Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 22: Chốn nhỏ thư giãn, mặc người ba hoa.



Diêm Vương đưa nàng đóa bỉ ngạn trên tay, nàng để bỉ ngạn nơi đặt cạnh trái tim mình, hỏi Diêm Vương, ngài cho ta ư?

Diêm Vương cười bảo, giờ ta đã có ngươi rồi, mỗi lần phải đi tặng quà ai cũng không cần phải lấy thứ độc nhất vô nhị cõi mây phủ ra nữa. Vậy nên, đóa bỉ ngạn ấy, ta tặng ngươi.

------------------

Dạo gần đây đám quỷ thư hay thấy sứ giả đến từ Thiên đường thường xuyên xuống bếp. Thường thì mấy vị thần cao cao tại thượng kia chả bao giờ chịu bén mảng lại gần khu vực 'bẩn thỉu' này đâu, ấy là chưa kể khẩu vị của đám quỷ cõi mây phủ tương đối đặc biệt, chúng thích đồ ăn thật nhiều dầu, mà lần nào đổ dầu vào nồi cũng để vương vãi khắp nơi, con nào con nấy lười chẳng chịu lau, lâu dần tạo thành lớp màng nhớt dính chặt lấy lớp thành đá, bốc mùi khó ngửi vô cùng. Cứ tưởng tượng căn bếp nhỏ đã trong tình trạng như vậy quanh năm suốt tháng, ngày nối ngày dài dằng dặc mà da gà Tân Thế đã rờn rợn. Việc đầu tiên của nàng trong tuần đầu đến âm phủ cũng là dành phần lớn thời gian cho công đoạn gột rửa cái bếp sao cho thật sạch sẽ, sau đó hỏi đám quỷ thư chúng thường trữ lương thực ở đâu. Đám quỷ thư bảo, ở dưới kia có một tầng địa ngục ngàn đời phủ băng tuyết, nhiệt độ rất lạnh, sẽ có một tốp quỷ sai chuyên chịu trách nhiệm lên thượng giới thu gom một phần mùa màng của người dân mang về, coi như là chi phí cho việc đặt bát ở dưới hoàng tuyền của họ, xong sau đó chúng đưa đống lương thực đấy đặt trong tầng địa ngục kia, mỗi chuyến đi thường mất rất nhiều thời gian, nhưng thành quả lại dồi dào vô cùng, đủ ăn trong khoảng tầm sáu bảy tháng tính theo giờ giấc trên thượng thế.


Tân Thế ngạc nhiên lắm, nàng không ngờ lũ quỷ cũng biết dùng tầng hầm lạnh để giữ nhiệt cho đồ ăn, lại cũng không ngờ chúng cũng biết sử dụng bếp núc, một con quỷ thư khôn khéo đoán ra suy nghĩ của nàng, nó bảo, đừng nghĩ chúng nó là quỷ, hình dạng xấu xí thô kệch như bây giờ mà coi thường, trước kia dù sao chúng cũng từng là người, có điều làm nhiều việc bất lương, xuống đây phải chịu qua khổ ải của mười tám tầng Trả Giá, vượt không qua kiếp nạn của mình thì phải ở lại làm quỷ, chỉ những kẻ vẫn giữ chút tỉnh táo sau bao tai ương đấy thì mới được làm quỷ thư thôi, chứ đầu óc phát điên phát dại chẳng còn chút minh mẫn nào chỉ có nước làm lính tốt như quỷ sai.

Tân Thế hỏi, thế các người có còn nhớ gì về kiếp trước không, có được đầu thai chuyển kiếp không, hay cứ mãi phải làm quỷ sứ nơi này. Con quỷ thư ấy đáp, kí ức kiếp trước thì giờ chỉ còn toàn những sai trái, trải qua bao nhiêu tầng Trả Giá, những thứ nó tặng ta chỉ toàn dằn vặt về những điều ta đã phạm phải, vậy nên ngài bảo ta nhớ làm gì, ta thà quên đi còn hơn, tiếc thay không quên được, lời nguyền địa ngục bám chặt lấy ta không dứt, ngài nhìn xem, con quỷ nào cũng có quầng thâm mắt, con ngươi còn vương đầy tơ đỏ, chẳng phải là bởi không tài nào ngủ nổi hay sao. Còn về chuyện đầu thai chuyển kiếp, cái đấy thì Ty Mệnh đại nhân từng nói từ lâu lắm rồi, đại nhân bảo bọn ta là, các người chỉ cần ngoan ngoãn chấp hành nhiệm vụ được giao, cố gắng cải tà quy chính, không được dính líu đến những chuyện trên thượng thế, không nhúng tay can thiệp vào bất kỳ số mạng của ai thì chắc chỉ cần tu luyện vài ngàn năm là sẽ được xin cho tên của mình quay trở lại sổ Thiên Mệnh. Mà cuốn sổ ấy thì ở tận trên trời cơ, ban đầu ta còn ngây thơ nghĩ là có khi mình cũng thoát kiếp quỷ được thật, nhưng mà đã bao lâu rồi người trên trời còn chẳng xuống đây, ta đã ngỡ hy vọng bị dập tắt, bây giờ lại có ngài ở đây, liệu có phải ngài chính là thiên thần ông trời ban xuống để cứu rỗi bọn ta chăng, đấy là điều mà ta nghĩ, nhưng ta không dám nói với ai, ta sợ bọn nó cười, đám quỷ thư xấu tính lắm, đương nhiên ta cũng xấu tính, vì ta đang mắng bọn chúng sau lưng mà.


Con quỷ thư nói liên mồm trong lúc Tân Thế dọn dẹp lại phòng bếp. Nàng chỉ cười, im lặng làm việc và lắng nghe nó liên thiên hết chuyện này đến chuyện khác. Vài ngày sau, dường như trong căn bếp lúc nào cũng có tiếng ríu rít, mỗi lần đám quỷ thư đi ngang qua cũng chỉ thấy vị đại nhân đến từ Thiên đường đang ngồi lên ghế tựa bập bênh khẽ đung đưa nhìn ra ngoài cửa sổ, bên cạnh là A Ôn. Bọn họ nói gì thì chúng quỷ không biết, song chúng cũng bắt đầu bàn tán với nhau liệu có khi nào A Ôn đang kiếm cớ lân la làm quen với thiên sứ để được quay lại làm người hay không. Dần dà, Tân Thế ít trông thấy A Ôn xuất hiện ở trong căn bếp nhỏ hẳn, thiếu giọng điệu vui tươi cứ nói luôn mồm ấy, tự dưng nàng lại không quen. Tân Thế cũng thử hỏi một vài con quỷ thư mà nàng bắt gặp khi rời khỏi căn bếp xem có biết A Ôn ở đâu không, nhưng tất cả bọn chúng đều lắc đầu.


Bấy giờ trùng hợp thay, Diêm Vương lại tỉnh dậy, vậy nên Tân Thế tạm gác chuyện của A Ôn sang một bên.

Thoáng cái đã hơn một tháng trôi qua, Tân Thế tay cầm một đóa bỉ ngạn bước vào căn bếp, lục tìm một cái bình thoạt trông khá bình thường song màu sắc tươi tắn mà nàng vô tình kiếm được lúc thanh lí dọn dẹp nơi này, đổ nước rồi cắm bông hoa vào trong. Đặt chiếc bình lên bệ cửa sổ, ngồi lên chiếc ghế bập bênh quen thuộc kê ngay sát, nàng mỉm cười ngây ngốc nhìn bông hoa kia, ngắm chán chê được một lúc, nàng mới đưa tầm mắt mình đi xa hơn nữa.

Xa hơn, xa đến tận dãy Tử Bi Sơn.

Đột nhiên nụ cười của nàng méo xệch.

Nét dịu dàng luôn thường trực trên khuôn mặt Tân Thế cũng méo mó biến dạng, trở thành một thứ biểu cảm gì đó mà nếu Diêm Vương ở đây, nàng sẽ không bao giờ chấp nhận nó xuất hiện ở trên người nàng đã đặt niềm tin.
Siết chặt tay lại, Tân Thế bật đứng dậy, chiếc thảm bay lập tức từ đâu bay lại gần cánh cửa sổ, để nàng bước lên, sau đó cả hai vút bay đi. 

Tân Thế cưỡi thảm bay bay qua đống hoang tàn của phủ Mạnh Bà, nơi mà giờ đây vẫn còn đang bừa bộn lắm, đám quỷ sai cũng chẳng biết xử lí hậu sự, thành ra khuân vác đồ xong chả làm thêm bất kỳ công tác nào, cứ để đấy, khiến cảnh quan tang thương vô cùng. Tân Thế không ngoảnh mặt lại, đám quỷ thư đang bàn xếp những bọc nước mắt chưa được nhận diện ở đấy thấy nàng bay qua nhanh như chớp, hướng về phía dãy Tử Bi Sơn thì trợn mắt nhìn nhau, khẽ thì thầm bên tai những âm thanh của loài quỷ.

Đám quỷ tinh ranh lắm, đúng như lời người bề trên, chịu càng lắm khổ, thì càng biết cách tránh khổ, mà gừng thì càng già càng cay, quả không sai. Sống ở cái nơi mà ngay cả luồng khí mình thở vào phổi cũng bị kiểm soát thế này, ngay cả những con quỷ cũng có thể sáng tạo ra ngôn ngữ mới, chỉ lưu truyền cho nhau, thành ra bây giờ có căng tai ra nghe cũng chẳng thủng được lời nào chúng nói. Tân Thế nhướng mày, hình như nàng đã đánh giá thấp đám bầy tôi của Diêm Vương quá rồi, chúng có thể thờ ơ trước những việc nhỏ nhặt như thay đổi hoàn toàn căn bếp chúng yêu thích, hay tự tiện giành lấy chiếc thảm chúng giữ gìn, song dường như cái gì cũng có cái giá của nó, Tân Thế có thể cảm nhận được dưới lớp da sần sùi kia, là hàng ngàn suy tính với những bước đi cẩn thận của cả một tập đoàn đang chậm rãi vây quanh, ép chặt lấy nàng. Chúng muốn gì ở nàng, nàng không biết, nhưng hiện tại Tân Thế chẳng có gì, thế nên nàng sẽ không cho phép chúng có thể uy hiếp mình. 
Đến gần dãy Tử Bi Sơn, đột nhiên bầu trời vần vũ trên cao lại nổi tiếng sấm, Tân Thế giật mình dừng lại, mắt liếc nhìn khoảng cách từ đây tới âm phủ, một khi đã xác định người ở trong kia khó có thể nghe thấy tiếng động ở bên này khi đang ngủ, nàng mới thả chậm tốc độ, đi vào trong khu vực dãy núi, mặc cho tiếng sấm cứ thi thoảng một, hai phút lại vang lên một lần.

Càng đến gần, Tân Thế lại càng cảm thấy đầu óc choáng váng, lồng ngực ân ẩn cơn đau nhức, bụng dạ quặn lên rất buồn nôn. Song nàng vẫn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi cao nhất của dãy Tử Bi Sơn, nơi đã bị mây đen cuồn cuộn bao phủ không thấy nổi bất kỳ thứ gì, ánh mắt tràn đầy do dự.

Nàng đến từ nơi này, vậy mà giờ muốn quay lại cũng khó khăn.

Tân Thế cho chiếc thảm xoay đầu, hai vai rũ xuống, đột nhiên cặp đồng tử của nàng co thắt lại, vẻ ngạc nhiên sững sờ tột độ khó có thể giấu diếm.
Diêm Vương đang ở ngay sau lưng nàng, chân lơ lửng giữa khoảng không, hai tay khoanh lại, vẻ mặt lạnh lùng hướng thẳng về phía nàng, chăm chú không rời.

"Diêm Vương, sao nàng lại ở đây?" Giờ phút này, Tân Thế lại chỉ có thể hỏi câu hỏi ngu ngốc ấy.

"Ta đi theo ngươi." Diêm Vương nhíu mày, trả lời với vẻ hiển nhiên, "Còn ngươi, sao lại ra đây?" Nàng ngước nhìn lên đỉnh núi, ban nãy nàng đã trông thấy Tân Thế nhìn lên đấy hồi lâu, giờ cũng mới để ý, sao trên đấy lại khiến nàng có cảm giác kỳ lạ thế, dạo gần đây cũng hay vậy, nàng luôn cảm thấy như thế có cặp mắt vô hình nào đó đang dõi theo từng đường đi nước bước của nàng, rồi lại như có bàn tay khổng lồ nào đó đang chậm chạp bò đến, ngột ngạt tới mức khiến nàng phải thảng thốt tỉnh dậy giữa cơn mê. Nàng đã nghĩ do ngủ nhiều quá, thế nên bây giờ kể cả khi thức nàng cũng gặp phải ác mộng, vừa ra đến bên cửa sổ định hít khí lạnh cho tỉnh táo chút thì lại trông thấy cái bóng nho nhỏ của Tân Thế cùng chiếc thảm bay đang lao vội vã đi về phía dãy Tử Bi Sơn.
Thực ra trước giờ Diêm Vương đôi khi cũng sẽ thắc mắc, rằng không biết Tân Thế làm những gì khi nàng say ngủ, cái người này mồm mép tép nhảy, lúc nào cũng bảo nếu không có nàng thì tay chân rụng rời, tâm trạng chán chường còn chẳng nhấc nổi một bát cơm, nàng vẫn luôn không tin, song lại chẳng có cơ hội nào rình xem rốt cuộc lúc nàng không ở bên thì người này sẽ như thế nào. 

Diêm Vương quyết định lén bám theo Tân Thế, khi nàng bắt kịp thì cũng là lúc trông thấy đối phương từ tốn tiến lại gần dãy Tử Bi Sơn, cứ chậm rãi như thế thôi, tựa như đang đi dạo chứ chẳng phải có mục đích gì rõ ràng lắm. Tuy nhiên rõ ràng ban nãy Diêm Vương có trông thấy dáng vẻ vội vã cùng vẻ mặt bất cần đời của nàng, sao Diêm Vương có thể tự lừa dối mình rằng Tân Thế chỉ đang chơi lòng vòng quanh đây được cơ chứ. 
Đùng một cái, tiếng sấm đáng ghét kia vang lên. Diêm Vương đưa hai tay lên áp vào tai. Nàng không thích âm thanh này, đáng lẽ ra ở cõi âm phủ không được có những thứ mà nàng không ưa chứ, sao tự dưng lại có sấm sét thế kia? Bao lâu nay không có nàng cai trị, dường như Ty Mệnh lại khoái phá tung hết mọi thứ lên rồi.

Đột nhiên lúc ấy Tân Thế ngừng hẳn lại, Diêm Vương cứng đờ người, dừng lại theo, hai tay cứ nhấp nhổm ở mé tai, nửa muốn hạ xuống, nửa chưa dám. Nàng cảnh giác dõi theo từng cử chỉ của Tân Thế, đợi đến khi Tân Thế thật sự cúi gằm mặt, sau đó từ từ xoay đầu thảm, nàng mới dứt khoát khoanh tay lại đặt trước ngực. Bất thình lình tiếng sấm lại vang lên, người Diêm Vương hơi run rẩy, song nàng gồng hết cỡ, gương mặt cũng đanh lại, không cho phép mình để lộ bất cứ biểu cảm gì đáng xấu hổ.
Tân Thế hỏi Diêm Vương một câu thoạt nghe vô cùng ngớ ngẩn, nhưng não bộ Diêm Vương lúc ấy cũng đờ đẫn theo rồi, nàng nhăn nhó mặt mũi, cố gắng diễn tự nhiên nhất có thể, dù cho đôi chân nàng gào thét đòi nàng mau quay đầu bỏ đi. Ngửa mặt lên nhìn trời, Diêm Vương lại càng khó chịu.

Có lẽ một phần tại thời tiết nơi âm khí này quá độc chăng, hại nàng hay gặp ảo giác, toàn thân ê ẩm mệt mỏi?

Thôi được rồi, tranh thủ lần sinh nhật Thủy Đế này, phải dẫn Tân Thế đi loanh quanh đâu đó khác, hấp thụ chút không khí trong lành, biết đâu lại nâng cao tu vi của mình, đến lúc ấy, mình sẽ lại tái đấu với nàng ta, phân rõ cao thấp.

Diêm Vương thầm nhủ trong lòng.