Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 15: Cái cây kia có gì đẹp? có đẹp trai bằng anh ta không?



Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Lục Phồn Tinh đi ra ngoài tòa nhà để lấy xe, chỉ có con đường này để về trường, không dám đi cũng phải đi.

Trên làn đường dành cho xe thô sơ, Lục Phồn Tinh đang nghĩ bụng ngày mai phải lên Taobao mua ít đồ phòng thân, bỗng hai tiếng còi xe ô tô vang lên “bíp bíp” từ phía sau, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Cô không quay đầu lại, tiếng còi lại vang lên không ngừng. Lục Phồn Tinh cau mày, nghiêng đầu nhìn thì thấy một chiếc xe ô tô màu trắng, “cậu cả Giản” đang ngồi trong xe. Cô phớt lờ anh ta, quay đầu lại tiếp tục đạp xe. Có người lại nhấn còi như điên, Lục Phồn Tinh quyết tâm không để ý tới. Chiếc BMW phóng vọt lên trước, bẻ ngoặt một cái, chẳng khác gì một chiến binh thép ngông nghênh chặn trước mặt cô.

Xe và người ngang ngược vô lí như nhau. Lục Phồn Tinh không thể không dừng lại.

Cửa sổ xe được kéo xuống, bản mặt đẹp trai nhưng kiêu ngạo của Giản Chấn quay sang, gào to như quát cún: “Lên xe!”

Lục Phồn Tinh biết phần lớn là anh ta đã nghe thấy cuộc đối thoại trong thang máy, hiếm khi nổi lòng từ thiện cho cô đi nhờ xe.

Nhưng cô không thích cái thái độ làm việc tốt còn muốn vênh váo của anh ta. Có tiền, có tài, có vẻ ngoài thì mọi thứ đều có thể “kiêu” hơn người khác sao? Hồi nhỏ, giáo viên không dạy anh ta ‘khiêm tốn, lịch sự thì mới có thể khiến người khác ưa thích’ à?

Có lẽ giáo viên không dạy anh ta thật.

“Cảm ơn ý tốt của anh, tự tôi về được rồi.” Cô cùng lạnh lùng đáp trả, bàn chân đặt trên pê đan chuẩn bị vòng qua xe của anh ta.

Cửa xe BMW bị mở ra một cách hùng hổ.

Đôi chân dài của Giản Chấn bước xuống, lần này anh ta không cần dùng xe nữa mà cau mày đứng chắn trước mặt Lục Phồn Tinh, nói với giọng điệu cứng rắn: “Cô có lên xe hay không?”

Câu nói này của anh ta đã kích động tinh thần chống đối của Lục Phồn Tinh, cô quả quyết chắc như đinh đóng cột: “Tôi không lên. Anh lái xe ẩu như thế, đụng hỏng xe tôi thì làm sao?”

Bản lĩnh đổi trắng thay đen của cô cũng khiến Giản Chấn tức không thể tả. Anh ta cúi đầu nhìn chiếc xe đạp cà tàng đã “tã” đến độ bong tróc cả sơn, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô vì cái xe rách mà có cho tôi trăm tệ tôi cũng chả thèm mua này sao? Cô có biết có bao nhiêu cô gái muốn ngồi xe tôi không hả?”

“Vì nó thì sao? Chỉ có bốn bánh của anh là BMW, còn hai bánh của tôi không phải là BMW chắc?” Lục Phồn Tinh không hề cảm thấy xấu hổ.

“Tránh ra đi, đường của nhà anh mở à?” Cô lại chuẩn bị vượt qua anh ta.

Bấy giờ, Lục Phồn Tinh đã hoàn toàn quên mất việc mình là fan “rởm” của Giản Chấn, bởi vì bực anh ta kiêu căng lại giàu trí tưởng bở, làm chút việc tốt còn trưng ra dáng vẻ muốn cô phải biết ơn, cho nên thái độ của cô với anh ta tối nay rất gay gắt.

Giữa hai người dường như có tiếng tia lửa lẹt xẹt, Giản Chấn trừng mắt nhìn Lục Phồn Tinh, Lục Phồn Tinh cũng trừng mắt lại, cuối cùng đã khiến anh ta bỏ đi.

Giản Chấn mở cửa xe ra, vừa nhấc chân định bước lên xe thì lại rụt về, quay lại đứng trước mặt Lục Phồn Tinh, còn tức giận hơn cả ban nãy, nụ cười bây giờ của anh ta trông hơi thâm sâu khó dò.

Lục Phồn Tinh mang nét mặt đầy vẻ đề phòng, nhìn chằm chằm vào anh ta, trực giác mách bảo “ông tướng” này sắp gây sự.

Quả nhiên…

Giản Chấn vênh váo nhìn cô, chìa tay ra: “Thư của tôi đâu?”

“Thư gì?” Lục Phồn Tinh chưa kịp hiểu ra sao.

“Mấy bức vẽ mà cô suốt ngày nhét cho tôi đấy. Đưa đây, hôm nay tôi muốn xem!” Giản Chấn chẳng khác gì một kẻ vô lại đến nhà người ta đòi nợ, nếu không trả thì sẽ hắt sơn vào nhà.

Lục Phồn Tinh chưa từng gặp trai đẹp bám dai như đỉa thế này, khi bạn nhét thư cho anh ta thì anh ta chê, đạp cho bạn một phát ngã nhào; bạn mà không đưa cho anh ta thì anh ta lại sẵn sàng trợn mắt, trở mặt với bạn bất cứ lúc nào.

Cô cạn lời: “Xem xong rồi anh cũng vứt vào thùng rác thôi, anh đừng xem nữa!”

“Tôi vứt hay không vứt liên quan gì đến cô, tóm lại tôi muốn xem. Tranh vẽ tôi thì chính là của tôi. Hôm nay tôi nhất định phải xem tranh vẽ đó.” Giản Chấn “chơi xấu” đến cùng.

“Đây, tôi cho anh, cho anh! Nam thần gì chứ, chưa từng thấy nam thần nào trơ trẽn như anh.” Lục Phồn Tinh bị cái gã nhiễu sự này tra tấn đến quá sức, bên tai ù ù toàn là tiếng của anh ta, vừa lẩm bẩm vừa mở ba lô ra tìm. Nhưng tìm hồi lâu mà không thấy hai chiếc phong bì kia. Cô nhớ kỹ lại, đoán chừng đã làm rơi trong phòng tranh.

Giản Chấn thấy cô lục lọi ba lô nửa ngày vẫn không lấy đồ ra, dáng vẻ càng hống hách hơn, cất giọng hỏi giống như đang thắng thế: “Thư của tôi đâu rồi?”

Giọng điệu này hệt như Lục Phồn Tinh nợ tiền anh ta vậy.

Cô thấy vô cùng phiền toái, rất muốn đuổi anh ta đi, nhưng vẫn nhẫn nhịn đáp: “Ngay mai tôi đưa cho anh nhé, tôi làm rơi trong phòng tranh rồi!”

“Không được! Tôi phải xem được những bức vẽ đó tối nay, tôi không đợi được đến ngày mai.” Giản Chân kiên quyết không buông tha.

“Giản Chấn, anh có bị điên không thế?” Rốt cuộc Lục Phồn Tinh không chịu nổi nữa, liền buông lời sỗ sàng. Chẳng qua là mấy bức phác họa bình thường thôi mà, hôm nay xem hay ngày mai xem thì có khác gì nhau? Việc đó đáng để anh ta đeo bám cô như vậy sao?

“Tôi bị điên còn chẳng phải là cô chọc điên sao! Đổi lại là bộ truyện tranh nhiều kỳ cô đang theo dõi, đang ra thì lại ngừng, còn ngừng rất nhiều ngày thì cô có chịu được không?” Giản Chấn đùng đùng nổi giận, dường như còn tức giận hơn cả Lục Phồn Tinh.

Lí do quá đỗi đường hoàng này ấy thế mà lại khiến cô nhất thời không có cách nào phản bác được. Lục Phồn Tinh câm nín nhìn lên trời, cảm thấy chuyện này chẳng thể trách ai, dù sao lúc trước cô cũng không biết người mà mình phải nhét bức vẽ cho lại là một gã bị thần kinh. Anh ta khác với những người bệnh thần kinh khác chủ yếu là ở chỗ anh ta trông đẹp trai hơn họ và giấu bệnh quá kỹ, khiến người ta không nhìn ra được anh ta là bị thần kinh.

“Ngắt giữa chừng càng đáng xấu hổ hơn, hiểu không? Lục Phồn Tinh, cô không có tí đạo đức cơ bản nào của người làm tác giả à?” Giả Chấn còn nghiêm túc khiển trách cô. Bởi vì đang bắt lỗi cô nên thậm chí giọng điệu của anh ta còn ẩn chứa vẻ đắc ý.

Lục Phồn Tinh không có phản ứng gì với một loạt câu hỏi anh ta ném ra, cô ngửa đầu chăm chú nhìn lên Trời, như thể trên bầu Trời có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cô vậy.

“Tôi đang hỏi cô đấy, ngẩng đầu nhìn gì trên Trời, Trời có đẹp trai bằng tôi không?” Giản Chấn còn không biết xấu hổ mà ngẩng đầu lên nhìn Trời.

Lục Phồn Tinh nói với giọng sâu xa: “Tôi đang nhìn xem hôm nay trăng tròn hay không. Nghe nói khi trăng tròn xuất hiện thì người bị thần kinh sẽ dễ dàng lên cơn.”

Bị châm chọc là kẻ tâm thần, Giản Chấn hiển nhiên liền tức lộn ruột, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm, như thể sẽ biến thành người sói ăn thịt người bất cứ lúc nào.

“Lắm lời! Đưa tranh đây cho tôi!” Anh ta gằn giọng, hóa thân thành ác quỷ đòi nợ.

Đêm hôm khuya khoắt, lằng nhằng với người bị thần kinh ở trên đường cái, Lục Phồn Tinh có cảm giác bản thân cũng sắp bị kinh luôn, bèn thỏa hiệp hoàn toàn: “Được rồi, được rồi, tôi đi đến phòng tranh lấy cho anh, được chưa?”

Giản Chấn đã đạt được mục đích, cuối cùng cũng buông tha cho Lục Phồn Tinh. Anh ta đưa mắt ra hiệu cho cô: “Xuống đi, tôi nhấc xe cô lên BMW của tôi.”

“Tôi không ngồi xe của anh, tự tôi đạp xe là được.”

“Lục Tiểu Phương, cô đừng có mà giở trò với tôi. Cô đạp xe, tôi làm sao biết được là cô đi lấy tranh hay chạy thẳng về ký túc xá?”

“Anh yên tâm đi, tôi là người xưa nay nói được làm được.”

“Cái kiểu cam đoan này thì không nói láo được sao? Tôi nói cho Lục Phồn Tinh cô biết, cô là người phụ nữ không đáng tin nhất mà tôi từng gặp.”

“Dù sao thì tôi cũng không ngồi xe của anh, bệnh thần kinh sẽ bị lây đấy, anh biết không?”

“Ngang như cua.” Anh ta tức sôi gan với cô, đành lấy di động ra: “Thế thì thêm Wechat của tôi vào, gửi định vị cho tôi, hoặc gọi cho tôi cũng được.”

“Tôi không muốn thêm Wechat của anh.” Lục Phồn Tinh từ chối thẳng thừng: “Đã nói là không thêm anh rồi, tôi không thể tự vả vào mặt mình được. Chẳng phải anh nói sẽ không bao giờ thêm Wechat của tôi sao? Vậy anh thêm tôi vào đi!”

Lần này thế sự xoay vần, đổi thành Lục Phồn Tinh hả hê, Giản Chấn chịu thua, bị cô chặn họng không thốt ra được lấy một chữ.

Anh ta không thể vả mặt mình trước mặt cô được, anh ta là đàn ông đàn ang, chẳng lẽ lại cúi đầu nhận thua với một cô gái sao?

Đôi mắt Giản Chấn đen như mực, muốn dằn mặt cô mà lại không trưng ra được biểu cảm đáng sợ nào. Lục Phồn Tinh thấy anh ta lấy hơi rồi lại nín nhịn nuốt xuống thì thật sự rất muốn ngửa mặt lên Trời cười thả ga.

Trận này thắng ngay từ hiệp đầu, không ai có thể lung lay được tấm bảng vàng ‘Thánh cãi nhau’ của cô.

“Thêm cô á? Mơ đi!” Giản Chấn nghẹn một lúc lâu mới thốt ra câu thoại cũ rích, sau đó hung dữ nói tiếp: “Đạp xe nhanh lên, tôi theo sau cô. Lục Tiểu Phương, tôi xem cô chạy đường nào?”.

Anh ta sầm mặt trở lại trong xe rồi nổ máy, quay xe với tốc độ cực nhanh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường cho thấy tâm trạng không tốt của chủ xe lúc này.

Rõ thật là gã đàn ông đã bị chiều hư!

Lục Phồn Tinh lắc đầu, cũng bắt đầu đạp xe đi, không đếm xỉa đến chiếc BMW như âm hồn không tan đang chạy trên đường nữa.

Cả ngày nay chưa ăn được mấy hạt cơm, chân cô nặng như chì, tốc độ đạp xe đương nhiên là rất chậm. Gió đêm mơn man trên mặt, giống như nụ hôn dịu dàng của mẹ đặt lên má cô. Lục Phồn Tinh dứt khoát tận hưởng niềm vui này, đắm chìm trong buổi đêm yên tĩnh tuyệt vời.

Cô nhìn thẳng phía trước, không hay biết rằng có một ánh mắt sắc bén vẫn luôn nhìn cô, như hình với bóng.

Trong chiếc xe BMW đang chạy với tốc độ rùa bò, Giản Chấn không hề rời mắt khỏi cô gái đang đạp xe phía trước. Gió khẽ thổi mấy lọn tóc trên vai cô, đèn đường rắc những ánh vàng kim lên khuôn mặt thanh tú của cô. Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô dịu dàng mà bình yên, không còn vẻ đanh đá cá cầy như khi nói chuyện với anh ta. Thậm chí trông cô còn xinh đẹp, ngọt ngào, khiến anh ta không khỏi nghi ngờ cô có hai khuôn mặt, với người khác thì là một cô gái ngoan ngoãn, và chỉ lộ ra bộ mặt chống đối, giảo hoạt với anh ta. Một cô gái rất nhã nhặn khi im lặng, vừa mở miệng ra là có thể khiến người ta tức đến độ mắc bệnh tim.

Chẳng phải cô nói thích anh ta sao? Thích anh ta, cho nên chuyện gì cũng đối chọi với anh ta?

Giản Chấn kéo cổ áo sơ mi, tâm trạng hơi bực bội. Anh ta thấy phiền khi gặp phải cô gái này, nhưng lại không ngăn nổi bản thân muốn đi tìm cô gây rắc rối, cãi nhau thắng cô thì vui vẻ, cãi thua thì lại muốn lần sau tìm cô cãi tiếp, quả là một vòng luẩn quẩn.

Bây giờ, mỗi lần anh ta vào phòng tập, trước hết đều đảo mắt tìm một lượt theo bản năng, xem cô có ở đó không, việc đến tập trái lại chỉ là thứ yếu.

Rõ ràng là cô gái phiền toái, nhưng ánh mắt anh ta luôn không biết tự trọng mà nhìn ra phía bên ngoài xe. Khi Giản Chấn lại một lần nữa nhận ra ánh mắt mình đang hèn mọn rơi trên khuôn mặt cô mà cô trước sau cũng không buồn nghiêng đầu liếc anh ta lấy một cái, cuối cùng anh ta lại cáu tiết.

Cái cây kia có gì đẹp, có đẹp trai bằng anh ta không?

Lửa giận bùng lên trong lòng, Giản Chấn nhấn chân ga, chiếc BMW gầm lên một tiếng, lao vút đi, bỏ lại chiếc xe đạp chậm rì rì ở tít phía sau.