Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 27: Khuôn mặt dịu dàng, mặc người che giấu.



Có những thứ dù có trân trọng xiết mấy cũng sẽ có ngày tan biến, hồi ức dù cho đậm sâu cỡ nào cũng sẽ dần nhạt phai, mộng đẹp dù có đáng tiếc nuối bao nhiêu rồi cũng sẽ có lúc phải tỉnh giấc; chờ khi xung quanh đã chẳng còn có gì có thể khiến tâm trí ta xao động, thì tất cả những gì của ngày hôm qua, của ngày hôm kia, của quá khứ đối với hiện tại đã chẳng còn được như trước nữa. Chuyện xưa lại trở thành một cuốn sách dày, đọc chậm để nhung nhớ, lướt qua để nhớ về.

---------------

Căn phòng rộng lớn có rất nhiều cửa sổ và ban công hướng ra bên ngoài, bốn bề là biển, cảm giác mát mẻ thoáng đãng vô cùng thư thái. Những tấm màn che trong suốt khẽ lay động theo làn gió, ánh sáng dịu nhẹ hắt vào trong, tạo thành những mảng vàng nhạt rải trên mặt đá hoa cương xa hoa mịn màng. Trong phòng đã đặt sẵn một chiếc giường lớn phủ thứ lông trắng tinh thuần khiết, lư đưa hương nhàn nhạt thanh đạm, bên trái phòng còn để một bộ bàn ghế được làm từ những chiếc vỏ sò lớn, bên trong đệm bông cũng một màu thuần trắng, cạnh đó còn có một kệ sách tương đối trống, chỉ lẻ tẻ một vài cuốn thư giản chẳng đề tên. 


Đây quả thật là một căn phòng vô tình cách ly sự phô trương phú quý nơi Hải điện của Thủy Đế. Tân Thế cảm thấy cách bài trí nơi này mang hơi hướng tính cách cá nhân rất riêng biệt, chỉ có điều, nó không thuộc về Diêm Vương.

Hít một hơi thật sâu, không gian ướt đẫm vị mát lành, gió thổi qua tai lại lành lạnh, sự thoải mái lập tức lấp đầy buồng phổi của Tân Thế. Nàng vung vẩy tay người đang đứng bên, hỏi, "Diêm Diêm, bây giờ chúng ta làm gì?"

Diêm Vương quay mặt đi lấy tay che miệng ngáp một cái, rồi giãy bàn tay đang nằm gọn trong tay Tân Thế, đi về phía cái giường thoạt trông vô cùng dễ chịu và ấm áp đằng kia, "Nghỉ ngơi chứ còn gì nữa. Bồ Lao bảo Thủy Đế đang tiếp rượu thế thôi, chứ chắc chắn bận muốn xoay vòng, kệ đi, còn lâu mới đến lượt ta ra ngoài đấy."


Tân Thế nghiêng đầu, suy ngẫm một hồi. Diêu Mục Du không có tỷ muội, thế nên đương nhiên nàng cũng không biết thường thì người một nhà sẽ làm gì trong bữa tiệc sinh nhật của nhau, có điều nàng vẫn cảm thấy gia đình này dường như tồn tại rất nhiều khúc mắc, rào cản ngăn cách thậm chí đã lớn đến mức ngăn cản bọn họ bày tỏ nỗi lòng thực sự chôn sâu trong tâm. Không đáng buồn hay sao? Khi đáng lẽ ra phải là những mối quan hệ gắn bó mật thiết với nhau nhất trên đời này, ấy vậy mà nay lại xa cách vạn dặm. Có lẽ... chỉ bởi sinh ra đã ở trên một vị trí cao vời vợi, vậy nên mọi tiêu chuẩn và cách thức biểu hiện đều khác biệt so với những những sinh linh bình phàm trên trần thế.

Không sao hết. Mình vẫn đang ở bên nàng.

Tân Thế cười cười, tiến lại gần kéo tay Diêm Vương. "Trời còn sáng, nàng cũng vừa mới ngủ dậy xong, giờ lại định ngủ nữa? Ngủ ngủ ngủ, ngủ quá nhiều sắp mụ mị đầu óc rồi."


Diêm Vương trợn trừng mắt nhìn Tân Thế, "Ai cho ngươi lá gan nói câu đấy thế?"

"Đúng, trước mặt Diêm Vương lại dám trèo lên mặt chủ, tội đáng muôn chết."

Một thanh âm xa lạ vang lên.

Tân Thế giật mình quay đầu lại. Nàng đã hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của người này, song giọng điệu lành lạnh tựa mây sương kia thực sự xuyên thẳng vào cõi lòng nàng, quét đi toàn bộ hơi ấm còn sót lại trong đó. Chỉ thấy có một bóng người đang tựa bên cửa. Người này rất cao, làn da trắng bóc như sứ, mái tóc ánh xanh pha sắc biển chảy qua vai, mềm mượt chẳng khác nào làn nước biếc. Đôi mắt cô gái ấy như mặt gương trong suốt, bên má trái điểm một nốt ruồi lệ đường. Trên trán, trên cổ, trên tay, và bao xung quanh người nàng đều hiển hiện một vòng vàng lấp lánh như thực như ảo, mỗi khi nàng khẽ cử động sẽ vang lên âm thanh lanh lảnh đâu đây, nàng đưa tay ra, đôi tay trắng ngần còn mịn màng và thuần khiết hơn cả bộ áo trắng muốt mà nàng đang mặc. Một chiếc tẩu dài bất thình lình hiện lên giữa không trung, đáp gọn vào tay nàng. Mùi hương dịu nhẹ của một loại thảo mộc không biết tên chen lấn vào không gian, át đi vị của biển.
Đây là một con người bất phàm.

Mà có lẽ cũng không phải là người.

"... Tỷ tỷ." Diêm Vương gạt tay Tân Thế ra, quay hẳn người về phía Thủy Đế.

"Ai đây? Lại đi cùng muội?" Thủy Đế đặt đầu tẩu bên khóe miệng, nhếch mép cười. Nụ cười ấy không hề bao hàm ý mỉa mai hay khinh khỉnh, chỉ đơn giản là một kiểu cười xinh đẹp của mĩ nhân mà thôi. Đôi mắt như có thể chiếu vào tận sâu trong thâm tâm lại khẽ liếc nhìn Tân Thế, làm cho Tân Thế cảm thấy ở đâu đây đang ẩn hiện một nguy cơ khó lường. Rồi ngài lại hơi nhướng mày, rướn lưng lên phía trước, nhìn trái, ngó phải, lướt qua vị trí cái bàn đọc sách sau đó mới nghi hoặc nhìn Tân Thế, "A."

A?

Diêm Vương vô thức đứng lên trước chắn Tân Thế, hỏi, "Sao vậy?"

"Chẳng lẽ đó là món quà Tiểu Diêm Vương định tặng ta?" Thủy Đế phả ra một làn khói mờ ảo như sương, lại thoang thoảng thứ mùi hương nhẹ nhàng.
Hai tay Tân Thế chắp sau lưng, tư thế vô cùng nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp. 

"Đây là người của ta - quân mưu mới xuống âm phủ." Diêm Vương lập tức đáp.

"Ồ. Quân mưu sao... Hẳn là rất tinh tế." Thủy Đế nhìn Tân Thế. Là một ánh nhìn khiến Tân Thế cảm thấy không dễ chịu. Không dễ chịu một chút nào.

Tại căn phòng bốn bề một màu trắng tinh tươm sạch sẽ vô cùng thoáng mát ấy, lần đầu tiên Tân Thế diện kiến vị đế vương của biển cả - chủ nhân của Đại Dương, khi ấy cảm xúc trong nàng chỉ tồn đọng qua vài chữ: Nàng muốn tránh xa người này. Không biết sao nữa, ngài khiến Tân Thế nảy sinh ý nghĩ nếu tiếp xúc lâu dài, ngài sẽ phát hiện ra một điều gì đó, rồi bắt thóp đầu chuôi của nàng. Không như Diêm Vương, Diêm Vương mang lại cho nàng sự yên bình an tâm hơn nhiều.
"Có chút tài mọn. Thần xuống âm thế là để cai quản lũ quỷ sai. Đôi khi rất khó để kiểm soát hành vi của chúng, còn phải dẹp loạn, làm hòa, cũng xử lí chút sự vụ nữa. Dù sao, Ty Mệnh và Mạnh Bà đều đã không còn có thể giúp đỡ được gì nữa rồi." Tân Thế lên tiếng.

Thủy Đế chỉ cười, đuôi lông mày hơi nhếch lên một đoạn. "Quân Thượng vẫn luôn chu đáo, ta không lấy làm lạ. Tiểu Diêm Vương không muốn ra ngoài kia dự tiệc sao? Bữa tiệc hôm nay sẽ rất đặc sắc đấy." Ngài quay sang phía Diêm Vương. Diêm Vương định lắc đầu từ chối, song nghĩ lại, dù sao mình tới cũng là để chúc mừng Thủy Đế, dầu gì đã thương thì thương cho chót, tốn công mất sức một chút cũng không thành vấn đề.

"Được." Diêm Vương gật đầu, sau đó ngoảnh mặt lại, bảo với Tân Thế, "Ngươi..."
Ta ở lại đây là được rồi.

Tân Thế gật nhẹ đầu.

"Quân mưu của tiểu muội muội phải đi cùng chứ? Hải điện của ta là nơi bạc đãi khách khứa của mình hay sao?" Thủy Đế khoanh tay lại. "Phải không, quân mưu?"

Sóng biển vỗ về từ xa vọng lại.

Diêm Vương và Thủy Đế băng qua một dãy hành lang đôi bên hai hàng lan can ngăn với dòng nước. Hai người chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ một người thì đi trước, một người lững thững theo sau. Hành lang chẳng một bóng người, giờ đây cũng chẳng có lấy nổi một âm thanh nào ngoài tiếng lanh lảnh chuông ngân, thành ra cảm giác vắng lặng đến trống trải. Đầu của hành lang kia nối với một ngôi điện không hề nguy nga tráng lệ như những ngôi điện khác ở Hải giới, nhưng mặc cho lối kiến trúc giản dị, nó vẫn không hề kém bề trang nhã sâm nghiêm. Thủy Đế như nghĩ đến điều gì đó, chợt trên gương mặt tuyệt mĩ giai nhân hiển hiện một nụ cười nhàn nhạt.
"Năm nay có rất nhiều món quà thú vị." Ngài lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt, "Cũng có rất nhiều người đã lâu không tái ngộ. Tiểu muội muội, muội thật biết cách chọn thời điểm góp vui."

"Thủy Đế, tỷ giấu Ty Mệnh ở đâu?" Diêm Vương lại hỏi như vậy.

Thủy Đế không phản ứng, ngài chỉ tiếp tục bước đi đều đặn của mình, điệu bộ thong dong bình thản. "Đã biết ta cố tình giấu đi, vậy mà muội còn hỏi?"

"Dù sao đó cũng là người của âm thế, ta có quyền quản."

"Ồ." Thủy Đế bật thốt, sau đó hơi nghiêng mặt sang, mỉm cười nhìn nàng, "Có lẽ muội nói đúng. Chừng nào Ty Mệnh vẫn là người của âm thế, thì muội vẫn có quyền quản lý nàng ta."

Cánh cửa trắng to cao trước mắt rộng mở, để lộ đại sảnh rộng lớn ở bên trong. Tường trắng dập dờn ánh nước, những cây cột trụ thẳng hàng nối đuôi nhau từ đầu bên này đến tận đầu bên kia, ở giữa căn phòng lại chất vài chồng hộp gỗ thuộc đủ mọi kiểu dáng cái to cái nhỏ, mà ở bên lại có người diện đồ đen từ cổ xuống chân, mắt trái đã bị che bởi một miếng da cũng một màu u tối đang đứng như thể kiểm kê, vừa trông thấy hai người bọn họ bước vào thì lập tức mỉm cười rạng rỡ, xoay người nghênh đón.
"Đã lâu không gặp, vương hậu của ta."

Tân Thế đứng ngoài ban công, để làn gió dịu êm thỏa sức vuốt ve mái tóc của mình. Có lẽ nàng đã hiểu lí do vì sao nơi đây được gọi là xứ mây tan, cảm giác mát mẻ thấm đẫm trên da mặt làm cho nàng vô cùng thoải mái, hai mắt híp hờ. Tiếng bọt nước vỡ vụn từ đâu truyền đến, râm ran bên tai thanh âm trong lành. Bầu trời trên cao, mặt đất biến mất, chẳng còn người, chẳng còn thần, chỉ còn mình ta với biển sâu tĩnh lặng. 

Tiếc thay Diêm Vương không có ở đây.

Tân Thế nhắm mắt. Biển không chút gợn sóng thì sao lòng người phải phiền muộn? Cũng như bầu trời trong xanh ngất ngưởng trên cao, mãi chẳng thể chạm tới sầu lo xa vời. Một giọt cảm xúc như bọt nước vỡ tan làm tràn bể, khiến trái tim chẳng sót chút hơi ấm của một mảnh phù chú hộ thân rung động. 
Nếu là người, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể sánh vai bên nhau. Song không phải người, lại chẳng thể thành thần, một mảnh phù chú nhỏ bé liệu có thể thực sự đem lòng cảm mến vị vương hậu cao cao tại thượng ấy hay không? 

Và khi sự thực vỡ lở... Có lẽ tất cả mọi thứ rồi sẽ chấm dứt.

Như bầu trời kia, như khoảng trời trước kia. Sẽ chẳng còn ủ dột nữa.

Đột nhiên tiếng cửa kéo đất vang lên, một luồng gió thổi qua, Tân Thế ngạc nhiên quay đầu lại, bất ngờ trông thấy có một người lạ mặt đang đứng ngay bên cánh cửa phòng.

"Vương hậu... không có ở đây sao?"

Một cô bé thoạt trông chỉ mới mười bốn, mười lăm ngó đầu vào, đôi mắt buồn đẫm nước đảo khắp phòng, cuối cùng đành phải đặt lên bóng lưng dựa lan can ngoài ban công.

Trông cô ấy rất lạ, song trên người có mùi hương của Diêm tỷ.
Cô gái lạ mặt quay hẳn người lại, bề ngoài không có gì nổi bật, chỉ có điều ấn tượng đầu tiên hẳn sẽ là vẻ dịu dàng nhã nhặn trên người nàng, cùng một nét cuốn hút nào đó rất khó gọi tên. Nói chung, Toan Nghê ở Hải giới lâu như vậy vẫn chưa từng trông thấy ai mộc mạc nho nhã như thế, cảm giác dễ mến vô cùng.

Nhưng... đôi mắt của nàng.

Đó là một đôi mắt không hề ăn khớp với khuôn mặt ôn hòa. Cảm giác vừa trống trải, lại vừa lạnh lẽo. 

"Xin cho hỏi... Diêm Vương có ở đây không?" Toan Nghê rụt rè, cơ thể từ cổ trở xuống vẫn giấu sau lớp cửa.

"Nàng... vừa ra ngoài với Thủy Đế." Tân Thế đáp, sau đó nở nụ cười thân thiện với Toan Nghê. Cô bé kia trông có vẻ gầy nhỏ, chẳng biết là ai, song da dẻ trắng mịn như sứ, có lẽ cũng là người Hải giới. Đôi mắt của đối phương thu hút sự chú ý của Tân Thế, một đôi mắt đẹp, long lanh ngậm nước, như thể nước mắt của nàng sắp tuôn trào đến nơi rồi vậy.
Chỉ cần ra tay mạnh một chút thôi... liệu... có thể khiến nàng ta bật khóc chứ?

Tân Thế giật mình, sau đó vội vã lắc đầu.

"Ngươi... ngươi là ai vậy?" Toan Nghê hơi rụt cổ lại, động tác bất thình lình của Tân Thế dường như đã dọa nàng. "Sao lại ở trong phòng của Diêm Vương?" Nhớ ngày xưa, mình chỉ cần tự ý bước vào phòng mà không hỏi ý của Diêm tỷ thì thể nào nàng cũng sẽ nổi nóng cằn nhằn một phen. Dù quý mến Diêm tỷ thật đấy, nhưng bị trách mắng nhiều đôi khi cũng sẽ rất tự ái, phụng phịu một hồi mà Diêm tỷ chẳng thèm đoái hoài cũng rất ấm ức. Toan Nghê bĩu môi, Tân Thế thấy thế thì đột nhiên lại có thể phì cười.

"Ngươi đang bực bội gì vậy?" Tân Thế cười cong cả mắt, thoải mái dựa hẳn lưng lên lan can, hứng thú nhìn Toan Nghê, "Ta đi theo Diêm Vương đến đây, chẳng biết gì cả, chỗ nào cũng mới mẻ nên chả dám đi đâu. Còn ngươi? Sao đến đây?"
Bầu không khí chợt trở nên dịu lại, Toan Nghê cũng bớt đề phòng hơn, đã dám bước ra khỏi góc khuất của cánh cửa, để lộ bộ đầm xanh đính hạt sáng lấp lánh lại có chút trẻ con, hai tay để sau lưng, tò mò, "Ra là người của âm thế, giống Ty Mệnh sao. Ta là Toan Nghê, còn đang định đến đây thăm Diêm tỷ, đã lâu không gặp, còn muốn ôn lại chuyện xưa." Nàng thở dài chán nản, "Chẳng biết Thủy Đế lại kéo Diêm tỷ đi đâu rồi, phải mau mau về đi chứ." xong ngước mắt lên nhìn.

Dưới ánh dương rạng rỡ ngoài kia, đằng sau là chân trời phân cách giữa mặt biển xanh lơ với bầu trời trong veo, quầng sáng nhàn nhạt bao quanh thân hình cô gái lạ mặt, làm cho nụ cười đã muôn phần ấm áp của nàng càng trở nên nhu hòa. Toan Nghê đã nghĩ, dường như đó là người dịu dàng nhất, hiền hòa nhất mà nàng từng trông thấy, còn hơn cả Thủy Đế, và hơn cả Thiên Hoàng.
Vẻ dịu dàng có thể là bẩm sinh.

Hoặc cũng có thể là chiếc mặt nạ nhiều lớp, là từng trải, là nham hiểm, là toan tính, cũng là mật ngọt chết người.

Không thể nhầm lẫn sự dịu dàng chân chính, nó khẽ khàng... và không thể nghe thấy.   

Là cái nào đây? Toan Nghê nghiêng đầu nhìn người đứng trước mặt.

Đôi mắt dù lạnh lẽo, song nó vẫn trong trẻo, vẫn chân thành.

Thật giống với đôi mắt của Diêm tỷ. 

Thật giống.

------------------

Diêm Vương: Trong lúc ta đi vắng, ngươi lại đi liếc mắt đưa tình với con gái nhà người ta? (`Д'メ)

Tân Thế: Không hề! Ta chỉ liếc mắt đưa tình với cô gái nhà mình, chưa từng ăn cây táo, rào cây sung! Ông Trời chứng giám! 。゚( ゚இ‸இ゚)゚。

Thiên Hoàng: Ta không biết gì hết, ngươi lại dám liếc mắt đưa tình với con gái nhà lành! ╰(-'Д'- )ノ
Thiên Hộ: Đấng tối cao, phá hoại hạnh phúc gia đình gia đình người ta là tạo nghiệp! (o≧口≦)o

Diêm Vương: *nước mắt lấm chấm* ta chiều chuộng ngươi như vậy, yêu thương ngươi như vậy, còn ăn đồ ngươi nấu đến phỏng sưng cả mồm, đêm hôm khuya khoắt, lạnh lẽo đến thế, có giường êm nệm ấm thì chẳng ngủ, còn vác cái thân già neo đơn ốm yếu đi theo ngươi lang thang như phường chán đời, sáng sớm vẫn mệt lại bị người lôi đi ngắm cái gì mà mặt trời mọc, mặt trời mọc thì có gì hiếm lạ, dăm ba cái mặt trời mọc ấy bản vương muốn ngắm lúc nào chả được! *càng nói càng khóc thảm thiết hơn*  ゚。・゚ヾ(゚`Д'゚)ノ。゚・。  

Tân Thế:....

Thiên Hộ *nhìn Tân Thế*(._  .)

Thiên Hoàng *nhìn Tân Thế*(._  .)

Toan Nghê *ngóc đầu ra khỏi chỗ nấp, nhìn Tân Thế*(. _ .)
Diêm Vương *không thèm nhìn Tân Thế, tiếp tục chôn mặt vào đằng sau lớp khăn mùi xoa*

Tân Thế: *lặng lặng đi vào một góc* Nối máy với quỷ thư chủ quản, bảo hắn lập tức dựng lại hàng xương gai, tối nay ta sẽ về âm thế ngủ.