Tiết học sáng nay vừa khéo lại là môn của Diệp Hải Triều, nhưng thật đáng tiếc khi cán sự bộ môn Lục Phồn Tinh lại chẳng nghe lọt một chữ nào. Trong đầu cô toàn là những hình ảnh khi cô và Giản Chấn bên nhau. Nhớ đến những quan niệm mà anh ta truyền thụ cho cô lúc nghiêm túc, nghĩ về sự quấy rầy của anh ta khi trêu đùa cô, nghĩ đến sự tập trung khi anh ta hôn cô.
Lục Phồn Tinh quả là sắp điên mất thôi. Vì sao ngập tràn trong tâm trí cô đều là về Giản Chấn vậy?
“Các nhà nghệ thuật tôn sùng chủ nghĩa Dada* phản đối chiến tranh, phản đối quyền uy, thậm chí đã phủ định nghệ thuật…”
*Dada hoặc Dadaism là một phong trào văn hóa bắt đầu từ Zürich, Thụy Sĩ, trong thời kì thế chiến I và đạt đỉnh trong giai đoạn 1916-1922. Phong trào này chủ yếu liên quan đến nghệ thuật thị giác, văn học, thơ ca, tuyên ngôn nghệ thuật, lý thuyết nghệ thuật, sân khấu, thiết kế đồ họa, và tập trung vào chính trị chống chiến tranh thông qua việc loại bỏ các tiêu chuẩn hiện hành trong nghệ thuật bằng các công trình văn hoá chống nghệ thuật. Mục đích của nó là để chế giễu những thứ mà những thành viên của phong trào này xem là vô nghĩa về thế giới hiện đại. Ngoài phản chiến ra, dada cũng có tính chất chống tư sản và chủ nghĩa vô chính phủ.
Giọng nói dịu dàng của Diệp Hải Triều rót vào tai Lục Phồn Tinh. Cuối cùng, cô cũng bừng tỉnh khỏi sự ngọt ngào của buổi tối hôm qua, thế mà lại cảm thấy hơi áy náy.
Bạn trai cũ đang đứng trên bục giảng, còn cô chỉ nghĩ đến bạn trai hiện tại. Có phải sự trả đũa này của cô rất tàn nhẫn không?
Lục Phồn Tinh có phần thông cảm với Diệp Hải Triều.
Cô không muốn học tiết này, nên dứt khoát vùi đầu nghịch di động. Ngẫm nghĩ một lát, cô gửi tin nhắn cho Lí Âu, lấy cớ rằng La Thi có một vấn đề chuyên ngành muốn hỏi hắn, nhưng không tìm được hắn, bèn khéo léo hỏi hắn có phải tối qua đã về nhà không? Kết quả, Lí Âu nhanh chóng trả lời là tối qua hắn ở trong phòng ký túc xá suốt, chỉ có Giản Chấn mặt trơ trán bóng kia là đi cả đêm không về.
Lí Âu nói gần nói xa: ‘Phồn Tinh, nghe nói tối qua em cũng không ở trong ký túc xá, hê hê hê.’
Cái mặt mo của Lục Phồn Tinh đỏ bừng. Trên đời này, không có bức tường nào kín gió, chuyện cô và Giản Chấn đều vắng mặt ở ký túc xá vậy mà lại nhanh chóng lan truyền giữa đám bạn bè thế này.
Đám quần chúng hóng hớt ấy thật đáng ghét.
Lí Âu cũng không phải là người dễ lừa. Cuối cùng, Lục Phồn Tinh gửi biểu tượng cảm xúc ứng phó cho qua.
Nhưng cô lại thầm mắng xối xả Giản Chấn nói dối như cuội kia một trận, lại vô thức ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hải Triều đang nói năng đĩnh đạc trên bục giảng, những suy nghĩ của cô lại bắt đầu phiêu đãng.
Không biết thế nào mà Lục Phồn Tinh lại nhớ đến bức tranh treo trên tường nhà mình đêm qua và có cảm giác bất an khó lí giải.
Có lẽ là bởi vì cô đã không nói thật với Giản Chấn.
Tuy nhiên, cảm giác bất an mơ hồ đó nhanh chóng được thay thế bởi tâm lý may mắn. Cô đang nghĩ, hầu hết những bí mật nho nhỏ của cô sẽ không bị Giản Chấn phát hiện. Nếu cô không nói ra, còn Giản Chấn lại bằng một cách nào đó biết được chuyện bức tranh kia là do Diệp Hải Triều tự tay vẽ, nếu anh ta không biết gì thì sẽ không xảy ra cuộc cãi vã dữ dội như tối qua.
Lục Phồn Tinh tự nhủ mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng lại có một giọng nói lặng lẽ vang lên trong lòng cô: Tất cả những bí mật đều sẽ tìm được đường ra, vì thế chúng sẽ bị phơi bày dưới ánh Mặt Trời...
Lục Phồn Tinh nhanh chóng đánh bài chuồn sau giờ học, không cho Diệp Hải Triều có bất cứ cơ hội nào để giữ cô lại. Lúc rảnh rỗi, cô liên lạc với mẹ của Hứa Duyệt, cảm xúc của bà đã ổn định hơn nhiều. Bà kể rằng tối qua đã thẳng thắn nói với Hứa Duyệt về thân thế của cô ấy. Hứa Duyệt dường như đã chấp nhận sự thật bản thân bị bố mẹ ruột vứt bỏ, còn đồng ý để hai ông bà đi tìm bố mẹ đẻ của cô ấy. Một nhà ba người đã đạt được sự nhất trí, đó chính là quyết không buông xuôi, dù chỉ có một tia hi vọng.
Chuyện của Hứa Duyệt đã được giải quyết xong. Điều khiến Lục Phồn Tinh bận tâm nhất ngày hôm nay là Vu Dương ‘Khoai Sọ’.
Liệu Vu Dương có xuất hiện trước cổng trường vào 4 giờ chiều nay không?
4 giờ chiều hôm đó, cô và Giản Chấn đều không hẹn mà cùng xuất hiện ở cổng trường. Lục Phồn Tinh kiễng chân mong ngóng. Cô cũng bắt gặp sự chờ mong như vậy trong mắt Giản Chấn. Chỉ là, cuối cùng Vu Dương lại mang đến cho họ nỗi thất vọng.
Hai người đợi ở cổng trường đến khi Trời tối mịt mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Vu Dương.
Nói đến cùng thì cậu ta vẫn không tin rằng có thể thay đổi được số phận, và lựa chọn sống tạm bợ dưới cống ngầm cả đời.
Gió đêm ào ào thổi tới, làm lạnh bầu nhiệt huyết trong trái tim Giản Chấn. Anh ta mím chặt môi, nắm tay Lục Phồn Tinh, nói: “Đi thôi, bọn mình đi ăn cơm!”
“Vâng.” Lục Phồn Tinh cảm nhận được tâm trạng cực kỳ tồi tệ của Giản Chấn. Cuối cùng, cô chỉ lẳng lặng nắm tay anh ta. Tâm trạng của cô lúc này cũng rất xấu, thậm chí chẳng có lòng dạ để chuyện trò.
Trên đường đi đến nhà ăn, cảnh hai người họ nắm tay nhau đã trở thành tiêu điểm thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Lục Phồn Tinh đã dần dần quen với cuộc sống luôn bị người khác dòm ngó khi đi trên đường. Ai bảo anh chàng bên cạnh cô lại bắt mắt thế.
Giản Chấn im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Chúng ta vẫn còn quá trẻ, quá lý tưởng hóa, rất nhiều suy nghĩ đều xuất phát từ một phía.”
Anh ta tự suy xét lại bản thân khiến Lục Phồn Tinh cũng buồn lây.
Cô buồn vì sự sa ngã của Vu Dương, và buồn vì người đàn ông đang ở bên cạnh mình.
Chuyện của Vu Dương cứ thế trôi qua. Một tuần sau, Lục Phồn Tinh bắt đầu bận tối mặt, ngoài giờ lên lớp, thầy Phó giao cho cô vài chủ đề, bảo cô vẽ hai bức tranh mới rồi nộp cho ông xem như bài tập về nhà. Lục Phồn Tinh dành phần lớn thời gian rảnh trong phòng vẽ, thi thoảng rỗi rãi thì sẽ đi đến ‘Văn phòng Phàm Thanh’ của Giản Chấn và Lí u, xem xem họ có gì cần giúp đỡ không.
Cái tên ‘Phàm Thanh’ - thanh niên phàm trần là do Giản Chấn đặt. Việc Vu Dương không xuất hiện khiến Giản Chấn, người một lòng muốn kéo cậu ta ra khỏi vũng bùn, đã sa sút tinh thần mất mấy ngày. Sau đó, anh ta liền đặt cho văn phòng làm việc cái tên này.
Bởi vì đều là người trần mắt thịt, ngoài việc làm tốt chính mình ra, thì kì thật họ hoàn toàn bất lực trước thế giới bẩn thỉu và bất công này.
Giản Chấn lạc quan tỏ ý rằng độ ‘hot’ của chuyện tình cảm giữa anh ta và Lục Phồn Tinh cùng lắm chỉ kéo dài ba ngày. Trên thực tế, Giản Chấn đã đánh giá thấp mức độ si mê của các fan nữ dành cho anh ta. Hiện tại, phần lớn các fan nữ của Giản Chấn không hề thôi thích anh ta bởi vì anh ta đã thoát kiếp độc thân, trái lại, bọn họ còn chia làm hai phe.
Một phe không phản đối việc Giản Chấn yêu đương, thay vào đó còn đăng tải một số bức ảnh Giản Chấn và Lục Phồn Tinh tay trong tay hẹn hò, ngắm không biết chán những màn âu yếm ‘tra tấn’ hội độc thân. Phe này chẳng những không chướng mắt với mối tình của Giản Chấn và Lục Phồn Tinh, ngược lại khi thấy họ bên nhau rất ngọt ngào và đẹp đôi, còn hi vọng được ngắm nhiều bức ảnh ‘tình củm’ hơn của họ.
Những fan nữ này mang thái độ chúc phúc cho tình yêu của Giản Chấn và Lục Phồn Tinh.
Phe thứ hai là những fan nữ có thái độ ngược lại hoàn toàn.
Bài đăng “Hôm nay anh Giản chia tay chưa?’ trên diễn đàn, suốt ngày bị người ta đẩy lên top đầu. Các cô gái ngày nào cũng đau lòng trả lời là “chưa”. Bọn họ chỉ ước sao Giản Chấn và Lục Phồn Tinh chia tay ngay lập tức, mãi mãi không còn dính dáng đến nhau nữa, như thế thì Giản Chấn mới là của tất cả bọn họ.
Cuộc sống của Lục Phồn Tinh được lấp đầy bởi học tập, vẽ tranh, yêu đương. Mười ngày cứ êm đềm trôi qua như vậy, cho đến buổi tối thứ Tư, một bài đăng nóng hổi trên diễn đàn đã phá vỡ cuộc sống yên bình của cô.
Với cái tít vô cùng giật gân: ‘Kẻ thứ ba, lại còn là tình yêu thầy trò? Đào bới chuyện cũ của cô gái đê tiện hiện là bạn gái của nam thần Giản Chấn trong trường.’
Bài đăng không chỉ có tiêu đề hấp dẫn, mà nội dung càng chấn động hơn. Không biết người đưa tin là thần thánh phương nào, không chỉ khui ra chuyện Lục Phồn Tinh và đàn anh học cùng chuyên ngành là Diệp Hải Triều đã từng yêu nhau, mà còn biết rõ chi tiết và mốc thời gian. Càng quá đáng hơn là, người đó ám chỉ rằng chính bởi sự ‘chen chân’ của Lục Phồn Tinh nên mới khiến mối tình gần tám năm của Diệp Hải Triều cuối cùng tan vỡ. Nhưng về sau, chỉ khi người yêu cũ của Diệp Hải Triều là Nhan Tiêu Lộ nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết mới khiến Diệp Hải Triều hoàn toàn tỉnh ngộ, chia tay với kẻ thứ ba là Lục Phồn Tinh, để quay về bên Nhan Tiêu Lộ.
Cuối bài đăng, tác giả bóng gió rằng Lục Phồn Tinh vẫn chưa hết hi vọng với Diệp Hải Triều, cô đã cố tình chạy đến làm thêm tại một phòng tập trong tòa nhà ở khu vực các trường Đại học của thành phố. Mà Diệp Hải Triều lại sống trong tòa nhà đó, Lục Phồn Tinh có ý đồ gì, ai cũng biết thừa. Hơn nữa hiện nay, Diệp Hải Triều còn là giáo viên môn tự chọn của Lục Phồn Tinh. Lục Phồn Tinh đang yêu đương với Giản Chấn vào thời điểm này, suốt ngày ‘khoe’ tình cảm mặn nồng, e là cô muốn trả thù bạn trai cũ cũng nên.
Tóm lại nội dung câu chữ của bài đăng muốn truyền đạt hai ý: Một là Lục Phồn Tinh có lịch sử đen tối, rành rành là loại con gái xấu xa không chối vào đâu được. Hai là, Lục Phồn Tinh có mục đích không đơn giản khi hẹn hò với Giản Chấn.
Sự dẫn dắt của những lời nói vu khống trong bài đăng thật sự quá mạnh mẽ, quả là giết người một cách vô hình. Bài đăng vừa xuất hiện thì các bình luận bên dưới đều sục sôi căm phẫn. Các fan nữ bị kích động xếp hàng kêu gào “Lục Phồn Tinh đê tiện cút ngay khỏi anh Giản của tôi”. Ngoại trừ một số ít quần chúng còn xem như khách quan mà đứng ra nói đôi ba câu công bằng, nhưng cũng mau chóng bị nhấn chìm bởi hàng loạt các bình luận chửi bới cười nhạo đáp trả.
Các fan nữ nhao nhao gọi Giản Chấn, bảo anh ta nhìn rõ bộ mặt thật của cô gái bên cạnh anh ta đi.
Dư luận dường như nghiêng hẳn về một phía. Lục Phồn Tinh thậm chí không có cơ hội giải thích, cứ thế trở thành ‘cô nàng cặn bã’ trong mắt mọi người.
Bài đăng được đăng vào 9 giờ tối. Không may là tối hôm đó Lục Phồn Tinh lại về nhà. Bố cô gọi điện thoại đến nói rằng mẹ cô bị sốt, mà ông lại có lớp vào buổi tối, nên Lục Phồn Tinh liền về nhà chăm sóc mẹ. Điện thoại hết pin, cô tắt máy sạc pin rồi đi ngủ cùng mẹ, mãi đến sáng hôm sau mở máy mới phát hiện điện thoại bị oanh tạc, có hơn một trăm tin nhắn chưa đọc trên Wechat, hầu như mọi tin nhắn đều liên quan đến bài đăng kia.
Mấy cô bạn cùng phòng và Liêu Kỳ tìm cô hết cả hơi. Ngay cả Lí Âu cũng gửi tin nhắn cho cô.
Lí huynh: ‘Phồn Tinh, bài đăng kia là thế nào? Em giải thích với lão Giản đi, tâm trạng cậu ấy lạ lắm.’
Bài đăng nào? Muốn cô giải thích điều gì? Lục Phồn Tinh hoàn toàn rơi vào trạng thái không hiểu đầu của tai nheo ra sao. Cô còn chưa kịp vào diễn đàn của trường tìm bài đăng đó thì Liêu Kỳ đã gọi điện thoại tới.
Cuộc gọi vừa kết nối, Liêu Kỳ mở miệng nói liền tằng tằng như nã pháo, không cho Lục Phồn Tinh có cơ hội lên tiếng: “Lục Phồn Tinh, cậu bình tĩnh thật đấy nhỉ? Cậu có biết tớ đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại không? Cậu có biết trong một tối cậu tắt máy, bên ngoài đã sắp ‘toang’ rồi không? Tối hôm qua cậu không kịp trả lời, nên hôm nay cậu đã là kẻ đê tiện đầy mưu mô trong mắt tất cả mọi người rồi đấy. Cậu không ra mặt trả lời là ngầm thừa nhận, là chột dạ đấy.”
“Gượm đã, cậu để tớ nói một câu đã chứ.” Lục Phồn Tinh vội ngăn Liêu Kỳ lại, “Mẹ tớ bị ốm, tối qua tớ về nhà, tắt điện thoại từ sớm. Có chuyện gì thế? Sáng hôm nay rất nhiều người gửi tin nhắn cho tớ, tớ chưa kịp đọc. Cậu nói cho tớ nghe xem nào!”
Liêu Kỳ kể sơ qua về nội dung của bài đăng kia. Lục Phồn Tinh im lặng lắng nghe, càng nghe, tâm trạng cô càng nặng nề.
Liêu Kỳ ở đầu dây bên kia thở dài thườn thượt: “Tớ đã nhắc trước với cậu rồi, yêu đương với Giản Chấn là phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị người ta lột da đi. Cậu xem, bắt đầu rồi đấy, không bôi nhọ cậu thì cũng thêu dệt ra đủ thứ chuyện. Tớ cũng đã đọc đi đọc lại bài đăng ấy mấy lượt, ngẫm ra thì người đứng đằng sau không đơn giản chỉ muốn chia rẽ cậu và Giản Chấn đâu. Tớ có cảm giác, cô ta muốn bôi nhọ cho cậu ‘đứt’ hẳn ấy.”
“Tớ có làm mếch lòng ai đâu.” Giọng nói của Lục Phồn Tinh đã mất đi sự nhẹ nhàng của ngày thường, “Ngoài…”
Cô nghĩ tới một người.
“Nhan Tiêu Lộ”. Rõ ràng là Liêu Kỳ và cô có cùng suy nghĩ, nên cô ấy đã thay cô nói ra cái tên này. Lục Phồn Tinh trầm giọng đáp “ừ” một tiếng.