lý gì.Sau đó Bạch Đông Lâm lại giải thích cặn kẽ một lượt mới trấn an được đại nương.Lý Dịch Thu đích thân kiểm tra thân thể hắn, không phát hiện ra bất kỳ nội thương hay thiếu xót gì thì tâm thần mới thả lỏng được, nàng nói:“Không ngờ Đông Lâm nhà ta lại có thiên phú như vậy, chờ mấy bữa nữa phụ thân con về, nương sẽ để phụ thân con nói rõ với mọi người, đặc cách cho con tiến vào Võ Các!”Bạch Đông Lâm cảm tạ đại nương rồi chuyển sang chủ đề khác, hắn không muốn xoắn xuýt về chuyện này nữa.Bốn người uống trà nói chuyện nhà, sau đó đi cho chim ăn, cuối cùng là ăn tối cùng nhau rồi mới giải tán.…Bạch Đông Lâm trở về tiểu trúc thanh tịnh xinh đẹp của mình, chuẩn bị sẵn trà bánh chờ nhị ca tới cửa.Chẳng bao lâu sau, một luồng kiếm quang đã hạ xuống tiểu viện của hắn.“Nhị ca, tới uống trà đi.”“Tiểu đệ, đệ thật sự đã thông minh sáng láng hơn rất nhiều!”Bạch Kiếm Ca cười nhẹ rồi ngồi xuống vị trí đối diện Bạch Đông Lâm, nâng chén uống một ngụm trà.“Nhị ca, đệ muốn tu tiên!”Bạch Đông Lâm trực tiếp mở lời, với nhị ca thì không cần thiết phải quanh co lòng vòng.Bàn tay đang nâng chung trà của Bạch Kiếm Ca hơi khựng lại, có chút kinh ngạc nhìn tiểu đệ của mình.Tuy trong lòng Bạch Kiếm Ca đã đoán trước được phần nào, nhưng không ngờ là tiểu đệ của mình lại thẳng thắn như vậy, xem ra ý chí của đệ ấy còn kiên định hơn mình tưởng nhiều!Đây cũng là nguyên nhân tại sao đêm nay hắn ta lại tới đây.


Nói gì đi nữa, một thiếu niên mới mười một tuổi vậy mà lại lén lút giấu giếm tất cả mọi người, tự mình luyện võ, mà còn thành công nữa chứ.Luyện Thể là một việc cực kỳ vất vả!.


Có thể thấy được ý chí muốn trở nên mạnh mẽ của tiểu đệ mãnh liệt đến mức nào.

Hơn nữa cường giả có ý chí mãnh liệt như vậy sẽ không dễ dàng thỏa mãn với việc chỉ làm một người phàm tục.

Dù sao ở Bạch gia, đừng nói là võ giả Luyện Thể viên mãn, đến cả võ giả Chân Khí Cảnh cũng có một bó lớn.

Hô một câu là có cả đống võ giả đi ủng hộ rầm rộ! Cần phải phí hết tâm tư vào chuyện nhỏ như đi Luyện Thể à?Suy cho cùng, cực hạn của võ học chốn phàm nhân cũng chỉ đến Chân Khí Cảnh mà thôi, bớt đi mấy năm cũng chẳng sao!Có thể thấy mục tiêu của tiểu đệ nhà mình từ trước đến giờ chưa bao giờ là võ giả phàm tục, thứ hắn hướng tới chính là tu sĩ!“Được rồi, đêm nay ta đến tìm đệ cũng vì việc này, nhưng chúng ta làm một bài kiểm tra nhỏ trước đã!”Nói xong, Bạch Kiếm Ca lấy từ trong nhẫn Tu Di ra một viên đá trong suốt như thuỷ tinh.

Nhẫn Không Gian! Bạch Đông Lâm nhìn thấy cách đối phương lấy đồ ra từ hư không thì ánh mắt sáng rực lên, đây chính là thân khí giết người đốt nhà mà chuyến du lịch nào cũng cần đến mà!“Đây là Trắc Linh Thạch, một loại khoáng vật do trời đất sinh ra, chỉ có một chức năng duy nhất chính là dùng để kiểm tra tư chất Luyện Khí.

”Bạch Kiếm Ca giới thiệu tỉ mỉ về Trắc Linh Thạch cho đệ đệ.


Thì ra người của thế giới này có thể thu tiên luyện khí được hay không đều được quyết định trong khoảnh khắc này.

Trong truyền thuyết, Mẫu Hà là tất cả khởi nguồn của sự sống và cái chết, nó ẩn chứa không gian thời gian, vận mệnh nhân quả.

Mỗi một sinh mệnh đều có linh hồn, mà nòng cốt chính của linh hồn chính là Chân Linh!Sau khi sinh mệnh kết thúc, linh hồn hoà tan vào đất trời còn Chân Linh sẽ đi đến Mẫu Hà.

Chân Linh lắng đọng trong Mẫu Hà, được nước sông cọ rửa mọi thứ trở nên sáng long lanh, sau đó sẽ thông qua Luân Hồi, ngưng tụ linh hồn rồi đầu thai chuyển thế.

Mà thiên phú tu luyện của một người như thế nào thì phải xem phẩm chất Chân Linh ở trong Mẫu Hà!Lúc trẻ nhỏ mới được sinh ra, dưới sự khuấy động của linh hồn, phần trán hay còn gọi là linh đài sẽ lộ ra ánh sáng bản ngã.

Ánh sáng này mọi người đều biết, có: Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Xanh Lam, Tím.

Đại đa số đều có ánh sáng Đỏ nhạt gần trùng với màu da của đứa trẻ, cộng thêm mấy thứ linh tinh như nước ối này kia cho nên dân chúng bình thường sẽ không biết đến chuyện này.

Màu sắc khác nhau đại diện cho cấp bậc khác nhau, màu sắc càng nằm cuối bảng thì càng mạnh, thậm chí còn có thể xuất hiện hiện dị tượng!Ví dụ như Bạch Kiếm Ca, ánh sáng bản ngã lúc sinh ra là màu Xanh lam, chiếu sáng toàn bộ Bạch thành! Bên trong còn có dị tượng, là một thanh phi kiếm xuyên qua ánh sáng bản ngã.

Đêm xuống, tin tức về Bạch Kiếm Ca đã nằm trong tay các đại tông môn.

Họ đã sớm phái người đến bên cạnh hắn ta bảo hộ, đợi đến khi tâm trí Bạch Kiếm Ca thuần thục hơn một chút, khoảng sáu tuổi đã đến đón đi.


Cho nên ở thế giới này, những thiên tài có thiên phú dị bẩm rất khó mà bị mai một.

Đương nhiên, tư chất tự nhiên cũng không đại biểu cho tất cả, ngoài kia còn khối người dùng tư chất chẳng mấy nổi bật để quật khởi kìa! Có đôi khi vận khí, cố gắng… còn quan trọng hơn tư chất nhiều.

Chỉ cần có ánh sáng Cam trở lên thì đều có thể cảm ứng được linh khí, có thể trở thành tu sĩ.

Không chỉ có ánh sáng Đỏ, ánh sáng Cam cũng khá yếu ớt, rất dễ bị xem nhẹ.

Hôm nay, khi nghe Bạch Đông Lâm nói hắn có năng lực khôi phục, Bạch Kiếm Ca nghi ngờ là ánh sáng của đệ đệ có thể là màu Cam nên mới bị coi nhẹ!“Tiểu đệ, dùng Trắc Linh Thạch để lên trán thì có thể biết được bản thân có tư chất tu luyện hay không!”Bạch Đông Lâm nhận Trắc Linh Thạch, chưa cần kiểm tra hắn đã biết kết quả.

Người khác không biết, chẳng lẽ bản thân hắn còn không rõ ràng hay sao?Hắn chính là kẻ ở lậu, không hộ khẩu! Là hành khách đi thuyền trốn vé, nhập cư trái phép.

Cái gì mà Mẫu Hà, Chân Linh… đến cả linh hồn hắn còn chả phải người thế giới này nữa là! Không ngờ thế giới này lại cẩn thận chặt chẽ đến vậy, tu luyện còn phải xét hộ khẩu!Quả nhiên, Trắc Linh Thạch chạm vào trán xong cũng chẳng thấy phản ứng gì.

Bạch Kiếm Ca nhướng mày, nhận lấy Trắc Linh Thạch rồi đặt lên trán mình, một luồng ánh sáng xanh lam không ngừng lấp loé.


Không cảm ứng được linh khí thì sẽ không thể tu luyện được, hắn ta cũng hết cách.

Trắc Linh Thạch chính là kỳ vật do thiên địa thai nghén sinh ra.

Bình thường rất khó nhìn trộm Chân Linh nhưng nó lại có thể dễ dàng cảm ứng được, dường như giữa sinh mệnh và Chân Linh có một mối liên hệ khó mà giải thích được.

Chỉ cần là Chân Linh phía trên màu Cam thì khi đứng trước Trắc Linh Thạch, thiên phú tu luyện của một người sẽ không có cách nào che giấu được.

.