Lục Phồn Tinh quay lại trong xe, nhìn gã vô lại đang ngồi ngả lưng trên ghế lái, gác một tay lên vô - lăng. Cô ghìm lửa giận đang bốc lên trong lòng, hỏi: “Phải thế nào thì anh mới chịu đi bệnh viện?”
“Tôi không muốn sống nữa.” Giản Chấn yếu ớt nói: “ Đều là bạn trai cũ mà em đối xử khác hẳn. Trái tim tôi đã bị em giẫm nát thành bã đậu rồi.”
Lục Phồn Tinh đau đầu không thể tả. Hiện giờ cô cảm thấy bản thân giống như một bà mẹ già đang khuyên nhủ cậu con trai ngỗ ngược, ngang như cua của mình. Là bạn gái cũ mà làm được đến mức này, có lẽ cũng chỉ có mình cô.
“Tôi đau lòng quá, em yêu anh ta hơn tôi…”
Lục Phồn Tinh tức đến độ chỉ muốn phì cười, bèn giả vờ an ủi: “Anh yên tâm, bây giờ thì hai người các anh, tôi chẳng yêu người nào hết.”
“Sao tôi còn chưa chết cơ chứ....” Giản Chấn dựa lưng vào ghế, bắt đầu vờ vĩnh rên rỉ.
Lục Phồn Tinh bật cười. Thật ra, xem một anh chàng cao to đang giở thói trẻ con, có hiệu quả giải trí rất tốt, dù sao cô nhịn cười đã sắp đau cả ruột.
“Tôi thêm Wechat của anh thì anh không muốn chết nữa, có phải không?” Cô định bụng trêu anh ta.
Giản Chấn trả lời câu hỏi của cô bằng hành động thực tế, một chiếc di động được ném tới.
“Wechat của tôi không chứa nổi vị Phật lớn như anh đâu.” Lục Phồn Tinh vứt trả di động lại cho Giản Chấn, “Anh đã muốn chết đến thế, sao tôi lại nỡ lòng nào ngăn cản anh. Vậy anh cứ chờ chết đi, tôi về nhà ăn cơm tối đây.”
Lục Phồn Tinh bướng bỉnh, cứng mềm với cô đều không ăn thua. Giản Chấn bực mình, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt thể hiện sự không vui.
Lục Phồn Tinh mặc kệ, chuẩn bị mở cửa xuống xe.
Đúng lúc này, điện thoại của Giản Chấn đổ chuông. Anh ta nói với cô, “Ngồi ngoan ngoãn cho thằng này, không được nhúc nhích!” rồi mới nghe máy.
Tưởng rằng anh ta còn xỏ lá hơn ban nãy, nhưng rốt cuộc anh ta cũng trở lại làm người bình thường khi nhận cuộc gọi này. Lục Phồn Tinh đoán rằng người gọi đến là anh trai của Giản Chấn. Mặc dù giọng điệu của anh ta bây giờ có hời hợt, nhưng cũng đã cất bớt thái độ kiêu ngạo lúc nói chuyện với cô khi trước.
Tóm lại, biểu hiện của anh ta giống như một cậu em trai ngoan không thể không nghe lời anh trai.
“Được rồi, được rồi. Chẳng phải chỉ đi tiêm thôi sao? Em đi là được chứ gì.”
“... Anh đến làm gì?... Anh cứ làm việc của anh đi, kệ em… Em cũng có sĩ diện, được không hả?”
“Xinh gì đâu, vừa lùn vừa xấu, còn ngố chết đi được, chỉ giỏi gây chuyện cho em thôi…”
Sau khi Giản Chấn cúp máy, Lục Phồn Tinh thở hổn hển quay sang đối diện với anh ta, sầm mặt hỏi: “Vừa rồi anh nói với anh trai anh rằng ‘vừa lùn vừa xấu, còn ngố chết đi được’ là đang nói tôi hả?”
“Chứ ai?” Giản Chấn liếc nhìn cô, “Chẳng lẽ em tưởng tôi đang nói tôi chắc?”
Lục Phồn Tinh dở khóc dở cười. Một cô gái trẻ phơi phới nét thanh xuân, ăn mặc đâu ra đấy, dù gì đi trên đường cũng có khối người ngoảnh đầu lại nhìn. Tuy nhiên, cô chỉ là một cô nàng xấu xí chẳng đáng một xu qua cái miệng Giản Chấn. Lục Phồn Tinh tức méo cả mồm.
“Không phải anh muốn tôi thêm lại số Wechat của anh ư?” Cô nhướng mày, “Giờ đứa vừa xấu vừa lùn, còn ngố chết đi được là tôi đây nói cho anh biết nhé, cả đời này anh cứ yên tâm nằm trong danh sách bị chặn của tôi đi! Đừng có mơ thôi thêm lại Wechat của anh!”
“Diệp Hải Triều có nằm trong danh sách bị chặn của em không?” Giản Chấn chợt hỏi cô.
Lục Phồn Tinh cười nhạt: “Hắn cũng nằm trong đó. Một người gãy chân, một người què tay, và đều não tàn. Cả hai cùng nằm trong danh sách bị chặn của tôi mà làm bạn, quá hay!”
“Em bảo ai não tàn đấy?”
“Tôi đã nói câu này sao? Chung quy, tôi vừa lùn vừa xấu, còn ngố chết đi được, nên trí nhớ kém lắm!”
Hai người chành choẹ trong xe một trận, trái tim thủy tinh vỡ vụn đầy đất, mối quan hệ lại trở về trạng thái đóng băng lần thứ hai. Dẫu như vậy nhưng Lục Phồn Tinh vẫn đi cùng Giản Chấn tới bệnh viện. Anh Giản trong mắt các cô gái chỉ là một cậu em trai không dám ngang ngược trước mặt anh trai ruột của mình. Dù sao, Giản Chấn vẫn đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi cảnh cáo của Giản Thác.
Lục Phồn Tinh làm bà mẹ già chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện, còn Giản Chấn chẳng khác gì ông lớn đi phía sau cô. Có một lúc, Lục Phồn Tinh xếp hàng để nộp tiền, bất chợt quay đầu lại nhìn anh ta. Kết quả là cô giật mình. Ông lớn đó đang nhìn cô đăm đăm, có lẽ đang tính toán xem bước tiếp theo nên ‘chỉnh’ cô thế nào.
Lục Phồn Tinh thận trọng, cố gắng giữ khoảng cách với anh ta, cho đến khi Giản Thác tới.
Giản Chấn tiêm xong mũi uốn ván thì Giản Thác đến. Lục Phồn Tinh vừa nhìn thấy Giản Thác đã ngẩn tò te.
Giản Thác đẹp trai đến mức khiến người ta choáng váng.
Có thể thấy được Giản Thác chính là phiên bản thăng cấp của Giản Chấn. Anh cao ráo, tuấn tú, chững chạc, già dặn. Tuổi đời ngoài ba mươi đã làm tăng thêm sự cuốn hút của anh. Giản Chấn từng kể rằng, Giản Thác hiện đang làm phó tổng giám đốc trong công ty của gia đình. Là con trai trưởng, anh vẫn luôn được gia đình bồi dưỡng thành người thừa kế. Giản Thác biết trọng trách trên vai mình, mấy năm trước thi thoảng còn ra ngoài uống rượu, thư giãn với đám bạn xấu. Nhưng mấy năm nay, bởi vì sức khỏe của bố họ sa sút, không hỏi han mấy đến chuyện của công ty, nên Giản Thác trở thành người cuồng công việc, cả ngày họp hành xử lý không hết việc, ngay cả chuyện lớn của đời người cũng bị chậm trễ. Trong nhà sợ Giản Thác nhiều tuổi, không cưới được vợ, gần như dăm ba ngày lại giục anh lấy vợ.
Khi Lục Phồn Tinh nhìn thấy Giản Thác bằng xương bằng thịt đang đi tới, cô thầm cảm khái: Đàn ông kiểu này, cho dù anh ấy năm mươi tuổi, cô cũng bằng lòng gả.
“Anh trai anh đẹp trai thật đấy!” Lục Phồn Tinh không kìm được liền thốt lên.
Giản Chấn quay sang nhìn dáng vẻ mê trai của Lục Phồn Tinh mà giận sôi máu. Anh ta dứt khoát đứng chắn trước mặt cô: “Mắt em có vấn đề à? Cái dạng trung niên này đẹp nỗi gì.”
“Không đẹp trai bằng người ta thì yên lặng tránh ra!” Lục Phồn Tinh đẩy Giản Chấn với vẻ ghét bỏ, “Đừng cản tôi ngắm nam thần.”
Giản Chấn tức điên.
Giản Thác mặc âu phục, thắt cà vạt, vẻ ngoài xuất sắc cộng thêm khí chất ưu tú, trông cực kỳ bắt mắt trong sảnh bệnh viện. Thấy em trai mình, anh nhìn Lục Phồn Tinh đứng bên cạnh Giản Chấn trước, sau đó tiện tay nới lỏng cà vạt, đi tới hỏi: “Tiêm xong chưa?”
“Chưa tiêm xong mà em đứng đây được sao?” Giản Chấn vừa gặp anh trai đã bắt đầu chuyển kênh “Hai anh em nhà Gấu”.
Giản Thác không bực, trái lại còn mỉm cười, nói: “Bằng lòng sống vì tình yêu rồi hả?”
Giản Chấn liếc Lục Phồn Tinh đang đứng bên cạnh, vừa hay cô cũng đang nhìn anh ta. Anh ta lập tức quay đầu sang phía khác: “Em vì cô ấy á? Ha, nực cười!”
Giản Thác phớt lờ em trai, chỉ nhìn Lục Phồn Tinh và hỏi: “Bạn học, em họ gì?”
“Em chào anh Giản!” Bị khuôn mặt điển trai thế kia nhìn chăm chăm, Lục Phồn Tinh vừa hồi hộp vừa mất tự nhiên, đáp: “Em họ Lục ạ. Em tên là Lục Phồn Tinh. Anh đừng hiểu lầm, em không có chút quan hệ gì với anh ta đâu. Bọn em thậm chí còn không phải bạn bè trên Wechat nữa ạ.”
“Tôi không có chút quan hệ nào với em?” Giản Chấn cất cao giọng, hiển nhiên là hết sức khó chịu với việc cô vội vàng phủi sạch quan hệ với anh ta vào lúc này, “Tôi vừa mới cứu một con gà cỏ, ăn xong trở mỏ về rừng hả?”
“Nói không có quan hệ gì, chẳng phải hợp đúng ý anh sao?” Lục Phồn Tinh đắc chí: “Không phải anh sợ tôi cứ quấn lấy anh à? Chia tay rồi, tôi sống quy củ, không quấy rầy anh, anh tìm đâu được cô bạn gái cũ tốt nhất như tôi nào?”
Cô nói chuyện với Giản Chấn bằng thái đó cứng rắn, nhưng lại đổi thành vẻ ngoan ngoãn khi quay sang nói với Giản Thác: “Anh Giản, em là bạn gái cũ của anh ta ạ. À, phải, là anh ta đá em.”
Giản Chấn nghiến răng nghiến lợi, nom bộ dạng như sắp tức xì khói.
Giản Thác nhìn cậu em trai mặt mày xưng xỉa của mình, thế là cất lời dạy bảo anh ta như một bậc bề trên: “Đã là bạn trai cũ mà còn vênh váo thế kia. Em tưởng con gái trên toàn thế giới này đều phải chạy theo sau em chắc?”
Giản Chấn đáng thương bị anh trai mình dạy bảo mà không nói nên lời.
Giản Thác nạt em trai với thái độ lạnh lùng như mùa đông giá rét xong, lại quay đầu mỉm cười rạng rỡ như mùa xuân ấm áp, nói với Lục Phồn Tinh: “Vừa nhìn đã biết Phồn Tinh của chúng ta không phải là loại người đó.”
Lục Phồn Tinh hả hê trong lòng, đồng thời cảm nhận một cách sâu sắc rằng, anh trai của Giản Chấn đúng thật là diễn viên có thâm niên. Tóm lại, cô rất vui khi được dỗ dành như vậy.
Ngoài Trời đã tối, thời gian đã không còn sớm, Lục Phồn Tinh nghĩ mình nên đi rồi. Cô bèn lễ phép nói: “Anh Giản, nếu người giám hộ là anh đã tới thì ở đây chắc hẳn không việc của em nữa. Em về nhà trước đây.”
Ba chữ “người giám hộ” vừa được nói ra, hai người đàn ông đều có phản ứng rất mạnh mẽ. Giản Thác cười híp mắt, có vẻ rất thích cái tính đanh đá, thẳng tưng của cô. Giản Chấn thì giận không để đâu cho hết.
“Anh, em đưa cô ấy về.” Anh ta ngang ngược kéo Lục Phồn Tinh đi, “Trên đường đi, chúng ta tán gẫu với nhau xem rốt cuộc thì tôi còn chưa trưởng thành ở đâu? Tôi thấy em được lĩnh giáo quá ít về phương diện trưởng thành của tôi, vì thế mới năm lần bảy lượt hỗn láo trước mặt tôi nhỉ.”
“Tôi khen anh đẹp như thiếu niên còn không được sao?” Lục Phồn Tinh thức thời, quyết định làm trái lương tâm mà khen ngợi Giản Chấn.
Tiếc thay, anh ta đã không chấp nhận lời nịnh nọt giả dối của cô.
Giản Chấn đanh mặt lôi cô đi. Cuối cùng, Lục Phồn Tinh chỉ có thể khó khăn ngoái đầu lại, vẫy tay chào tạm biệt Giản Thác. Giản Thác cũng vẫy tay với cô. Lục Phồn Tinh vui sướng, vừa định toét miệng cười thật tươi với anh, thì người đàn ông bên cạnh cô đã buộc cô phải quay mặt lại.
Lần này, đến lượt Lục Phồn Tinh tức lộn ruột.
“Này, anh trai anh sắp kết hôn thật à? Liệu có khả năng đột nhiên chia tay, không lấy nhau nữa không?” Trên xe, Lục Phồn Tinh nói với anh chàng ngồi trên ghế lái, “Số Wechat của anh trai anh là bao nhiêu?”
Giản Chấn cười lạnh lùng: “Bớt nằm mơ giữa ban ngày đi! Anh trai tôi đã chặn không biết bao nhiêu người chủ động sán tới như cô rồi đấy.”
Lục Phồn Tinh nhoẻn cười: “Làm người có ước mơ chẳng phải là điều gì xấu. Tôi vẫn độc thân, cuộc đời này có vô khối khả năng.”
Khóe miệng Giản Chấn khẽ giần giật.
“À, nói ra thì thật sự phải cảm ơn anh đã đá tôi nhé.” Lục Phồn Tinh định chọc tức Giản Chấn, “Hiện tại, tôi cảm thấy độc thân tốt lắm. Có tự do rồi, tôi có thể theo đuổi trai đẹp siêu cấp như anh trai anh đó.”
Có một số người rõ ràng đã tức đến nội thương.
Lục Phồn Tinh chừng như muốn cười thật to. Hôm nay hẳn là ngày tâm trạng cô dễ chịu nhất kể từ sau khi chia tay Giản Chấn.
Cuối cùng sức chiến đấu của cô đã trở lại.
“Này, cô đợi đã!”
Lúc xuống xe, Lục Phồn Tinh bị Giản Chấn gọi lại. Cô bỗng có dự cảm không lành. Anh chàng này không phải người ăn chay. Lợi dụng điểm yếu của người khác để đe dọa rồi giở trò chơi xấu, không gì là anh ta không thạo. Anh ta không mưu đồ phản phản kích mới là lạ.
Cô quay người sang phía khác một cách đề phòng.
Giản Chấn chân dài, bước một cái đã đứng trước mặt Lục Phồn Tinh. Khí thế của hai người liền chênh lệch rõ rệt, cán cân chiến thắng dường như cũng nghiêng về phía anh ta.
“Tôi nhớ tối hôm chúng ta trốn sau tấm rèm, em đã đồng ý với tôi ba điều kiện, nhưng mới chỉ hoàn thành có một. Thế nào? Đã nợ lại còn định lấp liếm hả?”
Lục Phồn Tinh bị anh ta ‘giết’ mà trở tay không kịp. Cô sững sờ, bây giờ mới nhớ ra là quả thực có chuyện như thế. Lúc đó, thuận miệng nhận lời với anh ta, nhưng không để trong đầu. Cô đã ném lời đồng ý ấy lên tận chín tầng mây từ lâu.
Không ngờ bây giờ anh ta lại nhắc lại.
Không biết Giản Chấn lại muốn giở trò gì. Vẻ mặt hết sức đề phòng, cô hỏi: “Hai điều nữa là gì? Tôi nhắc nhở anh trước rồi đấy, tôi không thêm số Wechat của anh là không thêm. Việc này không phải nói nữa.”
“Ai thèm thêm Wechat của em!” Bấy giờ, Giản Chấn lại đổi giọng, “Chiều nay, tôi nhìn bức họa em vẽ cho ông của Lí Âu, sực nhớ ra em còn chưa vẽ cho tôi lần nào. Điều kiện thứ hai là em vẽ cho tôi một bức. Tôi thích một cô gái, định tặng cô ấy một bức tranh vẽ tôi. Tôi không tin cô ấy ngắm người đẹp trai lồng lộn như tôi mỗi tối đi ngủ, mà còn có thể thích người khác.”
Lục Phồn Tinh chua xót trong lòng. Cô thật xui xẻo, ấy thế mà lại gặp phải gã bạn trai ‘được voi đòi tiên’ như anh ta. Bảo cô vẽ tranh miễn phí cho anh ta đã đành, lại còn muốn tặng bức tranh cô vẽ cho cô gái anh ta thích. Ngẫm mà thấy tủi thân.
Lục Phồn Tinh hỏi Giản Chấn: “Cô nào? Cô lần trước anh hẹn đi ăn cơm cùng ngay trước mặt tôi á?”
“Đúng rồi!” Giản Chấn thoải mái thừa nhận, “Vừa cao ráo vừa xinh xắn, lại còn là sinh viên giỏi có chỉ số IQ 150. À, phải, chỉ số IQ của em bao nhiêu? Có được ba chữ số không?”
Lục Phồn Tinh nghiến răng. Cô quyết định sau khi vẽ xong bức tranh này cho anh ta, thì tới chết cô cũng sẽ không qua lại với anh ta nữa.