Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 33: Triệu chứng



Sau khi Trần Nghiêu giả vờ bình tĩnh và giải thích rằng cô bị như vậy là do không bôi thuốc đúng giờ, Lâm Trưng vén tóc cô lên nhìn kỹ gáy và trán của cô.

Quả thực rất giống với tình trạng da trước đây, đỏ và hơi sưng, nhưng lần này có những mụn nước nhỏ li ti và những vảy máu đã hình thành ở nơi bị cô gãi, chúng dày đặc lại với nhau.

"Còn chỗ nào khác không?" Anh cau mày hỏi cô.

Trần Nghiêu vốn dĩ muốn nói không, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, cô dừng lại, nói thật: "...Bụng và lưng...Cũng có một chút, nhưng em đã bôi thuốc rồi..."

Lâm Trưng không thể yêu cầu cô cởi quần áo ra được, chỉ có thể nói: "Những chỗ đó với trên cổ có giống nhau không?"

"Tương tự......"

Thấy tinh thần của cô không được tốt, Lâm Trưng để cô quay trở lại nghỉ ngơi và đợi cho đến khi tình trạng của cô được cải thiện.

Trần Nghiêu nhanh chóng đứng dậy rời đi, cô không muốn như thế này ở trước mặt Lâm Trưng.

Về đến nhà cởi quần áo ra, cơ thể càng thêm ngứa ngáy vì vừa rồi đổ mồ hôi...Trần Nghiêu không ngừng gãi, không đụng vào lại ngứa, nhưng chạm vào thì lại thấy đau ...

Cô có chút khổ sở, không hiểu sao bản thân lại nhiều tật xấu như vậy, thật sự rất phiền.

Nghĩ đến đây, nước mắt trào ra.

Sau khi Trần Nghiêu rời đi, Lâm Trưng gọi điện cho người chú làm việc ở bệnh viện Bình Thành và hỏi có bác sĩ da liễu nào giỏi ở bệnh viện không, anh muốn hỏi một số vấn đề.

Mặc dù Lâm Miểu rất ngạc nhiên nhưng thấy giọng điệu của Lâm Trưng có chút sốt ruột nên cũng không lập tức hỏi thêm gì.

Lâm Trưng nhanh chóng nhận được một số điện thoại, Lâm Miểu nói rằng đây là người uy tín nhất của khoa da liễu của bệnh viện, Giáo sư Trần Dũng. Ông đã nói qua trước rồi, hiện tại muốn biết gì thì chỉ cần trực tiếp hỏi là được.

Anh gọi vào số điện thoại đó và nhanh chóng được nối máy.

Giáo sư Trần Dũng năm nay đã ngoài năm mươi, tính tình ôn hòa, biết Lâm Trưng là cháu của Lâm Miểu nên đơn giản nói chuyện với anh vài câu, tỏ ý rằng ông có thể trả lời bất cứ điều gì mà anh muốn hỏi.

Lâm Trưng mô tả chi tiết tình trạng da trên cơ thể Trần Nghiêu, đồng thời cho biết thêm các triệu chứng mà cô đã trải qua trước đây.

Giáo sư Trần hỏi tuổi, giới tính và một số thông tin cơ bản của người bệnh, vì không gặp trực tiếp để khám nên ông đã nói một số lý do có thể gây ra tình trạng này và chỉ cách để giảm bớt chúng, Lâm Trưng ghi nhớ từng cái.

Cuối cùng, giáo sư Trần nói rằng ông ấy có một học trò đang làm ở Bệnh viện Trung ương Giang Thành, anh có thể đưa người bệnh đến gặp vị bác sĩ đó, dù sao chỉ dựa vào sự miêu tả để chuẩn đoán bệnh trạng rất dễ bị nhầm lẫn. Ông có thể hỗ trợ nói trước với bác sĩ một chút.


Cảm ơn giáo sư Trần, Lâm Trưng lên mạng tra khoa da liễu của Bệnh viện Trung ương, tìm bác sĩ hôm nay, không chút do dự, anh thay quần áo đi tìm Trần Nghiêu.

Trần Nghiêu quấn kín mít rồi mới đến mở cửa cho anh.

Lâm Trưng nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của cô, trong lòng không hiểu sao không được thoải mái: "Thay quần áo đi, anh trai đưa em đi khám."

"Không, không cần...". Cô nghe đến bệnh viện liền vội vàng lắc đầu. "Em đã bôi thuốc rồi, không cần gặp bác sĩ đâu..."

"Triệu chứng của em lần này khác với lúc trước, thuốc mỡ cũng không giúp được gì. Nghe lời, chúng ta đi xem."

Cuối cùng Trần Nghiêu đáng thương rơi nước mắt cũng vô dụng, Lâm Trưng cầm lấy chứng minh thư và điện thoại di động lôi cô ra khỏi cửa.

Lên taxi, Trần Nghiêu co người lại, vùi đầu vào cánh tay, cô thực sự rất sợ phải đến bệnh viện.

"Em không thấy nóng sao?" Lâm Trưng yêu cầu tài xế giảm nhiệt độ điều hòa trong xe, nhìn Trần Nghiêu như đà điểu, anh thở dài kéo cô ngồi xuống.

"Hãy ngoan ngoãn, sau khi đi khám bác sĩ sẽ khỏe lại."

"Anh ơi, em không muốn gặp bác sĩ..." Mặt cô đầy mồ hôi, tóc mái có chút ướt át, thân thể lại bắt đầu ngứa ngáy, không nhịn được vươn tay cào.

Lâm Trưng nắm hai tay cô: "Trên tay có rất nhiều vi khuẩn, đừng gãi."

Trên đường đến bệnh viện, vừa ngứa vừa khó chịu, Trần Nghiêu cố gắng chịu đựng để không bật khóc.