Cô khóc cho đến khi mất đi sức lực vừa mới được khôi phục một chút, cuối cùng Trần Nghiên cũng nghẹn ngào kéo tấm chăn che mặt xuống, nước mắt nhòe nhoẹt trên khuôn mặt cô, đôi mắt vừa chát vừa đau.
Vừa ló mặt ra cô đã nhìn thấy bóng người đang ngồi trên chiếc ghế bên giường, ngón tay đột nhiên siết chặt lại.
Không biết Lâm Trưng quay lại lúc nào, có lẽ là anh chưa từng rời đi.
"Có muốn rửa mặt không?" Anh vươn tay xoa nhẹ mu bàn tay cô, nơi đó vẫn còn một dấu răng mới.
Trần Nghiêu không nói chuyện, rút tay ra quay đầu không chịu nhìn anh.
Nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô khi trốn dưới chăn bông, trái tim của Lâm Trưng nhói lên từng cơn, tự trách và áy náy khiến anh cảm thấy từng bộ phận trên cơ thể mình khó chịu như bị đốt cháy, nhưng Trần Nghiêu so với anh còn khó chịu hơn nhiều.
Anh biết Trần Nghiêu đã kìm nén rất lâu, phải một mình chịu đựng áp lực từ mẹ và anh trong một thời gian dài. Nghe nói khóc cũng là một loại phát tiết, nếu điều này có thể khiến cô cảm thấy tốt hơn một chút, anh có thể đợi.
"Thật ra, trong hai chúng ta, người đầu tiên phát hiện ra mình thích đối phương, phải là anh." Lâm Trưng nhìn đầu tóc rối bời của cô, chậm rãi nói.
Trần Nghiêu vẫn quay lưng về phía anh, không có phản ứng gì.
"Lúc học lớp 11, lần đầu tiên anh mơ thấy em, nội dung giấc mơ rất không tốt, khi tỉnh lại anh thấy bản thân thật đáng trách." Cho tới bây giờ Lâm Trưng vẫn còn nhớ rõ buổi sáng hỗn loạn đó. Anh không biết phải đối mặt với Trần Nghiêu như thế nào.
"Cho nên anh bắt đầu cố tình tránh xa em, anh nghĩ rằng làm như vậy thì sẽ không có những giấc mơ như vậy nữa. Nhưng cách xa em cũng khiến anh khó chịu, mỗi cuối tuần khi em từ trường học trở về nhà là khoảng thời gian anh cảm thấy vui vẻ nhất, mỗi lần em bắt xe trở lại trường học, trong lòng anh thầm đếm còn bao nhiêu ngày nữa em sẽ trở về,... "
Anh không có kinh nghiệm và cũng không ai dạy anh cách thích một người là như thế nào, anh chỉ biết rằng anh rất mong chờ cô gái nhà đối diện tới tìm anh, anh muốn nghe giọng nói của cô gái ấy, anh muốn nhìn thấy cô ấy cười với anh. Bởi vì lúc đó, anh sẽ cảm giác được một loại vui vẻ không nói nên lời.
"Anh thực sự không hiểu rằng đây là thích, hoặc nói cách khác, anh luôn luôn né tránh thừa nhận rằng anh thích em, anh cảm thấy như thế này sẽ khiến anh hoàn toàn bị nắm thóp, cảm xúc của anh đang nằm trong tay em, em có thể điều khiển nó bất cứ lúc nào..."
Trần Nghiêu chậm rãi ngừng khóc, xuất thần lắng nghe anh đang mổ xẻ chính mình.
"Chắc em cũng biết, anh khống chế ham muốn của bản thân rất tốt..."
Bản năng của con người là theo đuổi cảm giác an toàn. Nếu có bất cứ điều gì phá vỡ mong muốn an toàn của bản thân, thế giới tin cậy được xây dựng trong nội tâm đều bị đập tan.
Nó giống như tình yêu và sự chiếm hữu của anh đối với Trần Nghiêu, điều này đã khơi dậy trạng thái mà bản thân chưa từng có của Lâm Trưng, xấu hổ, khó chịu, bất an, lo lắng và thậm chí là yếu đuối.
Thực sự rất thống khổ, trạng thái như vậy làm cho Lâm Trưng chán ghét chính mình.
"Vì lý do này, anh đã không chịu đối mặt với sự thật rằng anh vô cùng thích em."
Vai của Trần Nghiêu bắt đầu run nhẹ.
"Như anh đã nói, anh quyết định học cùng trường đại học với em không phải vì cảm thấy áy náy hay thương hại gì cả." Từ thương hại thực sự sẽ làm cho hai người đang thích nhau đều cảm thấy đau đớn.
"Là bởi vì anh thích em từ rất lâu rồi, cuối cùng anh cũng có thể ở bên em, anh rất sợ em sẽ thích người khác. Nếu anh không ở bên cạnh em, những người con trai khác sẽ chăm sóc em và làm cho em vui vẻ, người ta nói năng dễ nghe hơn anh, người ta dỗ dành em, và rồi có một ngày, em phát hiện ra Lâm Trưng là một người rất nhàm chán..."
"Nếu lúc đó, anh không thể ngay lập tức ôm em và xin lỗi em, có lẽ em thật sự sẽ rời xa anh." Nghĩ đến khả năng này, lại nghĩ đến một nam sinh biết ăn nói như Du Hàm, hấp dẫn sự chú ý của Trần Nghiêu, cả người Lâm Trưng lâm vào bất an.
"Cho nên anh làm vậy thực chất không phải nhượng bộ hay cái gì gọi là hy sinh cả...Chỉ là, anh không thể sống thiếu em..."
"Trần Nghiêu, đừng nói chia tay anh được không?"
Đôi mắt vì lời nói của lại bắt đầu chua xót, cô một lần nữa rơi nước mắt.
Trần Nghiêu cuối cùng xoay người lại đối mặt với anh, cô chống người lên muốn ngồi dậy, Lâm Trưng vội vàng đứng lên đỡ cô.
"Em như vậy...rất xấu có phải không anh..." Mặt cô bởi vì khóc lâu đã bắt đầu sưng lên, cô có cảm giác mũi và mắt đều phù tấy lên.
Đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô, Lâm Trưng ngồi xuống bên cạnh cô: "Không xấu xí chút nào, nhưng nếu em khóc, anh sẽ rất đau lòng..." Có vẻ như vì lời bộc bạch vừa rồi, anh chợt phát hiện ra những điều mà anh từng định nghĩa thật giả dối, nhưng đó là những lời thật lòng từ trái tim.
Trần Nghiêu tựa đầu vào ngực anh, điều chỉnh tư thế vòng qua eo anh.
"Uống chút nước trước." Lâm Trưng cầm lấy nước ấm trên bàn bên cạnh cho cô uống xong, duỗi tay ôm cô vào lòng.
"Nhưng ..." Im lặng ôm một hồi, Trần Nghiêu đột nhiên rầu rĩ mở miệng.
"Sao?" Lâm Trưng tựa cằm lên đầu cô đợi cô nói xong.
"Nhưng em vẫn nghĩ anh nên đến Bình Đại."
"Anh có thể biết tại sao em lại nghĩ như vậy, em nghĩ Bình Đại là trường đại học tốt nhất." Lâm Trưng thả chậm tốc độ giải thích cho cô, "Nhưng cho dù trường đại học tốt đến đâu, rồi cũng sẽ đến ngày tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp phải tìm việc làm, rồi lập gia đình, cùng người ấy sống bên nhau cả đời. Anh nghĩ rằng việc dành cả cuộc đời này cho gia đình quan trọng hơn là học trường đại học nào...
Hơn nữa, anh tự tin rằng ngay cả khi không đến Bình Đại, anh vẫn có thể tìm được một công việc tốt, có thể kiếm đủ tiền để cùng em làm bất cứ điều gì mà em muốn ... "
Trần Nghiêu từ trong ngực anh ngẩng đầu lên: "Anh ơi..."
Lâm Trưng dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, ánh mắt, giọng điệu nhẹ nhàng mà kiên định:"Em biết là anh làm được, đúng không?"