Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 30: Đây là tình yêu, bản nhạc của riêng ta.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những điều tốt đẹp thường ẩn sau lớp xáƈ ŧɦịŧ bụi trần, song cũng chẳng có gì là lạ nếu tự cảm thấy tủi hổ bởi những bộ quần áo xoàng xĩnh ta khoác lên vai.

Kể cả khi nàng nói: tinh giản là tao nhã.

---------

Ánh chiều tà ngập ngừng trên mặt nước, nhuộm sắc mây trong màu đỏ tía của mặt trời. Một bản nhạc với giai điệu và tiết tấu thong dong chậm rãi đang vang vọng khắp Hải điện, khiến cho tâm trạng trở nên thư thái hơn nhiều.

Tân Thế kéo một chiếc ghế gỗ nho nhỏ ra ngoài ban công, sau đó dành cả buổi để ngồi ở đấy, nhàn hạ nghỉ ngơi. Bốn bề biển xanh lặng sóng, bởi lẽ đây là nơi chốn dành riêng cho Diêm Vương cho nên chẳng có bất kỳ thứ gì có thể vô tình quấy nhiễu làm phiền. Nàng đan hai tay đặt lên bụng, cặp mắt khép hờ, dù không chìm vào giấc ngủ song vẫn biếng nhác tắm nắng, mặc kệ vị vương hậu kia đi đi lại lại từ nãy đến giờ ở trong phòng. 


Rốt cuộc cũng có người không nhịn nổi nữa, chấp nhận buông xuôi vũ khí đầu hàng, thò mặt ra khỏi cánh cửa sẵng giọng với Tân Thế. "Ngươi còn không dậy đi? Ngủ gì mà ngủ miết!"

Tân Thế mắt nhắm mắt mở, hơi ngoảnh mặt lại nhìn Diêm Vương, "Ta có ngủ đâu, đang nằm thôi."

"Mau dậy đi, xem ta này." Diêm Vương đi hẳn ra ngoài ban công, kéo tay Tân Thế xốc nàng dậy, cả người Tân Thế cứ mềm nhũn như kẻ không xương, sau đó nàng phì cười khi trông thấy vẻ mặt đầy tức tối mà không thể đánh người của đối phương. Coi như thức thời, Tân Thế tự ngồi thẳng lưng, vươn vai một cái rồi mới rời khỏi chiếc ghế.

"Xem gì thế?" Tân Thế hỏi.

"Chốc nữa ở điện Hoàng Hôn sẽ có tiệc, cả ta và ngươi đều phải đến. Ta đang nghĩ xem nên diện bộ nào." Diêm Vương kéo Tân Thế vào trong, chỉ tay lên giường. Trên giường đang đặt sẵn hai bộ váy, một bộ thuộc kiểu thường ngày Diêm Vương hay mặc - vẫn độc một màu đen với lớp lông bao quanh cổ và tay áo, bộ còn lại... 


"Khác gì nhau nhỉ." Tân Thế nhìn Diêm Vương.

"Ấu trĩ." Diêm Vương một tiếng, bĩu môi tiếp tục gãi cằm đứng bên giường, vẻ mặt đăm chiêu vô cùng, "Cái bên trái nhạt màu hơn cái bên phải, nhưng lớp lông của nó xù xì trông sang hơn. Hừm..." Nàng nheo mắt lại, "Rốt cuộc là nên chọn cái nào đây."

Tân Thế nghe vậy bèn cẩn thận quan sát lại hai bộ váy thêm một lần nữa. Kết quả... vẫn chẳng thấy có gì khác biệt. Nàng quay sang thì thấy Diêm Vương trông vẫn đang rối rắm liền chỉ tay về phía bộ bên phải, "Cái này đi." 

"Ồ, mắt nhìn của ngươi không tệ!" Hai mắt Diêm Vương như thoáng lấp lánh, nàng hồ hởi nâng cái váy bên tay trái lên, ôm vào lồng ngực, "Vậy ta thay bộ này."

"..." 

"Ngươi thì sao, thay đồ luôn không?" Sau khi bước qua tấm bình phong, Diêm Vương còn tranh thủ ló mặt ra hỏi.


"Chẳng lẽ bảo ta mặc bộ váy này của nàng." Tân Thế ngồi lên giường, khoanh tay bật cười nhìn nàng.

"Thì ta sẽ bảo người chuẩn bị cho ngươi."

Tân Thế lắc đầu, "Không cần thiết."

"Lôi thôi!" Diêm Vương đảo mắt một vòng rồi bắt đầu thay đồ.

Tân Thế nghe vậy cúi xuống nhìn quần áo của mình. Nàng nhìn một hồi rồi lại nhìn bộ váy Diêm Vương để lại, xong lại nhìn lại y phục của mình. 

Bây giờ nàng đang mặc đồ cũ của Diêm Vương, kích cỡ không vừa lắm. Y phục của nàng đã để lại âm thế, mà khi nàng còn ở đấy cũng chỉ mặc độc một bộ Diêu Mục Du mặc trước khi chết. Giờ suy xét lại... hình như nàng đúng là lôi thôi thật. Bây giờ lại sắp dự tiệc sinh nhật của Thủy Đế với Diêm Vương, sẽ có biết bao nhiêu người, vậy mà mình lại ăn mặc thế này. Càng nghĩ lại càng cảm thấy không ổn. 
Còn đang bận phiền muộn tự chê trách bản thân thì đã thấy một bóng đen loáng thoáng phía trước. Tân Thế ngẩng đầu, tức thì trông thấy Diêm Vương đã thay xong đồ. Chiếc váy đen nhánh không họa tiết ôm lấy eo nàng. Hôm nay Diêm Vương búi tóc cao để lớp lông bao quanh phần cổ che đi gáy, tôn lên đường nét thanh tú của xương quai hàm. Bộ váy được thiết kế tương đối đơn giản, không hề có ren hay đuôi song dường như vô cùng được chú trọng vào chất liệu, đồng thời đảm bảo sự tao nhã sang trọng cho người mặc.

Tân Thế ngỡ ngàng.

Nàng cảm giác bản thân mình đang vô cùng thất lễ, nhưng mắt nàng giờ đây khó mà rời khỏi cơ thể của Diêm Vương được. Đợi đến khi Diêm Vương xoay một vòng, vạt váy cũng quay một vòng, thế giới đảo thêm một vòng nữa, tâm trí của Tân Thế mới từ từ quay trở lại. Bảo sao ban nãy Diêm Vương đắn đo như vậy, đột nhiên Tân Thế rất muốn Diêm Vương thử cả bộ váy ban nãy nàng đã chọn.
Song Diêm Vương không cho nàng có cơ hội được ngỏ ý.

"Ngươi vẫn chưa thay đồ ư?" Diêm Vương trợn mắt nhìn Tân Thế.

"À... ta..." Tân Thế bối rối lùi lại một bước, "Ta không có đồ thay thật mà."

"Được rồi, đi theo ta." Diêm Vương tỏ vẻ không vui, kéo tay Tân Thế rời khỏi căn phòng. Lại là một dãy hành lang dài lê thê, nhưng Tân Thế đã không còn tâm trí đâu để mà nghĩ về nó nữa. Nàng đang tự hỏi, đời này rốt cuộc đã có cơ hội tay chạm tay với ai nhiều như thế này hay chưa? Sợ rằng ngay cả Diêu Mục Du cũng chưa từng thân thiết với ai như vậy. Thế thì nàng - một mảnh bùa hộ mệnh - đang giấu trong mình thứ cảm xúc ngổn ngang gì đây? Một bộ quần áo đẹp, một vẻ ngoài ưa nhìn hay bắt mắt gì đó vốn dĩ không hề quan trọng như thế với một thứ như nàng. Một thứ như nàng xong việc sẽ biến mất, chỉ khi Diêu Mục Du cần, nàng mới lại xuất hiện. Nàng quan tâm về ngoại hình của mình làm gì?
Từ bao giờ nàng lại nghĩ quá nhiều về việc nàng nên ăn mặc thế nào?

Tân Thế liếc nhìn Diêm Vương. 

Dường như Diêm Vương nhận ra sự khác lạ của Tân Thế nên nàng vô thức quay sang, ánh mắt hai người chạm nhau khiến Diêm Vương cảm thấy Tân Thế dường như đang băn khoăn một điều gì đấy. "Ngươi sao thế, nãy giờ im hơi lặng tiếng như vậy?"

"Nàng mặc bộ này đẹp lắm." Tân Thế chợt khen ngợi khiến Diêm Vương... hơi giật mình.

"Ngươi bị làm sao thế?" Diêm Vương gần như đã trả lời theo phản xạ, sau đó nàng ngẫm nghĩ lại, thực chất cũng đâu khác bình thường lắm - Tân Thế rất hay nịnh nàng. "Ta đang đưa ngươi đến chỗ Bồ Lao. Ngươi muốn mặc gì thì bảo hắn, mắt lựa đồ của hắn không tệ."

"Nàng có đi cùng ta không?"

"Hả? Tất nhiên là không." Diêm Vương ngạc nhiên. 

"Vì sao? Nàng không muốn lựa đồ cùng ta ư?" Tân Thế nghiêng đầu hỏi. 
"Phải... mà cũng không phải!" Diêm Vương bực bội huých cùi chỏ vào tay Tân Thế, "Sao hôm nay ngươi lắm chuyện thế?"

"Thì ta hỏi bình thường thôi mà." Tân Thế xoa nơi vừa bị tấn công, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, "Là nàng khác thường đấy chứ, mọi khi nàng đâu có dễ nổi nóng như vậy. Ta chỉ hỏi xem liệu nàng có thể đi lựa đồ cùng ta được hay không, dù sao ban nãy ta cũng đã nghiêm túc lựa đồ cho nàng rồi."

"Đừng có lằng nhằng với ta, ta nói một là một, hai là hai." Diêm Vương hất cằm bỏ đi, nhất quyết không chịu đối diện với Tân Thế nữa. Tân Thế cũng chỉ có thể thở dài bất lực, đoạn đường tiếp đó hai người lặng lẽ đi bên nhau mà chẳng nói câu nào, biến bầu không khí vốn dĩ đang khá tốt đẹp trở nên u ám đến kỳ quặc.

"Quần áo để tham dự dạ tiệc điện Hoàng Hôn?" Bồ Lao hứng thú tạo tư thế mời hai người vào trong phòng. Căn phòng rộng rãi với những tấm rèm cửa trong suốt đang cuốn theo chiều gió, tạo cảm giác thanh mát sảng khoái. Trần nhà cao vút lên, lấp lánh như bầu trời sao giữa buổi xế chiều. "Cho vị quân sư đây của Diêm Vương?"
"Thông tin nơi này lan truyền nhanh thật." Diêm Vương nhẹ giọng nói như thể nàng chẳng hề ngạc nhiên chút nào, sau đấy gật đầu nhìn Tân Thế, "Ta muốn mẫu trang phục sang tr..."

"Ta muốn mặc giống người Thủy giới." Tân Thế đột nhiên cắt ngang lời Diêm Vương, ánh mắt đặt lên người Bồ Lao, khóe miệng nhẹ nhàng nâng một độ cong hoàn hảo. "Quần áo của các người trông vô cùng dễ chịu, làm ta tò mò không biết cảm giác khi mặc nó sẽ như thế nào. Không sao chứ, nếu một người ngoại giới như ta mặc trang phục của Thủy giới?"

"Về cơ bản thì không sao hết, dù gì thì ai cũng đã biết mặt ngài rồi." Đôi mắt Bồ Lao tựa vầng trăng lưỡi liềm, y giả bộ như chẳng hề nhận ra sắc mặt Diêm Vương bất chợt trầm xuống mà xoay người, tiến về phía cánh cửa nhỏ bị che khuất đằng sau dãy rèm cửa sẫm màu ở bên mạn trái căn phòng. "Đợi ta một lát. Ta sẽ tìm ra một bộ y phục phù hợp với ngài."
Đến khi Bồ Lao hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng, Diêm Vương mới khoanh tay lại, đôi mắt xếch nay chỉ như một đường chỉ lúc nàng dùng giọng điệu hằn học nhất mà mình có thể bộc lộ ra để bày tỏ sự bất bình đối với người còn lại. "Thế là sao? Sao tự dưng lại đối nghịch với ta như vậy?"

"Có à?" Tân Thế đặt hai tay ra sau lưng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Ta chỉ lựa chọn thứ đồ mà mình muốn mặc thôi."

"Rõ ràng là ta đã có chuẩn bị cho ngươi." Diêm Vương nhíu mày.

"Nàng đâu có chuẩn bị gì cho ta. Là nàng để người khác chuẩn bị cho ta." Tân Thế sửa lại câu cho Diêm Vương. 

Không thể nghi ngờ, chính lời này của nàng lại như chọc phải cái gai của đối phương, khiến cho Diêm Vương tức thì nổi cơn thịnh nộ. "Ngươi đang cãi lí đấy à? Giờ ngươi còn bắt bẻ ta nữa!" 
Không đáp trả, Tân Thế nghiêng mặt đi nơi khác. Bây giờ ngay cả chính nàng cũng thấy rối rắm. Nàng đang nuông chiều bản thân mình hơn bao giờ hết, nếu giận, nàng sẽ thể hiện ra. Tuy nhiên, vì sao nàng lại giận?

Vì sao ta lại giận?

Tân Thế ngạc nhiên với chính mình. Khác với lần ở trong khu vườn bỉ ngạn của Diêm Vương, lúc ấy nàng căn bản chỉ muốn viện một cái cớ để khiến vị vương hậu cao cao tại thượng kia phải mủi lòng; mặc kệ xem liệu sự tủi thân vô nghĩa lí đó thực sự có thể đục một cái lỗ qua bức tường thành tưởng chừng vững chãi kia hay không, nàng không quá để tâm.

Vậy nên... có lẽ đấy là lí do lần này lại khác biệt như thế.

Nàng không còn quan trọng hóa vấn đề liệu Diêm Vương có cảm thấy có lỗi hay không nữa, nàng cũng không cần bày ra kế hoạch dự phòng trường hợp Diêm Vương không chủ động xuống nước với mình. Nàng đang thấy khó chịu với mọi thứ - kể cả tấm rèm cửa trong suốt nàng vẫn thích thú ngắm nhìn kia, hay kể cả Diêm Vương mà nàng vẫn hằng yêu mến. Vượt lên trên tất cả, nàng còn bực bội với chính mình, với cái ngoại hình mà nàng đã từng nghĩ nó rất ổn.
Nó không ổn chút nào, vậy nên Diêm Vương mới nhất quyết muốn thay đổi nó, mặc cho ý kiến của nàng có thế nào đi chăng nữa.

Dù sao thì con người ta vẫn có thể sống tốt kể cả khi bộ quần áo họ đang mặc có xấu xí - Tân Thế thầm an ủi bản thân. Thời còn ở nhân giới, nàng đã làm được những điều phi thường mà chẳng cần đoái hoài đến vẻ bề ngoài, thậm chí khi đã xuống cõi mây phủ, nàng vẫn có thể thoải mái mặc một bộ quần áo trong nhiều ngày mà chẳng vướng bận gì...

Bây giờ đã không còn như ngày trước nữa. Tân Thế biết.

Vậy nàng còn cố bao biện cho điều gì?

Tân Thế lén nhìn Diêm Vương. Thời điểm ánh mắt hai người bọn họ chạm nhau, thời gian như đã khựng lại; âm thanh của biển, của gió, sắc màu của nắng, của bầu trời như hòa quyện làm một, dệt nên chiếc cầu vồng du dương tiếng đàn. Một bản nhạc lại hiện lên trong tâm trí Tân Thế, nàng tự tưởng tượng ra vị cầm sư đang ngồi cách bọn họ không xa, đắm đuối chìm trong ca khúc của riêng mình, gảy nên những giai điệu tiết tấu vồn vã thúc giục nàng hãy mau hòa nhịp đi.
[Làm gì bây giờ]

Đầu óc như trống rỗng, chẳng biết tự lúc nào, hai người đã đứng ngay sát cạnh nhau, chiều cao tương đương, cảm xúc dâng trào, tâm trí đồng điệu, nhịp tim gia tốc. 

Đôi mắt chậm nhắm, hàng mi nhẹ rung, đôi môi run rẩy.

Tân Thế quyết định vứt hết những mặc cảm lại đằng sau. Đây là tình yêu. Nàng không mắc sai lầm. Nàng đang vô cùng trung thực với cảm xúc của mình.

[Dù sao cũng làm gì còn đường lùi dành cho ta]





Ngay khi cánh môi hai người chạm nhau, Tân Thế đã không còn có thể giữ nụ cười thường trực của mình được nữa.

Hết Phần II.





--------------------

Xin chào mọi người ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆ 

LinhTheGirl .aka. Linh Ngụy thay mặt Thiên hộ hiện đang vắng mặt để tranh thủ tăng ca nói những lời cuối năm đây

Hôm nay là 30/01/2019 dương, đồng thời là 25/12 âm, sắp hết một năm rồi, may thay kịp cho hai bạn hun một cái xong đóng chương để không còn điều gì nuối tiếc =)))
Tớ ngoi lên đây chúc trước mọi người phòng trường hợp năm mới tết đến xuân về bận rộn không có thời gian nặn chữ =))) 'Bảy điều ước' của tớ vốn dĩ là truyện hài, tớ chỉ định viết vài ba chương tặng bạn mình thôi (ít nhất nó cũng sẽ không nhảm như 'Bắt nạt là yêu'). Thật sự không ngờ cuối cùng mình lại kéo nó dài ra nhường này, lại còn cố chấm thêm tí mùi mẫn nữa chứ =))) 

Dù sao cũng cảm ơn những bạn đọc đã đồng hành được đến đây, mặc dù tớ cứ cắm đầu viết lách mặc kệ hết thảy thôi, nhưng mong muốn duy nhất vẫn chỉ là bộ truyện được hoàn thành trọn vẹn theo đúng những gì tồn đọng trong đầu tớ :> Tuy tiến độ hiện tại đang hơi chậm, một phần là vì tớ muốn đẩy nhanh 'Cố sự hoa và nàng' xong mới tập trung cho 'Bảy điều ước', nhưng chủ yếu do tớ là một đứa viết chậm thật =))) Hy vọng năm mới sẽ viết tốt hơn, nhanh hơn, hay hơn nữa =)))
2019 Kỷ Hợi an lành, mọi sự sung túc nhé các bạn :xxx [BHTT][Đang Viết] Bảy điều ước của tân Ma Vương. - Chương 30. Đây là tình yêu, bản nhạc của riêng ta.