Mẹ yêu của con con vẫn luôn tìm kiếm
Những gì đã mất của đi không trở lại
Ở vùng đất ấy nơi lời ru mẹ hát
Trong giấc mơ con bờ Thất Lạc của ngài
--------------
Sóng nước lưu chuyển, mặc cho những vệt phản quang hắt lên nền ngọc thạch. Bầu trời trên cao ngập biển sao, chiếu sáng lấp lánh màn đêm mềm như nhung. Hải giới mất đi những âm thanh du dương của tiếng đàn, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng an bình giữa biển khơi mênh mông vô bến bờ. Trăng treo trên cao, không tròn cũng chẳng khuyết, ánh vàng nhàn nhạt rải lên đỉnh những ngọn sóng, khiến bọt nước trắng xóa như đang sôi trào, quấy động lòng người.
Nàng lặng im ngắm đường chân trời xa xăm, bàn tay khẽ nâng cao. Một bông hoa xanh biếc nhẹ vương mình xuống biển, sau đó chìm dần cho đến khi không còn có thể trông thấy nữa. Nhiều cánh hoa hơn nối tiếp nhau, nhưng chúng không còn biến mất mà nổi trên mặt nước, dập dềnh trôi nổi.
Tuy nhiên... Nó lại quá mức đẹp đẽ. Những cảm xúc này, sự mến thương ấy, chúng như những bông hoa đến mùa nở rộ, từng đóa, từng đóa...
Nàng siết chặt bàn tay, vừa đau, lại vừa rạo rực.
Có điều ước nào trên thế gian này chăng, để dành cho nàng và giấc mộng của nàng?
Lại một điều giá như thoáng qua tâm trí. Vẫn chỉ là một điều giá như.
"Cẩm tú cầu, phải không?"
Nàng giật mình, quay người lại đằng sau. Ty Mệnh - người mà nàng vừa mới trông thấy vài giờ trước thôi hiện đang từ từ tiến về phía nàng, gương mặt không rõ buồn vui.
"Ngươi có thể tạo ra sự sống?"
"Đó chỉ là hoa, không phải sự sống." Nàng nhẹ giọng đáp, rồi lại hướng tầm mắt ra xa.
Hai người bọn họ đang cùng đứng dưới một mái đình ngọc thạch. Tân Thế ngồi trên những bậc thang hướng ra phía biển, đổi một bộ đồ trắng muốt đơn bạc. Dạo này nàng gầy đi nhiều, cảm giác mặc thứ gì cũng rộng quá khổ.
"Chỉ những phút cuối mà thôi. Cái chết của nàng rất tàn nhẫn." Tân Thế đáp. Những đóa cẩm tú cầu của nàng ngày càng trôi dạt đi xa hơn. "Cô cũng đã quay về đó. Ta không hiểu vì lí do gì mà cô cứ muốn gợi nhắc đến nó kể cả khi bản thân cô sợ hãi."
"Vì ta không cho phép mình rụt người bỏ trốn. Ta sợ hãi nhiều thứ, sợ mỗi khi đối diện với ám linh trên trần thế, bọn họ đều là những âm hồn ngút ngàn oán hận và chẳng còn thiết sợ gì nữa. Ta sợ vẻ u tối ảm đạm tại chốn mây phủ, sợ thứ ngôn ngữ kì dị quái đản của lũ quỷ sai. Ta sợ cái chết, không chỉ cái chết của ta, mà còn của kẻ khác. Ta luôn tự an ủi bản thân ta rằng nỗi sợ sẽ biến mất theo dòng chảy thời gian cùng kinh nghiệm mình đúc kết; nhưng không hề, nó cứ ngày càng lớn dần, lớn đến mức gần như sắp nuốt trọn ta. Hy vọng lớn nhất của ta từng là: ta muốn chết."
"Ta sợ cái chết, ta nhắc nhở ta rằng một ngày nào đó chắc chắn ta sẽ chết. Lúc ấy ta có thể kết thúc sự lựa chọn to tát nhất trong cuộc đời mình, đấy là nhắm mắt xuôi tay. Khi chết rồi, tất cả mọi thứ sẽ được chôn theo cùng ta, đồng nghĩa với việc ta chẳng thiết bất cứ điều gì nữa." Tân Thế nghe thấy tiếng Ty Mệnh khẽ cười, tiếng cười của nàng nghe giống một tiếng thở hắt ra, nhẹ như gió, "Ai rồi cũng sẽ phải tàn lụi thôi."
"Người ta thường dễ dàng tin vào điều mình sợ hãi." Tân Thế ngoảnh mặt lại, vào giây phút này, nàng muốn trông thấy biểu cảm của Ty Mệnh - đó là sự thản nhiên, bình tĩnh vô cùng.
"Đối diện với thực tế rồi thì nỗi sợ hãi sẽ dần nhạt nhòa thôi." Ty Mệnh nhìn thẳng vào mắt nàng, "Ta không mong đợi phải trông thấy ngươi bước lên những bước chân cũ của ta và Mạnh Bà. Ta không mong trông thấy ánh sáng trong đôi mắt vị vương hậu nào đó bị dập tắt. Ta không muốn chốn mây phủ lại trở thành một vùng đất chẳng có gì ngoài nỗi ưu sầu. Chết đã đủ buồn khổ rồi, đừng để thế giới đằng sau cõi chết lại càng nặng nhọc hơn. Phải mất một thời gian rất dài, thật sự rất dài, ta mới hiểu ra một điều..." Nàng áp lòng bàn tay mình lên lồng ngực, nở nụ cười, "Rằng cảm giác ấm áp có thể nhu hòa bất cứ nỗi sợ nào; và rằng những điều tươi đẹp sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều so với những thứ đau thương."
'Diêu Mục Du, con biết chứ, mọi thứ con muốn đều ở bờ bên kia nỗi sợ
Sẽ thật đáng tiếc, nếu như con sợ chết đến mức con chẳng bao giờ bắt đầu sống'
"Ty Mệnh."
"Gì?"
"Bờ Thất Lạc có thật chứ?"
Ty Mệnh nhìn nàng một hồi, sau đó lại ngước lên nhìn vầng trăng treo cao. Tân Thế khoanh tay để lên đầu gối, ánh mắt đuổi theo nàng. Sóng biển, gió, những đóa hoa xa tít mù khơi. Đêm đã vào khuya, vậy mà bọn họ vẫn ở đây, lặng lẽ tận hưởng hương vị mặn mà thấm trên đầu lưỡi.
"Đó chỉ là một câu chuyện cổ tích thôi mà. Một phép nhiệm màu trong kiếp nhân gian."
Câu trả lời của Ty Mệnh khẽ vuốt ve trái tim Tân Thế.
Ta có thể buông bỏ được rồi, Diêu Mục Du.
Ta không thể tiếp tục làm Du Mục của ngươi nữa.
"Tân Thế."
Người gọi đứng nơi đầu đình, bộ váy đen nhánh hòa vào màn đêm. Thanh âm của nàng lạnh lẽo đến vậy, thế mà nó lại có thể khiến mọi bất an nhạt nhòa. Người càng có nhiều thì càng sợ hãi nhiều; nàng chẳng có gì ngoài tình yêu này, vậy nên trong thế gian nho nhỏ ấy, nàng chỉ được phép sợ việc phải rời xa cô gái kia.
Cuộc đời chỉ cần thế thôi, một giấc mơ và một nỗi sợ hãi.
Nàng có thể tập làm quen với bóng tối, làm quen với cái chết xung quanh, làm quen với bầu trời, với mặt đất, với những loài sinh vật cùng thứ ngôn ngữ khác biệt; nàng chỉ không muốn quay trở lại với nỗi cô đơn, với cảm giác trống rỗng đến nặng trĩu trong trái tim mình.
Thế giới của nàng từng chứa rất nhiều nỗi sợ, mảnh bùa hộ mệnh bé nhỏ được một vị tiên sinh dành tặng cho người học trò duy nhất của mình trước lúc chia xa đã được dặn là phải bảo vệ cô bé - 'ngươi và ta, hai mà như một, một mà như hai. Chúng ta là một, là hai nửa không thể tách rời'.
Nhưng... nàng đã gọi ta là 'Tân Thế'.
Bây giờ ta là 'Tân Thế'. Du Mục không biết sợ hãi, nhưng ta lại có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong quá khứ của chính mình, trong kí ức của bản thân ta. Ta đã trở thành một thứ gì đó hơn cả một mảnh bùa hộ mệnh của tiên sinh, một thứ gì đó sánh ngang với con người.
Giá như ta có thể thay đổi âm thế.
Giá như ta có thể ở bên cạnh vương hậu.
Và giá như... nàng có thể yêu ta.
"Diêm Vương."
Tân Thế đứng dậy, phủi quần áo trước khi bước lại gần đối phương.
Giá như tình yêu này có thể được hồi đáp.
"Ngươi vừa nói chuyện với Ty Mệnh đấy à? Ta thấy nàng ta đi ngược lại vào trong."
Tân Thế hơi nghiêng đầu, nàng muốn khắc ghi gương mặt Diêm Vương lúc này vào sâu trong trí nhớ của mình. Đôi mắt, cánh mũi, bờ môi. Ba nốt ruồi lệ đường nối nhau dưới làn mi hay từng ánh mắt cử chỉ. Nhiều khi lười biếng, nhiều khi khó chịu, nhiều khi bực bội cáu gắt, và nhiều khi cũng chịu nở nụ cười. Đôi lúc tò mò về cả thế giới, đôi lúc lại già dặn thâm sâu. Muốn xa cách, lại muốn gần gũi, muốn dịu dàng, lại muốn thô lỗ.
Chẳng thể nói nên lời.
"Diêm Vương này, nàng thấy ta tốt chứ?"
Tân Thế đột nhiên hỏi, con ngươi sáng lấp lánh của nàng khiến Diêm Vương ngạc nhiên.
Đúng rồi, đây là cửa sổ tâm hồn của người đó. Lúc nào cũng biểu hiện thái độ cảm xúc qua ánh mắt, vậy mà mình chẳng thể hiểu thấu được toàn bộ. Diêm Vương nghĩ ngợi một lúc mới trả lời. "Tốt bình thường."
"Bình thường là thế nào?" Tân Thế hụt hẫng.
"Là... vừa đủ?" Diêm Vương nhướng mày, "Chẳng lẽ Ty Mệnh chê bai ngươi?"
"Diêm Vương thật là... chẳng tinh tế chút nào..." Tân Thế lẩm bẩm, "Thật sự là không tinh tế chút nào."
"Ngươi đang ngày càng trở nên kì cục đó, tốt nhất là tránh xa mấy người lập dị ra." Diêm Vương vỗ tay Tân Thế, "Xe ngựa đã được chuẩn bị, chúng ta xuất hành thôi."
"Đến nhân thế nhỉ, thật hào hứng." Tân Thế chắp hai tay sau lưng xong sánh vai bước đi bên Diêm Vương, "Mà Diêm Vương, nàng chào từ biệt Thủy Đế rồi chứ."
"Một đám cưới quái lạ, tỷ ta luôn thích bất thình lình thông cáo như vậy đấy. Hai người bọn họ chả nể nang ai hết, nên ta cũng kệ." Diêm Vương nhíu mày, "Tuy đúng là cũng có bất ngờ, thế mà lại là 'tình yêu'."
"Ừ, đó là tình yêu." Tân Thế gật gù.
"Ngươi tin vào tình yêu sao?" Diêm Vương quay sang hỏi Tân Thế.
"Tin chứ. Đều nhờ nàng cả."
Bước chân của Diêm Vương hơi khựng lại, song nàng lại nhanh chóng tiếp bước. Những người nàng yêu đều đã rời bỏ nàng; khi nàng ngoảnh mặt lại phía sau, tất cả đều đã không còn đứng đó tiếp thêm động lực cho nàng nữa. Tình yêu là gì? Thời gian làm cho tình yêu dần bị quên lãng. Thời gian rất tàn nhẫn, vậy nên tình yêu chỉ là thoáng chốc mà thôi. Mà những thứ thoáng chốc đều mơ hồ giữa sinh mệnh đằng đẵng của nàng, chẳng thà quên nó đi nàng còn thấy tự do tự tại hơn.
Vậy mà dù đã tự nhắc mình quên đi, thứ như tình yêu vẫn tồn tại trên cõi đời này.
Thủy Đế yêu Ty Mệnh ư?
Ty Mệnh yêu Thủy Đế sao?
Hai người bọn họ yêu nhau chứ?
Dù khác biệt dường ấy, dù kỳ quặc đến vô cùng, bọn họ thực sự hiểu tình yêu là gì?
Hãy để thời gian cho hai người họ đáp án đi, và cũng là cho mình một câu trả lời.
Ta cũng muốn biết... rốt cuộc tình yêu có thực sự vĩnh cửu hay không. Bởi lẽ, đằng sau bức màn vĩnh hằng, ta không cần những mộng mơ nông nổi chỉ giây lát. Mãi mãi, phải đi đôi với mãi mãi.
-----------
Thiên Hoàng - kể cả khi đã xuống trần gian, bổn hoàng vẫn không ngừng cập nhật tình hình tam giới: Cái gì cơ, có người dám rước đại S của ta hay sao ∑(O_O;)
Thiên Hộ: Thiên Hoàng-san, có thiệp mời gửi đến Thiên Cung này, ngài sẽ đi chứ? |・д・)ノ
Thiên Hoàng: Đi cái gì, ta đã đồng ý chưa? Ne vờ, phản đối, chừng nào chưa mang đến voi chín chín ngà, gà chín chín cựa, ngựa chín chín hồng mao thì không cho cưới xin gì hết! ୧((#Φ益Φ#))୨
Thiên Hộ - người mà dạo gần đây tối nào cũng đúng 10 giờ bật phim Hàn Quốc: Đúng là không phụ mong đợi thần ψ( ' ∇ ' )ψ Thánh chỉ! Thánh chỉ đâu! Phải truyền thánh chỉ trước khi đám cưới được tổ chức ᕕ( ᐛ )ᕗ Tưởng cái nhà này muốn vào là vào được sao( / ≧▽≦)/ horayyyy!
Tiếng lòng Thiên Hộ: Cuối cùng cũng làm được ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ )‧º·˚ Mình muốn được thử nói câu ấy từ lâu lắm rồi ಥ∀ಥ
Linh Ngụy: Sẽ thật tội lỗi nếu khiến mọi người nghĩ truyện của tớ có tình tiết nào đó đao to búa lớn D: Thật ra nó chỉ là một câu chuyện nhẹ nhàng kể về một tấm bùa hộ mệnh mới biết yêu lần đầu rơi vào lưới tình với một nàng công chúa băng giá ngủ trong lâu đài mà thôi :D