Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 41: Ngực trướng



Hai ngày nay Trần Nghiêu luôn cảm thấy khó chịu và ngột ngạt ở bụng dưới, tính toán thời gian, dì cả của cô đã trễ một tuần.

Cô đã quen với việc kinh nguyệt của mình luôn không đều. Không biết có phải vì thời kỳ này cảm xúc trở nên nhạy cảm và dễ tổn thương hay không mà không nhịn được rất muốn ôm Lâm Trưng một cái.

Được Lâm Trưng ôm đặc biệt thoải mái, làn da anh mát mẻ, không giống cô vừa vận động một chút là đổ mồ hôi, còn có mùi nước giặt, sữa tắm và dầu gội đầu, mùi rất dễ chịu.

Trần Nghiêu quả thực là mê mẫn cảm giác ôm lấy anh, chẳng sợ Lâm Trưng mỗi lần sắc mặt đều lãnh đạm, cũng không thể ngăn cản được cô.

Cô không có ý định đi quá xa, thế nên khi cảm thấy bên dưới của anh bắt đầu có phản ứng thì sẽ buông tay. Nếu cô làm quá mức thì sẽ không hay, Lâm Trưng không giống gấu bông cừu, muốn ôm bao nhiêu thì ôm.

Sáng sớm thức dậy, quần lót nhớp nháp, lưng đau nhức, cơ thể bắt đầu trướng khó chịu, rốt cục sau nhiều ngày tới muộn thì dì cả cũng ghé thăm.

Bởi vì sức khỏe của cô gần như rất tốt, gần đây cũng rất chú ý đến chế độ ăn uống của mình nên hồi phục rất nhanh, cơ bản là không còn mẩn đỏ và ngứa da nữa. Vì vậy mỗi ngày vẫn đến nhà Lâm Trưng để học bổ túc môn toán, nhưng thời gian đã rút ngắn lại.

Sau khi nghe anh giảng về kiến ​​thức hôm nay, Trần Nghiêu có chút lơ đễnh làm bài tập.

Cô không được khỏe, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái, lông mày rũ xuống, bộ dáng không có tinh thần.

Điều quan trọng nhất là không hề đến ôm Lâm Trưng.

Bình thường khi cô đến ôm anh sẽ cảm thấy bất đắc dĩ và phiền toái, nhưng hôm nay cô lại không ôm...Thật sự khiến Lâm Trưng cảm thấy có chút không quen.

"Em...Thấy khó chịu ở đâu à?" Lúc xem đề bài anh hỏi một câu.

Trần Nghiêu bơ phờ gật đầu.

"Làm sao vậy?"

Ngực trướng và khó chịu...Cái này có thể nói cho anh biết không?

Không trả lời ngay, ánh mắt cô rơi vào tay đang cầm bút của Lâm Trưng.

Bàn tay của Lâm Trưng rất đẹp. Mặc dù to, nhưng thon dài và đều, có một vài vết chai mỏng trong bụng ngón tay. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, trên mu bàn tay có gân xanh nổi lên--- một bàn tay linh hoạt và mạnh mẽ.

Bàn tay như vậy nếu dùng để xoa bóp chắc sẽ rất thoải mái...


Trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo, Trần Nghiêu cắn môi lắc lắc đầu.

Lâm Trưng cũng không hỏi thêm câu nào.

Khoảng thời gian sau đó, cô luôn cảm thấy mình không tập trung được, lúc thì nghĩ đến bộ ngực đang trướng phát đau của mình, lúc thì nghĩ đến đôi tay của Lâm Trưng...

Thật muốn...Anh vân vê nhào nặn nó. Ý tưởng đó không ngừng kêu gào ở trong đầu cô.

"Nếu không khỏe thì đi nghỉ ngơi một lát đi." Hiệu suất của cô thật sự rất thấp, Lâm Trưng không nhìn nổi nữa.

Trần Nghiêu đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh ơi, anh có nhớ là đã hứa với em cái gì không? Chính là đáp ứng bất kì điều gì mà em muốn..."

Là lời hứa trước cổng bệnh viện ngày hôm đó.

"Nhớ rõ. Em đã quyết định chưa?"

Trần Nghiêu gật đầu.


"Nói đi."

"Anh đã nói, bất cứ chuyện gì cũng đồng ý, phải không?" Cô nhấn mạnh một lần nữa.

Lâm Trưng có chút kinh ngạc liếc cô một cái: "Em cứ nói đi."

"Em...Trên người không được thoải mái, muốn anh giúp em xoa bóp một chút." Trần Nghiêu nhìn anh chằm chằm, hai má bắt đầu ửng hồng.

Điều này có hơi bất ngờ.

Lâm Trưng vươn tay ấn bả vai cô hai cái: "Như vậy?"

"Không phải ở đây..." Cô đỏ mặt túm tay anh kéo xuống, ấn vào ngực đang trướng đau, "Là nơi này..."

Cặp vú không mặc áo lót vừa mềm vừa nảy nở, cách lớp vải mỏng nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Lòng bàn tay nháy mắt cảm thấy nóng lên.

Anh khiếp sợ, theo bản năng rút tay ra lập tức. Sắc mặt Lâm Trưng khó coi đến cực điểm: "Trần Nghiêu!"

Cái gì cũng nên có chừng mực, gần đây cô hay ôm ấp, anh có thể hiểu vì tâm tình cô không tốt cần được an ủi.

...Muốn anh bóp ngực cho cô...Cái quái gì vậy? Cô có biết mình là con gái không? Có biết rằng anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường hay không?

Trần Nghiêu chịu đựng sự khó chịu khi bị anh cự tuyệt, tủi thân mở miệng nhắc lại: "Anh đã nói là đồng ý bất cứ chuyện gì em muốn..."

"Nhưng cái này không thể..."

Cô bướng bỉnh nắm lấy tay anh: "Em mặc kệ! Anh đã hứa rồi, bây giờ anh phải nghe theo em..."

Lâm Trưng không muốn giẫm lên vết xe đổ làm tổn thương tới cô, chỉ hạ giọng, cau mày nghiêm túc hỏi lại cô: "Em có biết mình đang làm cái gì không?"

"Em biết...Em khó chịu...Chỗ này sưng rất đau, chỉ cần anh xoa xoa một chút thôi."

Sự cố chấp của Trần Nghiêu lại trỗi dậy, vành mắt đỏ lên cầu xin: "Anh trai tốt nhất, xoa cho Nghiêu Nghiêu...Anh ơi..."