Bàn tay Lục Phồn Tinh buông lỏng, viên bạch tuộc viên sắp bỏ vào miệng liền rơi từ trên đũa xuống một cách đáng thương, còn lăn lông lốc mấy vòng trên đất.
Miệng cô vẫn há hốc, sự kinh ngạc bất ngờ khiến cơ thể cô tạm thời mất đi khả năng hoạt động.
Thế giới này quá huyền ảo, cô vừa mới nghe thấy điều gì thế này?
Lục Phồn Tinh chậm rì rì quay cái cổ lại như người máy, nghệt mặt nhìn thẳng vào Giản Chấn: “Gió hơi to, ban nãy anh nói gì cơ?”
Lần này, Giản Chấn không né tránh ánh mắt của Lục Phồn Tinh, trái lại còn đi tới trước mặt cô, hơi khom người xuống.
Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn chằm chằm vào cô, có thứ gì đó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đang chảy trong ánh mắt ấy.
Trong tiếng Hán uyên thâm còn có một danh từ đặc biệt miêu tả thứ này.
Danh từ đó gọi là “thâm tình”.
“Nghe cho rõ đây, Lục Phồn Tinh.” Giản Chấn nhấn từng câu từng từ: “OK, anh nói OK với em.”
Lục Phồn Tinh bỗng giật mình: “OK, trời tối rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Nói đoạn, cô quay đầu định đánh bài chuồn, nhưng cực chẳng đã, cổ áo khoác lập tức bị siết chặt. Giản Chấn sầm mặt, kéo cô trở lại trước mặt anh ta.
“Chạy cái gì mà chạy?” Anh ta rất bất mãn với thái độ như con rùa rụt đầu vào mai của cô, cau mày hỏi: “Tranh kia là do em vẽ đúng không?”
Lục Phồn Tinh mếu máo, đáp: “Tôi bị mất trí nhớ rồi, thật đấy, tôi ăn nhiều bạch tuộc viên quá, không nhớ được gì cả.”
Giản Chấn cười nhạt, cách duy nhất để đối phó với kiểu giở trò xỏ lá vô nguyên tắc vào vào bất cứ lúc nào của Lục Phồn Tinh, chính là phải chơi xấu hơn cô. Anh ta giả bộ lấy di động ra: “Mất trí nhớ à? Được thôi, trở về rồi tôi đăng bức tranh cô vẽ lên diễn đàn của trường chúng ta, để tất cả các bạn học trong toàn trường nhớ lại giùm cô!”
“Không, không, không, tôi nhớ ra rồi!” Lục Phồn Tinh đổi giọng ngay tức thì, “Là tôi vẽ, thật 100% luôn! Chuẩn không cần chỉnh!”
Giản Chấn vẫn chưa hài lòng: “Cô viết gì trong tranh cô vẽ? Nhắc lại một lần nữa cho tôi nghe xem nào!”
Lục Phồn Tinh với vẻ mặt mếu máo biến thành nữ chính trong bộ phim đau khổ vì tình, ngoan ngoãn nhắc lại: “Tôi nói, anh Giản, em có thể làm bạn trai của anh không?”
Giản Chấn nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Phì phì phì.” Lục Phồn Tinh phỉ nhổ chính mình: “Tôi nói là anh Giản, em có thể làm bạn gái anh không?”
Cuối cùng, Giản Chấn cũng tỏ ra hài lòng với sự thành thực của cô lúc này. Anh ta nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó đặt hai tay lên bả vai cô, cúi đầu xuống gần hơn.
Lục Phồn Tinh vô thức ngẩng mặt lên, nhịp tim bắt đầu đập thình thịch như điên.
Còn nụ cười trong mắt Giản Chấn sắp tràn ra ngoài đến nơi.
“Lục Phồn Tinh, bây giờ anh Giản nói cho em biết, em rất may mắn, từ giờ phút này trở đi, em chính là bạn gái của anh.”
Lục Phồn Tinh chớp chớp mi. Ánh mắt và những lời nói của Giản Chấn đều cho cô cảm giác không chân thật mãnh liệt. Nam thần cao vời vợi trong trường thế mà lại chấp nhận lời tỏ tình của cô, đồng ý làm bạn trai cô?
Điều này còn kinh khủng hơn cả phim kinh dị, còn huyền ảo hơn cả phim giả tưởng bom tấn.
“Anh…” Lục Phồn Tinh run rẩy: “Quyết định quan trọng như vậy, anh có muốn suy nghĩ kỹ hơn không? Tôi tôi… bức thư đó tôi cũng chỉ vẽ bừa thôi. Anh cứ thoải mái từ chối tôi cũng không sao…”
Giản Chấn híp mắt lại, rành rành là đang tức giận. Anh ta đã nói rõ như thế mà Lục Phồn Tinh vẫn còn một mực từ chối. Người thổ lộ trước rõ ràng là cô, anh ta đồng ý thì cô lại bắt đầu đổi ý.
Giản Chấn đanh mặt: “Lục Phồn Tinh, em chơi anh đấy hả?”
“Không, không!” Lục Phồn Tinh nhận ra Giản Chấn đang thực sự tức giận, bèn cực lực phủ nhận. Vẻ mặt cô đầy oan ức, đang yên đang lành đột nhiên từ trên Trời rơi xuống một anh bạn trai cao cấp, đây là gánh nặng mà cuộc đời không thể chịu đựng nổi, cô hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị về tâm lý.
Lục Phồn Tinh rụt cổ lại, bắt đầu giải thích: “Hôm đó, các bạn cùng phòng của tôi nhìn thấy anh, cứ bảo là tôi thích anh, tôi nói ‘thật sự không phải đâu’. Chẳng phải anh vẫn thường hay bảo “Tôi mà ưng cô á? Tôi mù chắc?” Mấy cô ấy vẫn không tin. Cuối cùng bọn tôi cho rằng, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra tình yêu đích thực. Bọn tôi quyết định đánh cược, tôi đi thổ lộ với anh, nếu thắng thì họ mời tôi ăn bún cay, nếu thua thì tôi mời họ ăn.”
“Tôi chỉ đáng giá bằng một bữa bún cay sao?” Giản Trấn trừng mắt nạt cô.
Lục Phồn Tinh run lẩy bẩy xòe ba ngón tay ra, cười nịnh nọt: “Ba… ba bữa!”
Giản Chấn nghiến răng, dáng vẻ rất muốn tiêu diệt thứ yêu quái như cô.
“Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần mời mấy cô ấy đi ăn bún cay rồi!” Lục Phồn Tinh liếc nhìn anh ta với vẻ tủi thân: “Anh không làm theo kịch bản, chẳng phải trong phim toàn thế sao? Nữ phụ là bia đỡ đạn gửi thư tình, nam thần lạnh lùng, tàn nhẫn từ chối, nói rằng “Tôi mà thích cô á? Tôi mù chắc?” Sau đó, nữ phụ làm bia đỡ đạn quyết định chôn vùi nỗi đau trong đồ ăn, vừa khóc vừa ăn hết ba bát bún cay to bự.”
Giản Chấn bị cô chọc cười, khuôn mặt đẹp trai vừa rồi còn giận dữ đã lộ ra nét cười. Anh ta có thể làm gì với cô đây? Cô ranh mãnh, tinh quái, chẳng bao giờ làm theo lẽ thường, miệng lưỡi dẻo quẹo kia có thể khiến người ta tức gần chết, cũng có thể khiến người ta vui đến quên Trời. Chưa từng có cô gái nào khiến anh ta vừa tức đến nghiến răng, lại vừa sợ cô sẽ trở thành bạn gái của người khác như vậy. Vì thế, ngoài mặt thì tỏ vẻ chán ghét muốn chết, nhưng khi cô tỏ tình, anh ta vội vàng nắm lấy cơ hội, chiếm làm của mình trước.
“Tôi mù đấy, làm sao?” Giản Chấn gằn giọng: “Tôi bằng lòng đấy, tôi cứ muốn mù đấy, cô làm gì được tôi?”
Lục Phồn Tinh muốn quỳ lạy anh ta luôn. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào như anh ta, ngay cả thổ lộ tình cảm mà cũng vặn vẹo, khó chịu như này.
Cô tức mình: “Nói thích tôi thì sẽ chết à?”
“Ừ!” Giọng điệu của Giản Chấn không phách lối như trước nữa, “Còn sống thì mới có thể làm bạn trai cô được, cô cứ nhìn hành động thực tế của tôi đi!”
“Tôi chẳng cần!” Đến lượt Lục Phồn Tinh bắt đầu vặn vẹo: “Tôi chỉ muốn nghe những lời êm tai thôi! Nếu không nghe được câu đó thì tôi ăn bạch tuộc viên đến bội thực cho anh xem!”
Nói rồi, cô vừa gườm gườm nhìn anh ta, vừa bỏ một viên bạch tuộc viên vào mồm, phản đối bằng cách phồng má nhai.
Giản Chấn lại bị cô làm cho vừa tức vừa buồn cười, những lúc ở bên cô, không giờ phút nào là không khiến anh ta dở khóc dở cười cả.
Đây chính là tổ tiên mà, có Trời mới biết anh ta đã uống phải bùa mê thuốc lú gì mà suốt ngày chỉ muốn thờ phụng cô.
Giản Chấn bèn nói: “Lời hay lời hiếc gì? Từ giờ trở đi, em chính là bạn gái anh, đây là lời hay đấy. Bao nhiêu cô gái muốn nghe mà còn chẳng được nghe thấy, em biết đủ đi!”
Giọng điệu này lại mang theo sự trịch thượng, cảm giác như thể đang ban ơn cho người khác. Lục Phồn Tinh không thích cảm giác bất bình đẳng ấy.
“No rồi, chúng ta về thôi!” Cô tỏ thái độ lạnh nhạt, đoạn quay người rời đi.
“Này…” Giản Chấn lại kéo cô lại, cau mày hỏi: “Em ra ngoài chỉ là để ăn bạch tuộc viên thôi hả?”
“Không thì còn thế nào nữa?” Lục Phồn Tinh biết anh ta không vừa lòng điều gì, nhưng vẫn cố ý giả vờ ngu ngơ.
“Anh nói nhiều như vậy mà không quan trọng bằng mấy viên bạch tuộc viên của em sao?”
Giản Chấn không thể tưởng tượng được trước sự thờ ơ của cô. Anh ta hoàn toàn không tìm thấy vẻ mừng vui, xúc động hay ngượng ngùng vốn tưởng rằng sẽ xuất hiện trên gương mặt cô. Sự lãnh đạm của Lục Phồn Tinh làm tổn thương anh ta, khiến anh ta rất khó chịu trong lòng.
Lục Phồn Tinh đưa lưng về phía Giản Chấn, rơi vào trầm tư. Đầu tiên, cô tự kiểm điểm thái độ của mình. Có thể nhìn ra được là Giản Chấn quả thực rất nghiêm túc, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu một mối tình mới, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cô chưa hề chuẩn bị tâm lý. Cô đã quen đối chọi với anh ta, làm sao trở thành một cô bạn gái khôn khéo biết vâng lời được?
Cô có đảm nhận được vai trò bạn gái của anh chàng có cả núi người mê này không?
Quan trọng là, cô có thích anh ta không?
Đứng trên con phố nhộn nhịp người qua lại, đối mặt với hàng loạt những vấn đề trong lòng, Lục Phồn Tinh hoàn toàn không tìm được câu trả lời.
Cô nghĩ cô cần chút thời gian.
Lục Phồn Tinh hít sâu một hơi rồi quay lại, đối diện với Giản Chấn: “Giản Chấn, chuyện của chúng ta, anh cho tôi một đêm để suy nghĩ, được không?”
Giản Chấn nhíu mày: “Lí do?”
“Lí do rất đơn giản. Tôi tưởng rằng anh sẽ nói NO, nhưng anh lại nói YES. Tôi chưa chuẩn bị tâm lý, tôi phải ngẫm nghĩ một đêm đã.” Lục Phồn Tinh bĩu môi với vẻ bất đắc dĩ.
Giản Chấn xị mặt: “Vẽ tranh tỏ tình là cô, bây giờ nói muốn suy ngẫm cũng là cô. Lục Phồn Tinh, tôi định nghĩa hành vi này của cô gọi là đang đùa giỡn tình cảm của chàng trai ngây thơ đấy.”
“Vậy anh còn liên tục đả kích trái tim thủy tinh của thiếu nữ ngây thơ thì sao?” Lục Phồn Tinh cũng chẳng vừa: “Chỉ một câu thôi, anh có cho tôi thời gian một đêm suy nghĩ không? Không cho thì dẹp!”
Cô vừa định đi thì kết quả lại bị túm lại. Mặc dù vẻ mặt Giản Chấn vẫn hơi bực, nhưng thái độ rõ ràng đã dịu đi nhiều.
Anh ta nói: “Chỉ một đêm thôi đấy, không thể nhiều hơn đâu.”
“Cả ngày mai tôi phải lên lớp, không thể phân tâm vì chuyện tình cảm được. Cho nên, một đêm cộng thêm một ngày đi!” Lục Phồn Tinh bắt đầu cò kè mặc cả.
Giản Chấn nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn trước sự vô lý hết lần này đến lần khác của cô, cuối cùng vẫn nhượng bộ: “Muộn nhất là tối mai, anh dẫn em vào nội thành ăn cơm.”
Chuyện dùng dằng này cuối cùng được quyết định như vậy. Giản Chấn đưa Lục Phồn Tinh về trường. Vẫn theo quy tắc cũ, còn chưa đến ký túc xá thì cô đã xuống xe, rất sợ người khác sẽ gán ghép cô với nam thần.
Sau khi Giản Chấn lái xe đi, Lục Phồn Tinh không về ký túc xá ngay mà đứng dưới ánh đèn đường hóng gió một lát, từ từ bước ra khỏi cú sốc mà thế giới huyền ảo mang đến cho cô, rồi mới gọi điện thoại cho Liêu Kỳ.
Trong một quán cóc nằm gần trường học.
“Tớ đã sớm đoán ra hai người các cậu sẽ có ngày hôm nay.” Liêu Kỳ bình thản lắng nghe Lục Phồn Tinh kể lại mọi chuyện trong buổi tối hôm nay, đoạn phán một câu như thể bà đồng: “Hôm đó, anh ta bế cậu về, còn nói cái gì mà “bổ sung quy trình”, thì tớ đã biết là không bình thường rồi. Người ta đang đợi cậu thổ lộ đấy mà. Tớ bảo này, nam thần “ưng” cậu, có thể thấy được thị lực của anh ta thật sự rất kém, đầu óc cũng bị úng nước.”
“Này, này, này, sao lại nói như vậy, người xinh đẹp tài hoa như tớ, anh ta không "đổ" mới là lạ.” Lục Phồn Tinh bắt đầu đắc chí, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu buồn rười rượi: “Cơ mà…”
“Cơ mà cậu vẫn khó quên được đình cũ chứ gì.” Liêu Kỳ lạnh lùng nói tiếp lời của Lục Phồn Tinh, “Niềm vui mới có đẹp trai hơn nữa cũng không sánh được với sự dịu dàng đa tình của người cũ, nên cậu lấn cấn chết đi được. Cậu muốn nói điều này phải không?”
“Tớ không lấn cấn về điều đó.” Lục Phồn Tinh bây giờ không muốn đấu võ mồm với bạn thân, “Tình yêu cũ đã sắp trăm năm hạnh phúc với người khác rồi, tại sao tớ không thể có tình yêu mới chứ? Tớ ấy à, tớ chỉ lấn cấn là, gã Giản Chấn, thật ra ngoài đẹp trai ra thì có cả đống tật xấu. Cơ mà tớ cũng có không ít tật xấu, nên cứ luôn cảm thấy hai bọn tớ sẽ không lâu dài. Tớ không tưởng tượng nổi hai đứa ngang bướng như bọn tớ sẽ yêu đương kiểu gì. Cậu có tượng tưởng được không?”
“Được chứ, cái tính chết vì sỉ diện của cậu có thể làm đàn ông tức xì khói luôn.” Liêu Kỳ nói năng không hề khách khí, “ Cậu với Giản Chán quen biết nhau cũng đã được một thời gian, anh ta còn có thể mạo hiểm mắc bệnh tim vì tức giận, để đồng ý với lời tỏ tình không thể tùy tiện hơn của cậu, thì chứng tỏ anh ta thật sự thích cậu, anh ta thích tự tra tấn bản thân. Lục Tinh Tinh, tớ chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu có thích anh ta không?”
Liêu Kỳ và Lục Phồn Tinh là bạn thân từ thuở dậy thì, cô ấy thường hay gọi Lục Phồn Tinh là “Lục Tinh Tinh”. Lúc này, Lục Phồn Tinh cũng không có cách nào nghĩ một đằng nói một nẻo với cô bạn thân đã nhiều năm của mình.
“Cậu bảo ai lại không thích khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của anh ta chứ? Từ năm mười bốn tuổi bắt đầu dậy thì, tớ nằm mơ cũng đã muốn có một anh bạn trai đẹp trai như thế. Bây giờ, giấc mơ đã trở thành hiện thực, tớ lại bắt đầu cảm thấy lo lắng rằng đây là sự đẹp trai mà cuộc đời này của tớ không thể hưởng được.”
“Ăn thịt đi, đừng già mồm nữa!” Liêu Kỳ đưa cho cô một xiên thịt nướng thơm phức, “Trước mắt Giản Chấn thì làm ra vẻ cà cuống chết đến đít vẫn còn cay, cuối cùng đến trước mặt tớ cũng đã nói ra tiếng lòng của mình. Lục Tinh Tinh à Lục Tinh Tinh ơi, nhìn đồ ăn hại nhà cậu kìa.”
Bị cô bạn sỉ nhục, Lục Phồn Tinh vùi đầu chén thịt.
Kiêu Kỳ sỉ nhục cho đã rồi mới bắt đầu khuyên cô: “ Tớ bảo nhé, cậu đổi góc độ để nghĩ về vấn đề này đi. Cậu nghĩ mà xem, cuộc đời này của cậu chắc chắn không tìm được anh bạn trai nào đẹp trai hơn Giản Chấn đâu. Thân hình đẹp thế… cứ tranh thủ tận tưởng khi vẫn còn là của mình đi, suy nghĩ về lâu về dài làm quái gì. Có phải cậu ăn no rỗi việc quá không đấy? Chẳng lẽ cậu có thể ở bên anh ta cả đời sao? Giản Chấn cũng chỉ là tạm thời bị mù nên mới thích cậu thôi. Đợi đến khi cậu chọc anh ta nổi điên đến độ khôi phục thị lực rồi, anh ta sẽ phát hiện ra trường Đại Học Mỹ Thuật của chúng ta còn đầy người đẹp hiền dịu như tớ đây. Tới lúc đó, Lục Tinh Tinh cậu cứ đứng sang một bên mà hóng mát nhé!”
“Ăn nhiều vào cậu ơi!” Lục Phồn Tinh tức lộn ruột, đẩy đĩa thịt đến trước mặt Liêu Kỳ, “Ăn cho béo mập vào, để sau này tớ đỡ phải đề phòng hỏa hoạn, đề phòng trộm cắp, đề phòng chị em tốt.”
Sau khi trò chuyện cùng Liêu Kỳ, Lục Phồn Tinh đã hiểu được vấn đề. Cô đã nghĩ thông suốt, không còn lấn cấn nữa. Tình yêu mới đã đến, vậy thì thản nhiên đón nhận đi thôi, chỉ có kẻ ngốc mới khư khư ôm lấy quá khứ. Cô cũng không muốn làm kẻ ngốc nữa.