Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 38: Tô gia Tư Tư, người dưng và ruột thịt.



'Tứ giới của người con út, còn lục địa chia cho sáu người anh trai' là phân phó cuối cùng của Phụ Thiên Mẫu Địa trước khi tan biến. Tuy đã để lại hết thảy cho bảy người con của mình, song những quy luật bất di bất dịch từ thuở khai nguyên vẫn sẽ còn mãi.

Để duy trì cân bằng và pháp tắc cho toàn bộ thế giới này. 


Dòng thứ hai được ghi trên cổng vào Nhân thế - mảnh đất được cai trị bởi sáu người con trai là: "Khi đã trở thành con người, muốn vào nhà, phải hỏi ý chủ"

----------------------------

Tiêu Y không ở lại phòng Tô Ngọc Lan. Tuy đối phương là hôn thê của mình, song thời điểm nhìn nhị vị chủ phủ nước mắt ngắn nước mắt dài ngồi bên giường nữ nhi sụt sùi thương tâm thì Tiêu Y thức thời từ từ lui người lại, trước khi rời đi còn cẩn thận khép cửa. Bóng dáng hai vị khách được mời tới Tô phủ đêm qua cũng vừa lúc khuất bóng sau ngã rẽ. Vốn Tiêu Y bụng còn chứa đầy nghi hoặc nên định bám theo dò hỏi chút chuyện, tự dưng vạt áo sau bị ai đó kéo, không những vậy còn là bị kéo mạnh vô cùng.


Đương nhiên Tiêu Y rất quen thuộc với kiểu gọi không nể nang gì ai này.

Nàng quay lưng lại, lập tức trông thấy một tì nữ diện đồ màu xanh lam khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi đang ôm một túi giấy nho nhỏ trong lòng, vẻ mặt bất thiện nhìn nàng, "Tam công tử!" 

"Thanh Nhi, muội đi mua bánh cho tiểu thư nhà muội à." Tiêu Y nghĩ nhị vị chủ phủ chỉ cách một cánh cửa thì không tiện hàn huyên bèn kéo Thanh Nhi đi về phía tây phủ, thuận miệng thắc mắc.

"Tam công tử! Ngài đừng cố tình lờ đi nữa! Tiểu thư hết sức giận dữ! Ngài lấy gì thì lấy, sao lại lấy cái vòng tay tiểu thư vẫn luôn giữ gìn mãi không trả vậy chứ. Vì việc này mà đã mấy bữa tiểu thư ăn không ngon, ngủ không yên, mệt mỏi hao gầy!" Thanh Nhi đau xót, càng kể càng tức, bực bội quá độ bèn gạt phắt tay Tiêu Y ra.


Tiêu Y liếc nhìn cánh tay bị gạt đi không chút thương tiếc của mình, thầm nhủ, cả đời này chắc chỉ có mình con nhóc trước mắt cùng tiểu thư nhà nó là dám xấc xược với mình đến vậy. 

Tuy nhiên, cũng là mình không chút để bụng, dâng cho cả hai người bọn họ đặc quyền để thoải mái như thế.

"Vẫn giận cơ à? Cũng đã được gần tuần rồi còn gì." Tiêu Y bật cười khiến cho Thanh Nhi càng thêm bực dọc, cô nhóc không chút ngần ngại đẩy Tiêu Y một cái, dọn đường cho mình quay về viện của tiểu thư, "Ơ này, cho ta theo với." Tiêu Y bám theo, tiếp tục gặng hỏi, "Giận lắm sao? Mới mấy hôm không gặp, không ngờ tiểu thư nhà muội dỗi lâu như thế."

"Đó là chiếc vòng tay tiểu thư rất trân trọng." Thanh Nhi hằm hằm đi về phía trước, lẩm bẩm, "Ngài không hiểu được đâu."

"Sao ta lại không hiểu được?" Tiêu Y chỉ tay vào ngực mình.


Thanh Nhi chỉ hất mặt đi, bặm môi chẳng nói chẳng rằng gì nữa.

Bọn họ nhanh chóng đến tây viện, so với cảnh vắng vẻ quạnh hiu hồi mới sớm, bây giờ các cổng viện đã mở ra, thoạt trông dồi dào sức sống hơn nhiều. Ở ngoài hiên, bóng lưng một nữ nhân diện trang phục lam sắc đang ngồi bên bàn đá, một tay nâng thẻ tre, một tay chống đầu, chăm chú đọc. Vốn Thanh Nhi về qua cửa định lớn tiếng báo tiểu thư nhà mình, thế mà không ngờ Tiêu Y nhanh tay bụm miệng cô nhóc lại, đặt ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng. Tự dưng Tiêu Y tiếp xúc thân mật như thế, dáng vẻ thiếu niên nghịch ngợm tiêu sái nhất thời làm Thanh Nhi đỏ mặt tía tai, không dám ho he gì hết.

"Ai da, không ngờ dạo gần đây ngươi lại thích đọc mấy thứ diễm tình thế này." 

Tô Tư Tư đang vô cùng tập trung vào những con chữ trước mắt thì chợt có người từ đằng sau đột ngột lên tiếng, không những thế thoáng một cái đã giành lấy sách của nàng, chẳng cần động não cũng biết ai mới rảnh rỗi ghé thăm rồi bày trò vào sáng sớm như vậy.
Vốn dĩ gương mặt thanh tú nếu cười rộ lên sẽ mềm mại như hoa như mây, rạng rỡ như ánh hào quang, ung dung tự tại như cơn gió thoáng qua trời, tiếc thay, ấy vậy mà giờ đây mặt mày nàng méo xệch, "Tiêu Y!" Tô Tư Tư tức giận quay người sang, "Ngươi đừng quá quắt như vậy!"

"Sao ngươi cứ nổi nóng với ta thế, mới sáng ra." Tiêu Y rụt vai lại, điệu bộ hốt hoảng.

"Trả cho ta." Tô Tư Tư không muốn nhiều lời. Nàng lạ gì con người này nữa. Thay vì tiếp tục phí sức, Tô Tư Tư xòe tay, hướng về phía Tiêu Y.

"Trả gì? Muốn trả cái gì?" Tiêu Y giấu cuốn sách lấy được từ Tô Tư Tư ra sau lưng, ưỡn ngực hỏi.

"Ngươi!" Tô Tư Tư đứng bật dậy, đập bàn một cái. Có điều sức nàng vốn yếu, một cái đập này khiến tay nàng tức thì sưng đỏ. Có lẽ thấy rất đau, cho nên Tô Tư Tư mới rụt tay lại, ôm trước ngực, vô thức cắn môi.
Tiêu Y thoáng sững sờ. Song chỉ trong chốc lát, Tiêu Y đã bước hai bước đến trước mặt Tô Tư Tư, cầm lấy tay nàng, nâng lên xem xét, "Đập mạnh quá, xước cả tay rồi." Tiêu Y rầu rĩ.

Thanh Nhi mải mốt đặt gói giấy ôm từ nãy đến giờ lên bàn, chen vào giữa hai người, rối rít hỏi han Tô Tư Tư. Tiêu Y bị đẩy lùi lại cũng không còn hứng thú trêu đùa, nàng thả cuốn trục xuống, dáng vẻ ăn năn hối lỗi, "Tư Tư, ta không cố ý, để ta bôi thuốc cho ngươi đi."

"Không nhọc ngươi lo lắng." Giọng điệu Tô Tư Tư hằn học giận dỗi, "Thanh Nhi, vào phòng ta lấy thuốc mang ra đây đi."

Thanh Nhi gật đầu, sau đó nhanh chóng bước vào căn phòng nằm ngay sau lưng bọn họ, để lại mình Tô Tư Tư cùng Tiêu Y ở ngoài hiên. Tiêu Y thấy đứng không xong mà ngồi cũng không ổn, bèn bồn chồn nghiêng ngả người trước mặt Tô Tư Tư, cố gắng hòa giải, "Ngươi đau lắm không? Chắc là đau lắm rồi, sưng đỏ thế kia. À, phải rồi, Tư Tư, cái vòng mấy bữa trước ta mượn của ngươi, chốc ta vòng về phủ lấy mang qua trả ngươi liền, được không? Rồi kẹo ngươi thích nữa, qua mùa, ta lại thấy loáng thoáng vài chỗ bán hàng rong bắt đầu dọn quầy, nay ngày nghỉ, ta sẽ sai người mua về, rồi đích thân đưa qua cho ngươi." Vòng vo một hồi, thấy mặt Tô Tư Tư vẫn cứng như đá thượng trên ghế, Tiêu Y mới bối rối nhìn ngang ngó dọc, nuốt nước bọt một cái, tay thả vào trong túi giắt bên hông, gắng gượng tỏ vẻ cực kỳ tự nhiên, "À, mà phải rồi... Hôm trước rảnh rỗi ta mới_"
"Tiểu Bạch!"

Thanh âm này, nghe qua liền biết.

Tay Tiêu Y còn đang đặt trong túi lập tức buông thả. Tự nàng biết, hôm nay vẫn chưa đưa được rồi.

Tiêu Y thì ủ rũ là thế, song người bên cạnh nàng hai mắt lấp lánh, miệng cười rạng rỡ hướng về phía ngoài hiên, vui vẻ cất tiếng gọi, "Tiêu Sâm! Tỷ đã về!"

"Tiêu Vương tộc chỉ có độc nhất một đứa con trai." Tân Thế đặt tách trà đã cạn xuống mặt bàn, nhìn Diêm Vương, "Mà Tô chủ phủ hứa hôn cho Xiền gia những hai nữ nhi. Lệ Quốc có luật, muốn cưới hơn một người vợ hay người chồng thì phải nộp lệ phí theo năm, siết thuế đắt đỏ, thế nên chỉ hạng khá giả mới dám tam thê tứ thiếp. Tiêu Vương tộc là dòng dõi danh gia vọng tộc, tuyệt đối sẽ không để người trong nhà dính phải tiếng xấu như cưới cùng lúc hai vợ, trong khi như đã nói, nữ nhi của Tô gia chính là ân nhân, vậy ắt một trong hai nữ nhi Tô chủ phủ đành phải miễn cưỡng gả cho một người khác." 
"Tô chủ phủ chỉ quan tâm tới Tô Ngọc Lan, vì Tô Tư Tư là con ngoài giá thú của ông ta, để giấu diếm tội nɠɵạı ŧìиɦ nên hầu như không ai hay chuyện Tô Tư Tư không phải con đẻ Tô phu nhân. Ngay từ nhỏ, Tô Tư Tư đã bị coi là nữ nhi xúi quẩy, không ai đoái hoài, ngoại hình còn không xinh đẹp như Tô Ngọc Lan." Diêm Vương chống cằm, tiếp lời Tân Thế, "Nên lão già chủ phủ cảm thấy để Tô Tư Tư cưới ai cũng được, chẳng quan trọng, miễn là Tô Ngọc Lan - nữ nhi 'đích thực' của lão vừa được sống giàu sang, vừa trở thành cầu nối quan trọng giúp lão một bước đạp lên mây, kết mối thông gia với hoàng thân quốc thích. Lúc đó thì đừng nói là một Xiền gia, dù cho cả giới thương nhân máu mặt Lệ Tích đoàn kết lại cũng không dám động vào cọng lông tóc của lão."
"Tô chủ phủ thật thà bảo ta, rằng thì là," Tân Thế cười, "Lúc ấy lão không hề quan tâm gì đến sống chết của thứ nữ hết. Khi nói câu đó, gương mặt phu nhân đang căng cứng lập tức mềm mỏng, phu thê bọn họ thật hiểu lòng nhau."

"Thế điều xui rủi gì đã đưa đẩy cho mối hôn sự giữa nhị tiểu thư Tiêu Vương tộc với thứ nữ Tô gia vậy?" Diêm Vương nhướng mày, giờ mới dám để lộ thắc mắc của mình. Nàng chỉ nhìn ra được những mối quan hệ nhập nhằng xung quanh đám người phàm bọn họ, nhưng nguyên nhân sâu xa thì chỉ trừ khi dùng Nhập Mộng, không chắc còn mỗi cách trực tiếp hỏi người ta hoặc đoán bừa.

"Ồ." Tân Thế liếc nhìn Diêm Vương, vẻ ngạc nhiên đầy giả tạo, "Đồng minh thú vị nàng vừa mới kiếm được không kể gì với nàng sao?"

Diêm Vương đảo mắt, "Bọn ta không có nhiều thời gian hàn huyên như vậy. Chưa kịp nói gì nhiều thì Tô Ngọc Lan đã hét hò inh ỏi rồi. Thế ngươi có muốn kể không?"
"Kể chứ. Mấy khi thấy Diêm Vương hứng thú với chuyện của tại hạ." Tân Thế hài lòng gật gù, "Vốn dĩ Tô chủ phủ cũng không màng đến đại sự chung thân của thứ nữ, nhưng cha đẻ không để tâm, không có nghĩa là Tiêu Vương gia kia cũng vậy."

"Vậy nên... chi bằng, nhằm giải quyết câu đố khó khăn trước mắt, hãy cứ để thứ nữ của ngươi làm ma hữu của thứ nữ nhà ta đi."

Một lời của Tiêu Vương gia hôm ấy, không chỉ khiến Tô Thiện Thành giật mình hoảng sợ mà còn khiến toàn Lệ Quốc sau khi hay tin khiếp đảm không thôi.

Ma hữu là hiện tượng đang ngày càng phổ biến trong tầng lớp quý tộc Lệ Quốc, cũng không biết tự bao giờ, các thiên kim thế gia nổi cả hứng thú với những người cùng giới, đủ để bất chấp luân lí thường tình, đi kết tóc se duyên, sẻ chăn chia gối, đầu kề má ấp, trên giường hay ngoài nhà đều làm những việc mà thường chỉ thấy nam nữ làm qua. Mối quan hệ không dám nhìn thẳng trực diện đó chính là ma hữu, là sự thật vừa hiển hiện trước mắt, lại vừa khiến người ta chẳng dám dũng cảm đối diện. Dân chúng âm thầm chấp nhận, căm ghét hay phản đối cũng chỉ đành nuốt trong lòng, bởi vốn dĩ hậu cung của đương kim hoàng thượng cũng nuôi không ít mỹ nam tử, hơn nữa luật lệ xã tắc trước nay chưa từng cấm đoán các mối quan hệ đồng giới, ít nhất các cụ chưa từng nghĩ mình phải viết cái luật như vậy vào thưở kiến quốc, vậy nên... rất khó có thể hình dung từ ma hữu ảnh hưởng thế nào đối với Lệ Quốc nói riêng.
Chỉ có điều, chẳng ai ngờ được lại có người tuyên cáo thiên hạ rầm rộ như vậy về việc thứ nữ nhà mình kết mối hôn sự với một nữ nhân khác, mà kẻ dở hơi trong lời thiên hạ đồn đại lại chính là Tiêu Vương gia! 

Đối tượng thông gia là một kẻ vô danh tiểu tốt! Không những thế, cả tam Tiêu công tử rõ ràng là trưởng nam Tiêu Vương tộc cũng được đặt lên bàn cưới, chẳng mấy chốc đợi tròn mười tám xuân xanh sẽ trở thành người lập gia thất, cắt đi bao tơ tưởng của kẻ mưu khôn trong thành.

Tô gia rốt cuộc là thế lực nào? Là ai mà có thể lợi hại như thế?

"Bài đồng dao ta nghe thấy..." Diêm Vương nheo mắt nghĩ ngợi, "Suốt một quãng thời gian dài sau khi trở về từ chỗ kẻ bắt cóc, Tô Ngọc Lan đã không ngừng lẩm bẩm hát nó, phải không?"

Tân Thế gật đầu, "Phải mất rất lâu mới có thể đưa cô ta quay về với cuộc sống bình thường. Nghe đâu đều nhờ cặp song sinh họ Tiêu, tốn không ít tâm tư cho nàng." Nói đến đây, Tân Thế lại hơi nâng khóe miệng, "Nhưng bàn đi vẫn phải bàn lại, Tiêu Vương gia nói dối toàn dân thiên hạ rằng đó là cặp song sinh long phượng, đúng là gan to tày trời."
"Phu nhân y đẻ xong cặp song sinh thì phát rồ phát dại, đến nói năng bình thường còn không rõ, đừng nói đến chuyện chăn gối. Không còn con trai nối dõi, hương khói Tiêu tộc coi như đi tong." Diêm Vương vươn người một cái, cảm giác xương khớp căng cứng dễ chịu hơn chút đỉnh, "Tiêu Vương gia bỏ không bỏ được, ẩn tình bên trong sâu cỡ nào ta chưa rõ, nhưng có vẻ y quyết tâm không để Tiêu tộc lụi tàn." 

"Nàng biết được thật nhiều chuyện hay ho, chắc không phải do tam Tiêu công tử kia chủ động khai việc tư cho nàng đấy chứ." Tân Thế không nhịn được bèn thắc mắc, người cũng vô thức đứng lên, vòng ra sau Diêm Vương, đấm bóp hai vai cho nàng. 

Diêm Vương híp mắt hưởng thụ đãi ngộ, hiếm khi thấy dễ tính trả lời, "Thật ra ta có dùng chút tiểu xảo lên tam công tử kia. Không tốn nhiều công sức như Nhập Mộng. Nói chung chuyện này muốn tra ra tới cùng chắc phải tới chỗ vị Vương gia kia một chuyến. Ta đang nghĩ xem làm thế nào để được mời vào trong phủ của y đây."
Cách đó không xa, trong phòng ngủ của Tô Ngọc Lan, nhị vị chủ phủ mệt mỏi ngồi xuống ghế. Tô Thiện Thành muốn uống hớp nước, nhưng lại phát hiện trên bàn chẳng có gì ngoài cốc chén bỏ không, đành thở dài một hơi, hai vai buông thõng.

"Cũng sắp đến ngày tam Tiêu công tử thành niên, vậy mà cũng không thể an an ổn ổn." Lão siết chặt tay lại, "Bao năm Tô gia chúng ta hưởng quyền lợi đều nhờ vào ban phát của Tiêu Vương tộc, giờ đến cả Xiền gia thấy ta còn phải cung kính chào một tiếng, ấy vậy mà giờ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..." Lão thều thào, ánh mắt vô thức hướng ra ngoài cửa sổ. Ngay trong tầm mắt thôi, ở bầu trời phương xa kia, không khó để trông thấy mái ngói lấp lánh của tòa phủ Kiều Dương. Phủ Kiều Dương vững trãi tọa trấn phương Nam, hiên ngang tráng lệ, nói không ngoa khi bảo, Phủ Kiều Dương chính là một góc bầu trời của thành đô Lệ Tích, "Ta sợ rồi tất cả sẽ tan thành cát bụi. Gia tài đổ sông đổ biển, công sức bỏ ra như dã tràng se cát."
Tô phu nhân ủ rũ ngồi ở ghế bên y như cái xác sống, chỉ có điều cặp mắt của bà chứa đầy xúc cảm, vừa buồn tủi, lại vừa lo âu. "Sao nàng lại im ắng như vậy?" Tô Thiện Thành tâm sự hồi lâu không thấy phu nhân phản ứng bèn hỏi.

"Tô Tư Tư thì ta không muốn quản. Ngay từ ngày xưa đã thấy con nhãi ấy không như người bình thường rồi. Kể cả khi từ địa ngục quay trở lại, nó vẫn sống, vẫn ăn, vẫn uống, vẫn ngủ nghỉ như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Nhưng Lan Nhi của chúng ta thì như mất đi nửa cái mạng, trở về mà như chỉ còn mỗi cái thây bọc xương. Lúc ấy ta đau lòng thế nào, không phải chàng không biết. Nhưng điều chàng lo lắng nào phải vì con gái chúng ta. Hết Xiền gia, giờ lại là Tiêu tộc. Ngay lúc này đây, Lan Nhi lại bị quá khứ ám ảnh, con bé còn mời cả Diêm Vương đến nhà rồi! Chàng nghĩ cho nữ nhi của mình chút được không, nó chỉ còn nửa cái mạng, ôi Lan Nhi xinh đẹp của ta." Chưa dứt lời, Tô phu nhân đã bật khóc nức nở.
"Năm xưa ta khố rách áo ôm, bị chèn ép đến cùng đường mới phải cắn răng gả Lan Nhi cho Xiền gia. Bây giờ sao có thể so sánh với năm ấy nữa. Gia đình con bé phụng sự sẽ là Tiêu Vương tộc! Là hoàng thân quốc thích! Là dòng dõi danh giá bậc nhất Lệ Quốc, là phủ Kiều Dương rạng một góc trời! Chẳng thể cân đo đong đếm được phú quý giàu sang, danh lợi phúc phần Lan Nhi có thể hưởng thụ." Mắt Tô Thiện Thành như sáng lên khi tự lão tưởng tượng ra viễn cảnh trong mơ đó, "Không những vậy, bao nhiêu năm qua, tam công tử chưa từng ngừng quan tâm săn sóc Lan Nhi nhà ta, tình ý nồng đậm rõ cả mười mươi, tuy không biết chính xác năm đó rốt cuộc đám nhỏ đã trải qua chuyện gì, nhưng kể cả kẻ ngoài cuộc cũng nhận ra Tiêu Vương tộc nợ chúng ta rất nhiều! Lan Nhi sẽ không khổ! Vào được phủ Kiều Dương cam đoan sẽ không khổ!"
"Nhưng..." Tô phu nhân gạt đi nước mắt, biểu cảm gương mặt ngày một hoảng sợ, "Không phải tiên nhân ban nãy cũng đã căn dặn rồi hay sao, rằng Lan Nhi sắp gặp đại hạn..."

"Người của Diêm Vương mà nàng cũng dám tin sao." Tô Thiện Thành giận dữ vô ngực, "Là con dân của Lệ Quốc, không tin trời, không tín đất, cũng không cúng thờ đại dương. Con dân Lệ Quốc chỉ đặt lòng mình vào tâm Thánh, Lệ Thánh chính là tín ngưỡng, là hộ mệnh của dân tộc!"

Tô phu nhân nghe vậy, dường như cũng cảm thấy có phần chí lí. Đúng, ngay từ khi còn nhỏ, kể cả là dân thường hay quý tộc, con trẻ đều được dạy rằng, trên đời không có thần, không có quỷ, chỉ có Thánh và người. Lục Quốc Hùng Cường thì có sáu vị Thánh cai quản mỗi quốc gia, như Lệ Quốc được Lệ Thánh đảm đương, mang lại tài phú và khoáng sản vô biên vô ngàn. Không phải bầu trời được Thiên Hoàng ban bố, mà là khoảng không tự do để cánh diều chao lượn Thánh thần khoan dung; cũng không phải mặt đất Diêm Vương nhún nhường để sinh linh giẫm đạp, mà là nền móng Thánh thần vun đắp cho vạn vật tương giao; càng không phải biển cả Thủy Đế nhân từ san sẻ để ngư dân xâm chiếm, mà là nguồn cung dồi dào phong phú Thánh thần ban tặng những đứa con dũng mãnh thỏa sức khám phá khai thác.
Lệ Thánh chính là Thánh thần của Lệ Quốc, là sự tồn tại vượt trên cả những mẩu thần thoại tràn lan khắp lục địa, một Diêm Vương nhỏ nhoi trong văn hóa tín ngưỡng của người dân nước Lệ sao có thể sánh với ngài.

Nhưng... sau những gì đã xảy ra đêm hôm qua, lòng Tô phu nhân tràn đầy băn khoăn. Không cần biết giữa hai người - Lệ Thánh và Diêm Vương thì ai lợi hại hơn, chỉ có một điều bà vô cùng chắc chắn, đó là Diêm Vương đã thật sự xuất hiện trước mắt bà, đáp lại lời cầu nguyện thánh thần cứu giúp của bà, nhưng Lệ Thánh thì không.

Nhiều năm về trước cũng là như vậy. Khi Tiêu Vương gia đưa nữ nhi trở về, dù miệng Tô phu nhân không ngừng cảm ơn Lệ Thánh phù hộ độ trì, song tâm bà lại không ngừng nghi hoặc. Tô phu nhân không biết Thánh thần có thật sự tồn tại hay không. Dù bà luôn thầm nhắc nhở bản thân rằng có kiêng có lành, có thờ có phúc, song lại luôn rơi vào mâu thuẫn, hoài nghi của chính mình. 
Chẳng lẽ lần này nữ nhi gặp nạn, thần thánh mới chịu xuất hiện căn bản là vì nhà mình không còn nghèo khổ vô danh vô phận như xưa, thậm chí còn kết thông gia với vương công quý tộc? Lời hồi đáp cho nguyện cầu chỉ có giá trị khi con người ta giàu sang, có quyền có thế thôi ư? 

Tô phu nhân không biết.

Mỗi lần nhìn Tô Ngọc Lan, Tô phu nhân đều cầu nguyện, chỉ mong nữ nhi sau này có thể vô lo vô nghĩ, an nhàn hưởng thụ, không cần phải nhọc lòng cầu xin thánh thần bất kỳ điều gì.

"Nàng đang nghĩ gì vậy?" 

Tô Thiện Thành thấy phu nhân ngây người đã lâu bèn nắm lấy tay đối phương. Tô phu nhân hơi giật mình, sau đó khẽ lắc đầu, "Suy nghĩ một chút, lại nghĩ tới câu hỏi cuối cùng của tiên nhân nọ."

Tô Thiện Thành cũng vô thức hồi tưởng. Vốn dĩ lão không để tâm quá nhiều, song giờ được thê tử nhắc, lão mới để ý.
Đó là một câu hỏi kỳ quái.

Mặc dù kỳ quái, nhưng lại khiến cho người được đặt câu hỏi rõ năm rõ mười, chỉ có điều vô cùng khó mở miệng giải đáp. Cũng như vấn đề về ma hữu vậy.

"Ta còn một thắc mắc cuối cùng, rất mong nhị vị có thể giải đáp cho ta."

Khi hỏi xong chuyện cần hỏi, nữ nhân khoác ngoại bào đen nhánh chỉ điểm xuyết vài đóa hải đường ở cuối áo đưa mắt nhìn thẳng trực diện lão, tựa hồ như muốn xoáy sâu vào tâm thức lão, để lão không thể xuất hiện bất kỳ ý định lừa lọc nào.

"Ngài cứ nói, nếu ta biết, ta nhất định sẽ không giấu diếm ngài." Tô Thiện Thành vô thức nuốt nước bọt. Tự lão cảm thấy một luồng áp lực vô hình đang đè nén bầu không khí chung quanh.

"Ngươi hẳn phải biết đến... người gọi là Diệp Phàm tiên sinh chứ?"

Diệp Phàm tiên sinh?
"Tên này... hình như có chút quen tai." Tô Thiện Thành nhất thời trả lời như vậy, cũng quay sang nhìn phu nhân, thấy phu nhân mang theo vẻ mặt mê man y chang thì đành lắc đầu, "Còn cái tên nào khác không thưa ngài?"

"Vậy thì..." Đối phương đưa ngón trỏ đặt lên thái dương, nhẹ gõ một cái, "...Thanh Linh thì sao?"

Thanh Linh?

...Thanh Linh?!

"Ý ngài là Thanh Linh tiên đốc?!" Tô Thiện Thành sửng sốt, "Thanh Linh tiên đốc thần thông quảng đại, trường sinh bất tử?!"

Nữ nhân diện hắc bào nâng khóe miệng, ngón  tay đang đặt bên thái dương cũng hạ xuống, "Trường sinh bất tử? Đúng rồi đấy. Giờ người đó đang ở đâu?"

"Thú thật với ngài, hành tung của Thanh Linh tiên đốc vốn là chuyện quốc gia tuyệt mật. Ta chỉ biết, số người thực sự được tiếp xúc với tiên đốc rất ít ỏi, chỉ có hoàng đế cùng Tiêu vương gia và số ít tín đồ trong thành là nắm bắt cách thức liên lạc với tiên đốc, còn không thì ngay cả quan đại thần cũng không thể xin cầu kiến được đâu." 
Tô Thiện Thành trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tưởng hỏi chuyện gì, nếu là chuyện này thì tất cả những gì lão biết lão đều có thể kể hết, dù sao thì sự hiện diện của Thanh Linh tiên đốc cả thiên hạ đều biết, nhưng chẳng mấy ai có thể chứng thực được. Cũng như việc trường sinh bất tử và nghịch thiên đảo mệnh có thực sự tồn tại trên đời không, mấy ai rõ ràng.

Chỉ có điều... Giờ nghĩ lại, tự dưng thấy có chút kỳ quái.

Dù gì... kẻ hỏi lão về Thanh Linh tiên đốc trường sinh bất tử, cũng là tay sai của Diêm Vương cơ mà.