Lí Âu và Lục Phồn Tinh qua lại thân thiết. Hôm nay, hắn kể với Lục Phồn Tinh rằng có một cô gái rất xinh xắn, hình như là con gái của gia đình chơi thân với bố mẹ Giản Chấn đến văn phòng tìm anh ta. Cô ấy là sinh viên của trường Đại học Sư Phạm gần đấy, rất giỏi mè nheo. Tóm lại, cuối cùng cô ấy mè nheo đến độ Giản Chấn luôn mặt lạnh như tiền đã dẫn cô ấy đi ăn cơm tối, sau đó còn đưa cô ấy về trường.
Lục Phồn Tinh phát hoảng, yêu tinh lại nhanh chóng xuất hiện thế, quả là khó mà đề phòng.
Thân là bạn tốt, Lí Âu chỉ cách cho Lục Phồn Tinh. Hắn bảo cô nhân lúc Giản Chấn vắng mặt thì qua văn phòng một chuyến, đoạn không cẩn thận làm rơi món đồ quan trọng gì đó ở đấy.
Có một vài lời không cần phải nói quá rõ, Lục Phồn Tinh cũng tự hiểu được. Với lý do đường hoàng này, còn sợ không gặp được Giản Chấn sao?
Nhân lúc Giản Chấn vắng mặt, Lục Phồn Tinh đến văn phòng làm việc của anh ta, rồi lục lọi túi xách hồi lâu, sau đó đặt quyển sổ vẽ phác thảo trên ghế sô pha. Để diễn cho thật, cô còn vẽ lại món đồ trang trí bằng gỗ được bày trên bàn làm việc của Giản Chấn. Sau khi vẽ được một nửa thì đặt luôn cả bút vẽ phác họa lên bàn.
Giống như thật sự vô tình bỏ quên vậy.
Cô những tưởng mình đã làm đâu vào đấy, Giản Chấn sẽ ân cần mang trả cho cô ngay lập tức. Nào hay, gửi tin nhắn qua Wechat cho anh ta, anh ta nói hai ngày nay đang rất bận, đợi anh ta rảnh thì sẽ mang trả cho cô.
Có thời gian rảnh rỗi đi ăn cơm với cô em kia, còn đưa cô ấy về tận ký túc xá mà lại không có thời gian chạy đến ký túc xá của cô!
Bạn gái chính hiệu là Lục Phồn Tinh đây cảm thấy rất bất công. Nhưng đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, cô lại không thể tỏ ra ghen tuông khiến anh ta khó chịu được. Lục Phồn Tinh hỏi vu vơ Lí Âu. Hắn cũng nói dạo này Giản Chấn gần như ở lì phòng làm việc suốt, ngoại trừ lúc ăn cơm và đi ngủ. Về sau, Giản Chấn không đi ra ngoài nữa, mà em gái kia cũng không thấy tới.
Lục Phồn Tinh chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.
Nói thẳng ra, cục diện bế tắc giữa cô và anh ta là do bài đăng kia gây nên. Trong cơn tức giận, Lục Phồn Tinh đã tìm đến Vương Ba Ba là người giao thiệp cực kỳ rộng rãi, nhờ hắn giúp một tay trong việc tìm người bạn phụ trách diễn đàn của trường, để tra địa chỉ IP của người đăng bài, biết đâu có thể tìm được người đó.
Kết quả là Vương Ba Ba thần thông quảng đại đã thật sự tìm ra được người nọ.
Người đăng bài là sinh viên năm nhất của Học viện Điện Ảnh, trùng hợp là cô ta cũng mang họ Nhan, và thường chia sẻ một số bức họa của Nhan Tiêu Lộ với vòng tròn bạn bè, còn thân thiết gọi Nhan Tiêu Lộ là “chị họ thiên tài”.
Bài đăng ấy quả nhiên có liên quan đến Nhan Tiêu Lộ.
Các bạn cùng phòng với Lục Phồn Tinh ai nấy đều sục sôi căm phẫn. Mọi người thi nhau nói, nhưng thật ra đều lo lắng chung một vấn đề: Nhan Tiêu Lộ đã phá rối cuộc sống yên bình của Lục Phồn Tinh hết lần này tới lần khác, liệu lần sau, cô ta có chuẩn bị hành động lớn hơn không?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Lục Phồn Tinh rùng mình, luôn cảm thấy có đôi mắt độc ác đang ở trong một góc tối nào đó nhìn trộm cô, nhăm nhe tìm cơ hội đẩy cô xuống đáy vực.
La Thi đưa ra đề nghị: “Phồn Tinh, cậu phải nói chuyện với thầy Diệp đi, vợ thầy ấy lắm chuyện như thế mà thầy ấy cứ mặc kệ sao?”
Điền Vận nói với giọng nghi hoặc: “Thật không hiểu nổi người phụ nữ này, cứ khư khư với quá khứ, vồ lấy người ta mà cắn lung tung. Cảnh giới của họa sĩ đây à?”
Trước kia, Lục Phồn Tinh không hiểu điều này, nhưng sau khi nghe xong phân tích của Giản Chấn, cô đã phần nào hiểu được tâm lý của Diệp Hải Triều.
Có lẽ Diệp Hải Triều thật sự vẫn còn vương vấn với cô. Và đây là điều khiến Nhan Tiêu Lộ tức giận. Cô ta sống không yên ổn thì dứt khoát cho ‘đắm đò giặt mẹt’ luôn, đừng ai nghĩ đến việc sống yên lành. Lục Phồn Tinh ngẫm nghĩ thấy những lời La Thi nói rất đúng, cô nên tìm cơ hội nói chuyện với Diệp Hải Triều. Cô đã bị liên lụy thành như vậy, chẳng lẽ hắn không nên tự xét lại bản thân sao?
Cô đã hoàn toàn hết hi vọng với hắn vào thời điểm hắn quyết từ bỏ cô. Nay khó khăn lắm cô mới có được tình yêu mới, hắn lại bắt đầu ‘dẫu lìa ngó ấy còn vương tơ lòng’. Lục Phồn Tinh quả thật không hiểu nổi.
Cô muốn gặp Diệp Hải Triều để nói cho ra lẽ, nhưng lại không dám đi. Giản Chấn đã từng nói, nếu cô lén gặp Diệp Hải Triều thì giữa cô và anh ta sẽ chấm dứt.
Lần này cô không dám tự cho mình là thông minh nữa.
Khi cơn bão sắp lắng xuống, khoa sơn dầu của bọn họ xảy ra một chuyện lớn.
Vụ dan díu của Mưu Nhã Phỉ và Giang Tuần đã bị vợ của Giang Tuần phát hiện. Trong cơn giận dữ, vợ của Giang Tuần đã làm um lên tận lãnh đạo nhà trường. Lãnh đạo nhà trường rất tức giận. Ngoại tình cộng thêm tình yêu thầy trò vốn là những điều hết sức cấm kỵ trong quy tắc chuẩn mực đạo đức của xã hội. Nhà trường đã năm lần bảy lượt cấm những chuyện tằng tịu, ngoại tình, nhưng không ngờ vẫn có giáo viên không cưỡng lại được sự cám dỗ nguy hiểm ấy. Vụ việc vừa bị phanh phui, Giang Tuần là giảng viên nên phải đứng mũi chịu sào, đã phải chịu đủ mọi áp lực. Cuối cùng, hắn đã chọn cách chủ động từ chức.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài xã hội thì sẽ gây nên ảnh hưởng rất xấu. Đại học Mỹ Thuật đang kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, vì vậy càng không thể để chuyện tai tiếng đồn ra ngoài vào thời điểm này. Nhà trường cố tình giảm thiểu tác động của vụ việc, vì thế vụ việc mới đầu chỉ lan truyền trong phạm vi khoa sơn dầu. Có điều, giấy không gói được lửa, các trường khác cũng nhanh chóng nghe nói về việc đó. Giang Tuần vừa rời đi thì nữ chính của mối tình vụng trộm là Mưu Nhã Phỉ trở thành nhân vật chính trong các cuộc thảo luận trà dư hậu tửu của các giáo viên, sinh viên. Một cô gái không biết tự kiểm điểm bản thân, còn trẻ mà đã phá hoại gia đình thầy giáo như vậy, cho dù trong khuôn viên trường Đại học Mỹ thuật tương đối có lòng khoan dung, cô ta vẫn phải hứng chịu đủ những lời chê trách.
Rất nhiều người chỉ trỏ, cuộc sống của Mưu Nhã Phỉ bắt đầu trở nên khó khăn. Sau đó, cô ta dứt khoát viện cớ bị ốm, trốn trong phòng ký túc xá cả ngày, không đến lớp.
Lục Phồn Tinh là người biết chuyện Mưu Nhã Phỉ và Giang Tuần vụng trộm sớm nhất, nhưng cô vẫn luôn giữ kín như bưng để tránh điều thị phi. Hiện tại, chuyện đã bị khui ra, với tư cách là bạn học cùng lớp, cô lựa chọn không làm kẻ ‘giậu đổ bìm leo’, lúc chạm mặt nhau cũng chỉ mỉm cười chào hỏi, coi như không biết gì. Đó là nể tình bạn học, cũng đỡ khiến mọi người xấu hổ.
Một buổi tối nọ, Diệp Hải Triều đột nhiên gửi tin nhắn cho Lục Phồn Tinh.
Hai người không kết bạn trên Wechat, nên bình thường nếu muốn liên lạc thì chỉ có thể thông qua điện thoại hoặc gửi tin nhắn.
Diệp Hải Triều ngỏ ý rằng mình vừa từ nước ngoài trở về, lại mới biết chuyện Lục Phồn Tinh gặp phải rắc rối vì hắn, cho nên cảm thấy áy náy, muốn hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Đương nhiên là Lục Phồn Tinh từ chối luôn.
Ngoài lý do Giản Chấn không cho cô gặp riêng Diệp Hải Triều ra, chuyện của Mưu Nhã Phỉ cũng đã nhắc cho cô một điều, tình yêu thầy trò là đường dây điện cao thế, người nào chạm vào người ấy chết chắc. Tốt hơn hết là cô không nên tiếp xúc với Diệp Hải Triều, người hiện tại đang giữ vị trí giáo viên.
Cô có điều kiêng dè, nhưng Diệp Hải Triều vẫn không bỏ cuộc. Hắn nói hắn thường ngồi ở quán cà phê phim ở gần trường mấy tiếng đồng hồ vào mỗi buổi tối, nếu Lục Phồn Tinh bất chợt muốn gặp hắn thì có thể đến đó tìm hắn.
Lục Phồn Tinh dứt khoát không nhắn lại.
Cô đếm từng ngày, đã nửa tháng không gặp Giản Chân, thậm chí cũng chưa từng tình cờ chạm mặt. Lục Phồn Tinh không khỏi hơi thất vọng, thầm đoán xem, liệu tình cảm của Giản Chấn dành cho cô sẽ không lặng lẽ kết thúc chứ?
Hôm nay, sau bữa cơm chiều, hầu hết bạn bè đều triển khai hoạt động giải trí buổi tối, Lục Phồn Tinh vẫn cặm cụi đến phòng vẽ như thường lệ. Buổi tối yên tĩnh, cô có thể tập trung vào việc sáng tác.
Vào lúc cô đang vẽ rất nhập tâm thì có người đẩy cửa vào. Lục Phồn Tinh quay đầu lại nhìn người đó, có phần kinh ngạc.
Ấy thế mà lại là Mưu Nhã Phỉ dạo này vẫn luôn đóng cửa không thò mặt ra ngoài. Chuyện yêu đương vụng trộm với thầy giáo bị cả trường biết, gã tình nhân đã rời đi, cô ta đã phải trả giá đắt cho sự to gan của mình. Nom sắc diện và tinh thần cô ta không được tốt cho lắm, mặt mày rất hốc hác.
Lục Phồn Tinh lấy làm khó hiểu, cuối cùng chị gái này đã nghĩ thông suốt, quyết định cẩn thận làm cuộc cách mạng, để làm người lần nữa sao?
“Hi, Phồn Tinh, cậu cũng ở đây à.” Mưu Nhã Phỉ cất lời chào hỏi trước. Sau khi bước vào, cô ta bắt đầu dựng giá vẽ, có lẽ cũng đến đây để luyện tập.
“Ừ, buổi tối có khá nhiều cảm hứng.” Lục Phồn Tinh thuận miệng đáp. Cô và Mưu Nhã Phỉ không thân thiết gì, chẳng qua chỉ là quen sơ sơ.
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, Lục Phồn Tinh hơi chán nản. Cô chấm cọ vẽ vào khay màu trên bảng pha màu, lúc đang chuẩn bị chỉnh sửa kỹ mắt của nhân vật trên giấy vẽ thì Mưu Nhã Phỉ dịch khung vẽ đến gần cô một mét. Lục Phồn Tinh thoáng liếc cô ta.
Phòng vẽ rộng như thế, có cần phải đến gần cô như vậy không?
Lục Phồn Tinh không muốn tiếp chuyện với Mưu Nhã Phỉ, cô tiếp tục động tác trên tay. Lại tập trung đưa vài nét bút, không nghe thấy có động tĩnh gì ở bên cạnh, cô vừa đưa mắt nhìn thì thấy Mưu Nhã Phỉ đờ đẫn trước trang giấy trắng, cả người chẳng khác gì con rối không có linh hồn.
Ôi chao, tình yêu là thuốc độc mà. Lục Phồn Tinh nhớ lại bản thân trong quá khứ, rồi thầm lắc đầu thở dài, tiếp tục công việc.
Sau một vài nét bút nữa, ai ngờ bên cạnh bắt đầu vang lên tiếng thút thít. Mới đầu, tiếng thút thít này xem như hãy còn kìm nén, về sau có lẽ là do cảm xúc dâng trào, tiếng khóc vang vọng trong phòng vẽ giữa buổi đêm, lọt vào tai người khác nghe mà xót xa làm sao.
Lục Phồn Tinh thở dài, tối nay không thể làm việc cho tử tế rồi.
Lục Phồn Tinh là bạn học cùng lớp với Mưu Nhã Phỉ, cô ta lại đang khóc thương tâm thế này, bây giờ mà im lặng ngó lơ thì phũ phàng quá. Lục Phồn Tinh mủi lòng, mọi người đều là con gái với nhau, tuổi trẻ ai mà chẳng phạm sai lầm. Bạn học gặp nạn, cô cũng nên mở miệng khuyên nhủ đôi câu mới phải.
Huống hồ lúc này chỉ có cô là người duy nhất ở xung quanh.
“Nhã Phỉ!” Lục Phồn Tinh ló người sang gọi Mưu Nhã Phỉ, “Cậu… không sao chứ?”
Mưu Nhã Phỉ nước mắt ngắn nước mắt dài, trông thật tội nghiệp. Xem ra, tình yêu cấm kỵ này đã làm tổn thương cô ta rất nhiều. Cô ta nức nở: “Ngày mai thầy Giang sẽ đi Mỹ, thầy ấy… thầy ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
Thật ra, Lục Phồn Tinh không hề muốn nghe những điều này, nhưng người ta rõ ràng là muốn tìm ai đó để giãi bày, nên cô chỉ có thể giữ vững phong độ mà lắng nghe, sau đó bấm bụng an ủi Mưu Nhã Phỉ: “Cậu đừng buồn, sau này cậu nhất định sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn thầy Giang.”
“Không, không có ai tốt hơn thầy ấy hết.” Mưu Nhã Phỉ khóc lóc như điên, đoạn bất thình lình nhào tới túm lấy tay Lục Phồn Tinh và cầu xin cô: “Phồn Tinh, tớ xin cậu, cậu giúp tớ một việc, được không?”
Lục Phồn Tinh giật mình đến độ rụt cả người lại trước hành động đột ngột của Mưu Nhã Phỉ. Mưu Nhã Phỉ giàn giụa nước mắt, trông điên cuồng như ác quỷ đòi nợ vào ban đêm. Lục Phồn Tinh rờn rợn, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong, lại thầm mắng mình số nhọ.
Cô run giọng hỏi: “Việc gì?”
“Thầy Giang đang ở ngoài kia, tối nay thầy ấy muốn gặp tớ lần cuối. Tớ không thể gặp thầy ấy, nhưng lại rất muốn nhìn thấy thầy ấy và muốn trả cho thầy ấy một thứ.” Mưu Nhã Phỉ nắm chặt lấy tay Lục Phồn Tinh, “Phồn Tinh, cậu giúp tớ với, cậu giúp tớ mang thứ này trả lại cho thầy ấy với. Tớ chỉ ở bên ngoài, liếc nhìn thầy ấy một cái là được.”
Kì thật, yêu cầu của Mưu Nhã Phỉ cũng không quá đáng. Có điều, việc tham dự vào vũng nước của hai người họ khiến Lục Phồn Tinh lấn cấn. Giúp hay là không giúp đây? Lục Phồn Tinh dao động, cắn chặt môi không mở miệng.
Đầu gối Mưu Nhã Phỉ tức thì khuỵu xuống. Lục Phồn Tinh kinh hãi, vội vàng đỡ lấy cô ta: “Nhã Phỉ, cậu đừng như vậy, tớ giúp cậu là được chứ gì.”
“Phồn Tinh, cảm ơn cậu. Tớ đội ơn cậu suốt đời.” Mưu Nhã Phỉ nín khóc mỉm cười, rồi dứt khoát kéo Lục Phồn Tinh đi ra khỏi cửa.
Lục Phồn Tinh gần như là bị Mưu Nhã Phỉ lôi đi thẳng một mạch. Đừng thấy Mưu Nhã Phỉ vóc người nhỏ bé, thật ra sức cô ta rất khỏe, cứ tóm chặt lấy Lục Phồn Tinh không buông tay như thể sợ cô đổi ý vậy.
Lục Phồn Tinh thầm kêu khổ, nhưng nghĩ đến có khi đây là lần gặp nhau cuối cùng trong đời của đôi tình lang, nên rốt cuộc vẫn chịu đựng cho dù tay bị bóp đến là đau.
“Nhã Phỉ, thầy Giang chờ cậu ở đâu?” Lục Phồn Tinh không chịu nổi cứ đi mãi như này, bèn sốt ruột hỏi.
“Sắp đến rồi.” Mưu Nhã Phỉ lơ đễnh đáp, sau đó bỗng dừng bước, chỉ vào một quán cà phê ở phía trước mặt, nói: “Ở kia.”
Lục Phồn Tinh vừa ngẩng đầu nhìn thì không khỏi sửng sốt.