Bước xuống từ trên xe Giản Chấn, ngoài Lí Âu ra, còn có một cô gái cao gầy, đeo cặp mắt kính, nom ‘sặc’ mùi trí thức.
Thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Lục Phồn Tinh, Lí Âu tỉnh bơ cất lời giới thiệu: “Phồn Tinh, đến làm quen với em gái cùng ngành học với anh và lão Giản nào!”
Hắn tiến lên giới thiệu về cô gái, rõ ràng là không muốn Lục Phồn Tinh hiểu lầm.
Lục Phồn Tinh cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thầm mắng mình đa nghi, lúc mất đồ, nhìn ai cũng đáng nghi.
“Cô em khóa dưới, đây là Lục Phồn Tinh, bạn gái của lão Giản.” Lí Âu kéo Lưu Nam lại giới thiệu với Lục Phồn Tinh.
Giản Chấn từ trên xe bước xuống, thản nhiên nói ra ba từ: “Bạn gái cũ”. Nét mặt Lục Phồn Tinh liền trở nên khó coi. Cô ngần ngừ không dám tiến lên, dáng vẻ đáng thương dở khóc dở mếu.
Lí Âu tỏ ý mình có lòng mà chẳng giúp được, sau đó kéo cô em khóa dưới lên lầu, muốn để Lục Phồn Tinh và Giản Chấn thoải mái chuyện trò. Nhưng Giản Chấn lại tỏ thái độ hoàn toàn không định nói chuyện với cô, mà lạnh lùng toan cất bước lên lầu.
Trong tình thế cấp bách, Lục Phồn Tinh vội nắm lấy vạt áo sơ mi của anh ta lại, ấp úng nói: “Anh nghe em giải thích đã…”
“Nghe cái gì?’ Giản Chấn cười khinh khỉnh: “Nghe cô kể cô bị người ta hãm hại? Đi gặp bạn trai cũ không phải là chủ ý của cô, cả thế giới đều có ác ý với cô, cô vô tội, cô có lý, cô không nên bị đối xử như vậy chứ gì?”
Lục Phồn Tinh nhìn khuôn mặt thờ ơ, thậm chí còn mang theo vẻ giễu cợt của Giản Chấn, cô thực sự muốn giải quyết vấn đề: “Em còn chưa ảo tưởng đến độ nói những câu “thánh nữ” kiểu như cả thế giới có ác ý với em đâu. Những cái khác anh đã nói đúng cả, đúng là em nghĩ như vậy.”
“Vì sao anh không hiểu cho em?” Cô nói tiếp, “Đàn anh vì cứu em nên mới bị thương. Anh ta là họa sĩ, em cũng là họa sĩ. Ngay cả anh, anh cũng kiếm cơm bằng bút vẽ. Không có tay thì chúng ta lấy gì kiếm cơm, để thực hiện ước mơ? Em cùng lắm chỉ đi đến bệnh viện xác nhận xem anh ta có sao không. Việc đó về căn bản chẳng nói lên được điều gì. Nếu em mặc kệ anh ta mà bỏ đi luôn, chẳng lẽ anh không cảm thấy khinh thường em ư?”
“Vâng, mọi việc Lục Phồn Tinh cô làm đều có lý có lẽ. Là tôi vô lý, chuyện bé xé ra to. Ý cô là vậy, đúng không?” Giản Chấn sầm mặt, lại tức giận hơn.
Lục Phồn Tinh mấp máy môi, trong lòng có dự cảm không lành. Vừa rồi cô chỉ lo thanh minh cho bản thân mà quên để tâm suy đoán tâm lý của Giản Chấn. Với EQ của anh ta, anh ta không thể hiểu được ngọn nguồn câu chuyện, càng không hiểu được rằng thật ra cô không làm gì sai hết.
Có lẽ, điều thật sự khiến anh ta cảm thấy khó chịu là thái độ từ đầu chí cuối không chịu cúi đầu nhận lỗi của cô.
Và còn hỏng bét hơn ở chỗ, cô không đặt cảm nhận của anh ta lên trên hết, kiên quyết từ chối người bạn trai hiện tại là anh ta ở ngay trước mặt gã bạn trai cũ Diệp Hải Triều. Có lẽ với anh ta, thì đó là chuyện rất mất mặt thì phải?
Không suy nghĩ đến cảm nhận của anh ta, lại quan tâm đến bạn trai cũ có ổn hay không. E rằng ở trong lòng Giản Chấn, cô đã thể hiện thái độ thực sự của bản thân bằng hành động thức tế đối với chuyện tình cảm giữa hai người.
Lục Phồn Tinh toát mồ hôi lạnh.
Sau khi phân tích như vậy, cô cũng muốn tát cho mình một cái. Ngoan ngoãn nhận sai là được, tại sao cứ lắm mồm, còn ra sức biện bạch cho bản thân làm gì? Bây giờ, Giản Chấn ắt hẳn càng giận sôi gan hơn.
“Em sai rồi…”
Cô không dám tranh hơn tranh thua nữa, mà cố gắng hạ mình, nhưng lại bị Giản Chấn dửng dưng ngắt lời: “Cô không sai!”
“Người sai là tôi.” Giản Chấn nhếch miệng cười mỉa.
Sau đó, anh ta không thèm đếm xỉa đến cô, rút di động ra gọi cho ai đó. Đầu giây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Lục Phồn Tinh không biết Giản Chấn muốn làm gì.
“A lô, anh khôi phục tình trạng độc thân rồi, Chẳng phải tối qua em tỏ tình với anh sao? Anh định suy nghĩ thật cẩn thận, chung quy thì em cũng không có bạn trai cũ linh tinh. Em đợi anh trong phòng ký túc xá nhé, giờ anh qua đón em đi ăn cơm.”
Lục Phồn Tinh đứng sững như Trời trồng, khuôn mặt nóng cháy. Cô không ngờ Giản Chấn lại sỉ nhục cô theo cách tàn nhẫn và vô tình đến thế, để cô đừng tiếp tục quấy rầy anh ta, để cô thức thời mà rời đi.
Tình yêu lúc trước sâu đậm nhường nào thì lúc này đau đớn nhường ấy.
Mắt cô bắt đầu nhòa đi. Lục Phồn Tinh biết có thứ gì đó sắp thi nhau trào ra. Cô siết chặt bàn tay, hòng cố nén nó lại, nhưng lại không làm được.
Giản Chấn cúp máy, thấy Lục Phồn Tinh mở to đôi mắt rớm lệ, anh ta chỉ đanh mặt, chẳng nói gì.
Hai người đối mặt trong giây lát. Ánh lệ lóe lên trong mắt Lục Phồn Tinh, rồi cô quật cường nói: “Anh yên tâm, chia tay thì chia tay. Tôi sẽ không quấn lấy anh đâu.”
Nói xong, cô quay đầu bỏ đi. Vừa xoay người thì rốt cuộc những giọt nước mắt cũng tuôn rơi.
Trời đổ mưa phùn. Lục Phồn Tinh đạp xe dọc theo con đường nhỏ bên núi một lúc lâu. Anh chàng nói với cô rằng ‘thay vì rơi nước mắt, chi bằng đổ mồ hôi’ đã trở thành người qua đường. Có điều, cô vẫn ghi nhớ những điều tốt đẹp và sự tàn nhẫn cuối cùng của anh ta.
Lục Phồn Tinh quẳng xe đạp đi rồi ngồi xuống bên cạnh dòng suối. Nghĩ đến việc Giản Chấn vừa chia tay với cô đã có người yêu mới, cô vừa an ủi chính mình rằng tình cảm mong manh như vậy, thà chẳng cần còn hơn, vừa nhớ lại sự tuyệt tình của anh ta. Rốt cuộc, không kìm nén được, cô lại khóc một hồi. Đau lòng qua đi, thay vào đó là nỗi tức giận, Lục Phồn Tinh lấy điện thoại trong túi ra, nhấp mở giao diện Wechat của Giản Chấn. Nhìn hai chữ ‘xóa bỏ’, cô lại không tài nào ấn được.
Nếu xóa đi thì giữa họ sẽ như con diều đứt dây, không còn khả năng quay trở lại nữa.
Cô ngẫm nghĩ, hốc mắt lại ướt nhòe.
Lục Phồn Tinh tuyệt vọng nhận ra rằng: Anh ta đã cho cô rất nhiều ấm áp. Những điều ấm áp ấy nhiều hơn sự giá lạnh mà anh ta mang đến cho cô, khiến cô không thể quên được.
Cô lưu luyến anh ta và không nỡ… bỏ anh ta.
Tin tức Lục Phồn Tinh và Giản Chấn chia tay lan truyền với tốc độ chóng mặt, đã nhanh chóng được đồn khắp trường. Dưới bài đăng “Hôm nay anh Giản đã chia tay chưa?”, có người bình luận “Rồi nhé!”. Có fan nữ biết rõ nội tình trả lời là chính miệng anh Giản thừa nhận đã khôi phục tình trạng độc thân. Các cô gái nhanh nhảu báo tin cho nhau, hoan hô “nam thần đã trở lại trong tay chị em chúng ta.”
Chắc Lục Phồn Tinh thất tình là người không được như ý nhất trong trường. Cuộc chia tay khiến cô đánh mất lòng nhiệt tình với học tập và cuộc sống. Cô nhốt mình trong phòng ký túc xá cả ngày, hết ngủ lại xem phim, cực kỳ suy sụp.
Liêu Kỳ mắng Lục Phồn Tinh một trận. Lần trước thất tình cô cũng không sa sút bệ rạc thế này, chí ít còn có thể sinh hoạt bình thường. Nhưng lần thất tình này đã đánh sập toàn bộ ý chí và sức lực của Lục Phồn Tinh. Cô đã hoàn toàn không còn là Lục Phồn Tinh năng động mà mọi người biết nữa.
“Tớ đã nói với cậu rồi, cậu với Giản Chấn không bền đâu, cậu còn trông mong bên anh ta cả đời. Ngày chia tay sớm muộn cũng tới, chẳng qua là ngày này đến hơi sớm thôi. Lục Phồn Tinh, trông cậu chán chường quá. Rời khỏi đàn ông thì cậu không sống nổi à?”
“Không phải không sống nổi.” Lục Phồn Tinh im lặng hồi lâu mới nói: “Hiện tại, tớ đã hiểu, có một số tình yêu, không thể thử bừa. Bởi vì hương vị của nó quá tuyệt. Tình yêu mà Giản Chấn cho tớ giống như một thứ xa xỉ. Sau này, tớ làm sao đón nhận được những thứ tình cảm vô vị mà người khác dành cho tớ đây.”
Liêu Kỳ chỉ biết thở dài.
Vì Giản Chấn và Lục Phồn Tinh đã chia tay nhau nên nhóm “những phần tử cặn bã của Đại học Mỹ Thuật” im ắng một thời gian. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc đã sôi động trở lại vì chuyện Liêu Kỳ và Lí Hải Dương nên đôi. Đời người đầy kịch tính, sau khi Lục Phồn Tinh chia tay, ‘yêu tinh’ Liêu Kỳ ấy thế mà lại hẹn hò với bạn cùng phòng của Giản Chấn là Lí Hải Dương.
Cặp đôi mới yêu, ngày nào cũng ngập tràn mật ngọt. Các bạn trong nhóm thỉnh thoảng lại nhảy ra trêu hai người họ. Vương Ba Ba vẫn miệt mài theo đuổi Chu Khả Phàm, thường hay bày tỏ tình yêu với Chu Khả Phàm ở trong nhóm. Còn Chu Khả Phàm chỉ ngó ngàng đến hắn khi hắn phát bao lì xì.
Giản Chấn và Lục Phồn Tinh không xuất hiện trong các cuộc thảo luận của nhóm, hai người giữ im lặng một cách ăn ý.
Thân là bạn tốt đã chứng kiến toàn bộ quá trình yêu đương của Giản Chấn và Lục Phồn Tinh, thi thoảng Lí Âu vẫn sẽ liên lạc với cô. Có điều, Lục Phồn Tinh đã cảnh cáo Lí Âu, không được nhắc đến tên của Giản Chấn, không được nhắc đến tình hình dạo này, thậm chí không được nhắc đến bạn gái mới của anh ta. Bằng không cô sẽ chặn Lí Âu luôn.
Hai người chuyện trò vu vơ về tình hình gần đây.
Hôm nay, sau mười ngày chia tay Giản Chấn, Lí Âu bỗng gửi tin nhắn qua Wechat cho Lục Phồn Tinh: ‘Phồn Tinh, có một nhân vật khởi nghiệp rất trâu bò đến trường chúng ta mở cuộc tọa đàm, giảng về những trải nghiệm khi lập nghiệp. Em có muốn đến nghe không, anh giữ chỗ cho?’
Vị đàn anh khóa trên khởi nghiệp thành công này đã trở thành CEO của một công ty thương mại điện tử trị giá 200 triệu tệ (~ 700 tỉ vnđ) chỉ sau bốn năm tốt nghiệp Đại học. Mặc dù Lục Phồn Tinh sa sút tinh thần, nhưng trái tim muốn khởi nghiệp của cô chưa bao giờ chết. Cô muốn đi nghe về kinh nghiệm của người thành công, để bản thân bớt phải đi lòng vòng.
Song, cô có điều băn khoăn.
Lí Âu như thể biết cô đang nghĩ gì, rất hiểu ý mà gửi tin nhắn đến: ‘Em yên tâm, ‘ai kia’ bị thầy hướng dẫn gọi đi làm công nhân rồi. Hắn sẽ không đến đâu.’
Lục Phồn Tinh cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nghĩ, đi thì đi thôi, ở lì trong phòng ký túc xá cũng sắp mốc meo đến nơi.
Lục Phồn Tinh vốn định rủ La Thi đi cùng, nhưng La Thi không có hứng thú với việc khởi nghiệp, thế là cô đành phải đến hội trường một mình.
Trong hội trường nhỏ đã chật kín. Các sinh viên đến đây vì ngưỡng mộ danh tiếng của vị đàn anh. Nhiều người thậm chí còn đứng ở lối đi để chờ đợi sự xuất hiện của vị đàn anh tài giỏi. Trong thời đại ngập tràn trí tưởng tượng này, không ít người trẻ tuổi muốn bắt chước thành công của người khác.
Lí Âu thấy Lục Phồn Tinh đang ngó nghiêng ở cửa, bèn đứng lên vẫy tay với cô. Hắn siêu thật, một mình chiếm ba chỗ ngồi.
“Phồn Tinh, em ngồi đây đi!” Lí Âu chỉ vào vị trí cách hắn một ghế.
Chỗ bên cạnh hắn vẫn còn trống, mà hắn lại là anh em thân thiết với người nào đó. Trong đầu không khỏi vang lên hồi chuông cảnh báo, Lục Phồn Tinh nghi ngờ hỏi: “Chỗ này của ai hả anh?”
“Của Mã Nhĩ.”
Lục Phồn Tinh không nghi ngờ gì thêm, lặng lẽ ngồi xuống. Gần đây, cô thích ở một mình, cái hay duy nhất của việc chia tay Giản Chấn là cô không biến thành tâm điểm chú ý của nhiều người nữa. Phần lớn mọi người đều cảm thông với việc cô bị đá, chia buồn với mối tình ngắn ngủi của cô. Chấm hết.
Chỉ có bản thân Lục Phồn Tinh biết mối tình không lâu dài đó có ý nghĩa như thế nào đối với cô.
Giống như có một cơn gió lốc bất chợt ào đến, đến rồi lại đi, quét sạch cõi lòng cô.
Vị đàn anh tài ba vẫn chưa đến. Lục Phồn Tinh đang định xem giờ trên điện thoại thì có thêm tiếng nói chuyện vang lên bên tai. Cô cảm nhận được có người đang đi tới, đoạn đứng lại bên cạnh cô, cất giọng phía trên đỉnh đầu cô: “Nhường đường tí!”
Trong đầu Lục Phồn Tinh nổ "ầm" một tiếng, cô đờ đẫn, từ từ ngẩng mặt lên.
Giản Chấn hờ hững khẽ liếc cô rồi nhìn đi nơi khác, hoàn toàn coi cô là không khí.
Như thể cô chỉ là một người xa lạ.
Anh ta ngồi giữa cô và Lí Âu, đặt hai tay lên nhau, mắt nhìn về phía trước, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.