Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 117: Đếm ngược



Lễ tuyên thệ 100 ngày của trường trung học số 1 Giang Thành luôn diễn ra rất long trọng. Từ 8 giờ sáng đến 12 giờ sáng, đại diện từng lớp, đại diện học sinh, đại diện toàn thể giáo viên và hiệu trưởng lên phát biểu, trên sân thể dục, tiếng vỗ tay và tiếng hô khẩu hiệu của các học sinh vang lên đinh tai nhức óc

Sau cùng, không ít học sinh rơi nước mắt, một số cảm thấy háo hức vì kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, cũng có một số cảm thấy hoang mang về kết quả trọng đại đầu tiên của cuộc đời mình.

Lúc tan cuộc, Trần Nghiêu thấy Lâm Trưng được hiệu trưởng gọi đến. Cô kìm nén trái tim đang được khích lệ, đưa tay sờ mặt dây chuyền quanh cổ. Từ khi bước vào lớp 10 cho đến khi sắp tốt nghiệp lớp 12, đại diện học sinh chưa từng thay đổi ai khác, Lâm Trưng vững vàng ở vị trí cao nhất như một ngọn núi, khiến người ta phải ngẩng đầu nhìn lên và hướng tới.

Buổi chiều tan học, Chu Linh lái xe đến đón Trần Nghiêu, ngồi ở ghế phụ nhìn dòng người vội vàng qua cửa sổ, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.

---

Lâm Trưng mở cửa, nhất thời sững sờ tại chỗ.

"Đẹp không ạ?" Trần Nghiên cầm trên tay chiếc bánh trứng vừa mới ra lò, ngoan ngoãn mỉm cười nhìn anh, mái tóc đen mượt vốn dĩ dài ngang lưng đã biến thành tóc ngắn ngang vai.

Thấy anh nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào, Trần Nghiêu có chút lúng túng cúi đầu: "Có phải rất xấu không..."

Khi cắt tóc, cô không kìm được nước mắt, người thợ cắt tóc cũng không đành lòng mà tiếp tục, vì sự kiên định của cô mới gian nan hoàn thành công việc.

"Không xấu." Lâm Trưng bước tới nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, "Rất đáng yêu, vẫn rất đẹp."


Nước mắt bỗng chốc rơi trên mép đĩa, cuối cùng Trần Nghiên khóc thành tiếng.

Khi biết Trần Nghiêu nộp đơn xin nội trú trong trường, Đại Âm ngay lập tức nói với ba mẹ rằng cô ấy muốn sống trong ký túc xá.

Bởi vì gội đầu và sấy tóc sẽ mất rất nhiều thời gian nên cô cắt tóc ngắn; sợ lãng phí thời gian đi lại giữa nhà và trường học, sợ bất tiện khi đọc sách vào sáng sớm và tối muộn nên cô chuyển vào ký túc xá.

Kỳ thi vào đại học có một động lực rất lớn, giống như một bàn tay khổng lồ vô hình, thúc đẩy con người ta làm nhiều việc đột phá về tâm lý và sinh lý. Tự nguyện không? Nếu làm như vậy có thể kiếm thêm điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, dù không muốn cô cũng cam tâm tình nguyện làm tất cả.

Hai chữ số đếm ngược được treo nổi bật trên bảng báo tường, tất cả nội dung không liên quan đều bị lau sạch, lúc này để cho nó hoang vu cằn cỗi như trái tim, ngoại trừ việc tưới nước lên hạt giống mang tên học tập, tất cả hoa lá và cây cỏ đều bị nhổ hết.


Đã lâu Trần Nghiêu không đến phòng nghỉ, giữa trưa cô ghé trên bàn nghỉ ngơi một lát, mười phút sau đi phòng vệ sinh cuối hành lang rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó ngồi lại bàn học tiếp tục ôn tập.

Thời gian đã thay đổi từ một tuần một lần tuần thành hai tuần một lần, và sau đó mỗi tháng một lần. Trên bàn và ngăn tủ phía sau lớp học đã không còn khả năng chứa thêm tài liệu và giấy thi nữa, Trần Nghiêu nhờ Lâm Trưng đi cùng để mua một chiếc xe đẩy nhỏ.

"Em thấy nhiều bạn học trong lớp đang sử dụng nó." Cô nhìn vào thông số kỹ thuật và kiểu dáng trước kệ. "Hay là mua hai cái đi, có thể đặt một cái trong ký túc xá..."

"Về ký túc xá muộn như vậy vẫn còn đọc sách sao?" Lâm Trưng đứng sau lưng cô khẽ nhíu mày.

Trần Nghiêu xua tay: "Anh chưa từng ở lại nên không biết. Ở ký túc xá ai cũng có đèn bàn nhỏ. Sau khi dì quản túc kiểm tra phòng xong sẽ lấy ra dùng. Học thêm được một hai giờ là chuyện thường."

"Em bình thường đi ngủ lúc mấy giờ?"

Trần Nghiêu chọn được một kiểu lấy từ trên kệ: "Cái đó...Em đi ngủ sớm hơn so với mọi người!" So với gương mặt trắng thuần của cô, vùng xanh đen nhàn nhạt dưới mắt có chút chói, Lâm Trưng không vạch trần cô, trầm mặc cầm lấy hai chiếc hộp mang trên tay.

Kể từ khi bắt đầu đi học, Lâm Trưng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng về điểm số của mình, việc học luôn là một điều dễ dàng đối với anh, từng có người đề nghị ba mẹ anh nên cho anh nhảy lớp hoặc thi vào đoàn thiếu niên.

Nhưng theo Lâm Ngôn và Chử Huệ Thanh, trường học ngoài việc giúp đứa nhỏ tiếp thu kiến thức ra, quan trọng hơn cả là có thể thúc đẩy sự trưởng thành và phát triển về mặt tâm lý.

Nói cho cùng, cuộc đời của một người không phải là sự siêu việt ở một giai đoạn nhất định nào đó, mà là một quá trình dài được đầu tư và dần dần lĩnh hội.