Đôi mắt ánh sao mở to, đồng tử giãn rộng, Thanh Ca tỉnh giấc sau cơn sốt, cơ thể bị châm chích bởi thứ gì đó, cô giật mình khi phát hiện cạnh giường đặt đầy hoa cúc trắng, mùi hương ngạt ngào từ chúng bao phủ khắp căn phòng.
" Sao lại có nhiều hoa thế kia ? " Thanh Ca lẩm bẩm.
Vô thức đưa tay chạm vào từng đóa hoa, nhè nhẹ xoa, màu trắng thuần khiết thu hút mọi ánh nhìn, vốn nó là loài hoa cô yêu thích nhất, trông thấy nó bỗng chốc tâm trạng cô trở nên thư thả hơn.
Lúc này cô đảo mắt một vòng, căn phòng tĩnh mịch, bóng của Tiêu Tử Quân cũng biến mất tiêu, khóe miệng bất giác cười khẩy, Thanh Ca còn tưởng anh đã đến chỗ An Mộc Hàn, cô định rời khỏi giường ra ngoài hít thở không khí.
Nào ngờ, mới có 2 giây cửa phòng bất ngờ bật vào, Thanh Ca khựng người tại chỗ, gương mặt tuấn mĩ đập vào tầm mắt, trên tay của Tử Quân cầm rất nhiều hoa cúc trắng, nụ cười trìu mến hướng đến Thanh Ca.
" Chị dậy rồi...chị đã khỏe hơn chưa ? " anh cất giọng trầm khàn, tiến đến đặt những đóa hoa cúc lên cạnh giường rồi ngồi bịch xuống, đưa tay chạm vào vầng trán nhỏ, kiểm tra nhiệt độ, thấy Thanh Ca đã ổn anh cũng mừng thầm trong bụng.
" Chị có đói không ? Tôi lấy thức ăn cho chị nhé ! "
" Không cần... " Thanh Ca đáp lạnh, nghiêng đầu nhìn Tử Quân một cách đăm chiêu.
" Tại sao cậu lại hái nhiều hoa cúc trắng thế kia ? " cô hỏi, ngữ điệu cứ như cảnh sát tra hỏi tù tội, tay còn không quên cầm một bông đưa lên ngắm nghía, bơ đẹp Tử Quân.
" Chị thích chúng nhất mà...tôi biết rất rõ sở thích của chị... " Tử Quân chẳng buồn trốn tránh đáp thẳng, trong đầu anh nghĩ, có lẽ Thanh Ca vẫn còn giận chuyện đêm tân hôn, cho nên biểu hiện bất cần đời của cô bây giờ là ghét anh ra mặt.
Thế nhưng, Tử Quân đã lầm, Thanh Ca không hề ghét anh, ngược lại cô thấy lo sợ khi Tử Quân luôn đối tốt với cô, tìm mọi cách lấy lòng cô.
Hơi thở của cô nặng trịch, tựa như bất lực, gương mặt lúc nãy đã lạnh như băng bây giờ lại thêm phần lãnh đạm, u buồn, đầy tâm trạng.
" Tử Quân...tôi nghĩ tôi và cậu cần phải nói với nhau đôi lời... " cô chau mày, làm đôi mắt to tròn nhỏ lại.
" Chị nói đi...tôi đã sẵn sàng rồi... " Tử Quân nhã nhặn trả lời, sắc mặt anh cũng thay đổi, nghiêm túc của một Tổng Tài.
Thanh Ca nghĩ ngợi vài phút, lấy hết dũng khí nói ra những gì cô để trong lòng.
" Tử Quân, cậu đã 20 tuổi rồi, đã trưởng thành, mỗi một hành động của cậu điều phải có trách nhiệm...
Dancesport là thứ cậu chọn, cậu phải có trách nhiệm với nó...còn cả An Mộc Hàn nữa, tôi mong cậu đừng đem tôi vào chuyện đam mê của cậu...
Với...đừng làm mấy trò này nữa... " cô vứt bông hoa trong tay xuống nệm không thương tiếc.
Miệng đang há to chữ " tôi... " thì bỗng.
" Chị nói hay đấy..." Tử Quân cười mỉa mai, cướp lời Thanh Ca, anh nghe không lọt tai câu cô nói, đùng đùng đứng dậy rời khỏi giường, trực tiếp ngồi chễm chệ lên chiếc ghế bên cạnh.
Anh thủng thẳng giải bày bằng cái giọng uy nghiêm.
" Đam mê là đam mê, đam mê không có động lực thì chẳng bao giờ đạt được ước mơ...
Chị có biết đôi mắt của chị là hy vọng để tôi cố gắng theo đuổi đam mê không ? " đôi mắt nhỏ của Tử Quân chĩa thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của Thanh Ca.
Còn chưa kịp mở miệng cãi lại, Tử Quân lại dùng cái giọng cao ngạo chặn họng cô lần hai.
" Từ nhỏ tôi đã có đam mê mãnh liệt với Dancesport, An Mộc Hàn là bạn nhảy được chính tôi chọn trong số hàng hà cô gái danh giá trong trường...nhưng...
Tôi chỉ có cảm giác thân mật trên mức tập luyện vì đó là điều bắt buộc, tôi chưa từng có tình cảm nam nữ, vì thế mà tôi luôn thấy trong lòng thiếu một thứ gì đó... "
" 4 năm trước khi tôi trông thấy chị nhất là đôi mắt ấy, trái tim đã thôi thúc tôi một cảm giác mãnh liệt, lúc đó tôi đã biết chị chính là thứ mà trong lòng tôi tìm kiếm...
Không đơn giản là say nắng hay thích tạm thời, mà đó là tình yêu sét đánh, là định mệnh...
Chúng ta là duyên nợ, Thanh Ca à... " anh nói, hàng chân mày rậm nhíu nhẹ, mỗi một câu một chữ anh điều nhấn mạnh.
Người anh tỏa ra một luồng khí tuất mạnh mẽ, lạnh buốt khiến cổ họng Thanh Ca khó cất lời, tình thế bỗng dưng xoay chuyển, đáng lẽ là Thanh Ca nói rõ tâm tư với Tử Quân bây giờ lại trở thành Tử Quân kể lể với cô.
Anh đưa cặp mắt lãnh khốc soi xét cô, làm cơ thể mảnh mai không rét mà run, tựa hồ như bị trói buộc, sau đó quăng thẳng cô xuống hồ băng lạnh giá, Tử Quân tiếp tục nói lí.
" Tôi vất vả tìm chị 4 năm, lấy chị làm vợ, có ai lại thích nhất thời hay say nắng vậy không ?
Tôi nhất kiến chung tình với chị...rồi...chị lại đẩy đưa tôi cho người khác sao ?
Thanh Ca à, làm sao tôi có thể ngu tới mức không nhìn ra chị đang muốn gán ghép tôi cho An Mộc Hàn "
" Tử Quân, cậu biết lí do vì sao tôi làm vậy mà... " Thanh Ca vội đáp ngay, định lấy lại quyền chủ động nhưng vô tình chọc giận Tử Quân.
Anh hậm hực đá vào chân ghế, quát tháo trước mặt Thanh Ca làm cô giật thót tim.
" Hoa Thanh Ca rốt cuộc chị bị cái gì vậy ? Có ai lại đi dâng chồng mình cho người khác không ? "
Nói đến đây Tử Quân không kiềm chế được hành động vồ đến túm lấy bắp tay Thanh Ca, vừa lây vừa quát tiếp.
" Chúng ta giờ đã vợ chồng trên pháp luật và thực tế...dù cho chị không muốn mở lòng với tôi, cũng đừng đem tôi đẩy đưa như vậy...
Tình cảm của tôi không phải trò đùa...
Chị xem tôi vẫn là đứa trẻ 16 tuổi trước kia sao ? "
" Tình cảm của cậu không phải trò đùa...nhưng cậu chỉ là yêu lần đầu...tôi là mối tình đầu của cậu...
Có chắc cả đời này cậu không thay lòng đổi dạ không ? Trông khi cậu và An Mộc Hàn thân thiết thế kia ?
Còn nữa...luận về danh phận, nhan sắc, tài năng tôi đều không xứng với cậu... " Thanh Ca cũng nổi đóa, đáp lại cực gắt.
Tử Quân cũng không chịu thua, miệng mỏng bật lên từ " Chắc " to rõ, sắc mặt anh đỏ ngần, giận đến mức vô tình xiết chặt bàn tay làm da thịt Thanh Ca bầm tím.
" Tôi đã nói tôi cóc quan tâm thân phận của chị, mẹ cũng chưa từng chê bai chị...sao lại tự hạ thấp bản thân mình chứ ? "
Càng nói bàn tay anh càng xiết chặt hơn, từng tiếng chói tai lại phang tới màng nhĩ của Thanh Ca.
" Hoa Thanh Ca tôi nhắc cho chị ghi nhớ lần cuối
Tiêu Tử Quân chỉ có một người trong trái tim...là chị...
Là chị đấy ! " Tử Quân trợn trừng mắt, nghiến răng, biểu cảm như ác ma, dữ tợn, đáng sợ cực kì, trên trán anh còn hiện rõ cả vài đường gân.
Biểu cảm này là lần đầu Thanh Ca trông thây, cô không sợ sệt, không phản kháng, không kêu la, thẳng thừng gạt tay Tử Quân ra, ngẩn cao mặt cãi lí với anh.
" Cậu lấy gì để đảm bảo, lấy gì để chứng minh tình cảm cậu xứng đáng để tôi mở lòng ? "
" Tất cả tài sản của tôi, thời gian của tôi, trái tim của tôi, mạng sống của tôi...bất cứ thứ gì chị muốn..." giọng Tử Quân bỗng hạ xuống.
Anh chậm rãi bước tới kệ tủ đầu giường, lấy từ trong đó ra vài tờ giấy, còn có cả sổ đỏ, đưa ra trước mặt Thanh Ca, những tài sản có giá trị của Tiêu Tử Quân sớm đã được chuyển sang tên của cô.
Từ lúc cô đồng ý gả cho anh, chính anh đã âm thầm đem phần tài sản có giá trị ấy giao lại cho cô, anh không sợ cô mang theo của cải bỏ trốn, chỉ sợ cô không cần chúng cũng không cần anh.
Thanh Ca nhìn chúng chết lặng như tờ, phút chốc cái miệng trái tim cứng đờ, cô tự hỏi, tại sao trên đời này lại có người yêu cô đến mức như vậy ?
Rồi, hai hàng nước mắt không tự chủ chảy dài trên má, hành động của Tử Quân khiến tâm cô thêm nặng nề.
" Không...tôi không nhận chúng...hức...
Mau...mau trả chúng về cho cậu đi... " cô lắp bắp, cầm lấy mớ giấy tờ, nhét vào tay Tiêu Tử Quân, cốt cách của một người đạo đức không cho phép cô nhận những thứ này.
Tử Quân đoán không sai chút nào, quả nhiên cô không cần chúng cũng chẳng cần anh, anh cầm mớ giấy ấy, cười ngặt nghẽo.
Rồi, đột ngột thay đổi biểu cảm, ôn nhu đưa tay quẹt đi nước mắt trên mặt Thanh Ca, nhỏ nhẹ nói.
" Hoa Thanh Ca...Tiêu Tử Quân này là chồng của chị, suốt đời suốt kiếp...
Đừng đẩy tôi cho bất kì ai...hãy lắng nghe trái tim của chị...
Chị có muốn yêu tôi không ? " anh vẫn cố chấp hy vọng.
Thanh Ca giương mắt nhìn anh, gọi tên anh thầm trong miệng, vẻ ôn nhu của anh càng lúc càng làm cô quẫn trí, một chút nữa thôi đầu óc cô sẽ bị Tử Quân thâu tóm.
May mắn, cô dằn lòng kịp, lắc đầu một cái khiến Tử Quân suy sụp.