Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần. Trần Nghiêu làm một vài bài mô phỏng dưới sự giám thị của Lâm Trưng, khi cô thực sự đến phòng thi, mặc dù môi trường nghiêm túc không khỏi khiến cô cảm thấy khẩn trương, nhưng khi nhìn vào bài thi, lực chú ý của cô đều tập trung lên tờ giấy.
Tất cả các mục chú ý đều đã thuộc nằm lòng, sau một bài thi, tập trung tiếp vào bài tiếp theo, Trần Nghiêu cũng đã làm rất tốt.
Trong khi chờ đợi để bước vào bài thi tiếng Anh cuối cùng, Trần Nghiêu bất ngờ nhìn thấy Du Hàm.
Tất cả các thí sinh được phân bổ ngẫu nhiên đến các địa điểm thi khác nhau. Trần Nghiêu và Lâm Trưng đều ở trong trường, một người ở tòa nhà thứ nhất, người còn lại ở tận tòa thứ ba trong cùng, còn Đại Âm thì được phân vào trường cấp 2.
Du Hàm đang xếp hàng ở lối vào phòng thi cạnh Trần Nghiêu, giám thị đã đến, cậu ấy mỉm cười với cô và làm khẩu hình "cố lên".
Trần Nghiêu hoàn thành phiếu trả lời, làm xong phần thi viết, nhìn thời gian, kiểm tra lại cẩn thận, suy nghĩ kỹ lại những câu hỏi không chắc chắn được khoanh tròn, cuối cùng xác định được đáp án.
Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, bức tranh ba năm cấp ba cuối cùng cũng đặt lên một dấu chấm tròn.
Không có hân hoan như trong trí tưởng tượng, cũng không có cảnh tượng điên cuồng xé sách ăn mừng, mọi người giống như thủy triều, mặc quần áo đủ màu sắc, hóa thành một dòng sông khổng lồ từ từ dâng trào về phía cửa lớn, đi qua cửa biển, chảy về bốn phương tám hướng.
Trần Nghiêu đi ở phía sau, nhớ lại lúc mới ra khỏi phòng thi, Du Hàm đang đứng ở hành lang đợi cô.
Cậu ấy nói với Trần Nghiêu rằng cậu ấy thích cô, nhưng cuối cùng còn nói rằng lời tỏ tình này chỉ là để kết thúc. Cậu ấy biết rằng cô thích Lâm Trưng, nhưng cậu nghĩ rằng so với Lâm Trưng, sự yêu thích của cậu quá mức nông cạn.
Du Hàm cúi đầu cười khổ: "Lâm Trưng quả nhiên không nói cho cậu biết......Cậu còn nhớ Trương Thắng Dũng không?"
Đương nhiên Trần Nghiêu nhớ rõ, dù sao những ký ức không vui của thời cấp 2 là do ông ta gây ra.
"Hừ, ông ta không còn là giáo viên ở trường nữa, bây giờ rất nhiều phụ huynh đang kiện ông ta..."
Anh đã đi tìm bạn học cũ của cô để thu thập chứng cứ, đi tìm phóng viên để đưa những chuyện này ra ánh sáng, Trần Nghiêu không thể tưởng tượng được có bao nhiêu sự tréo ngoe. Cô chỉ biết rằng, lâm Trưng sợ nhất là phiền toái, lại không thích cùng người khác nói chuyện, huống chi là những người xa lạ mà anh chưa từng tiếp xúc.
"Nhưng mà, điều quan trọng nhất không phải là cậu ấy đã làm những gì." Du Hàm nhìn cô và nói một cách nghiêm túc, "Điều quan trọng nhất là, cậu xứng đáng. Trần Nghiêu, chúc cậu hoàn thành ước nguyện. "
Sự cố gắng của cô sẽ được đền đáp.
Lời này khiến Trần Nghiêu nhớ lại mùa hè năm trước, ngày cô leo lên núi Nhạn Tịch và thực hiện một điều ước dưới gốc cây cổ thụ, cũng vào ngày đó, Lâm Trưng xuyên qua mưa rền gió dữ tìm thấy cô...
Trần Nghiêu đi nhanh đến cổng trường, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bóng người đứng bên ngoài chờ đợi.
Chàng trai dáng người cao ngất, áo trắng quần tây đen làm cho khí chất của anh trở nên vô cùng sạch sẽ, cả người lóa mắt đến nỗi ai đi ngang qua anh cũng phải ngoái đầu nhìn lại.
Trần Nghiêu nhếch môi cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình trăng non.
"Lâm Trưng——"
Trần Nghiêu chạy về phía anh, khi chạy đến trước mặt, cô ném mình vào vòng tay rộng mở của anh.
Lâm Trưng vĩnh viễn có thể ôm chặt cô như thế này.
Ước nguyện của cô đã được hoàn thành.
Hoàn chính văn