Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 53: Dấu tay



Dục vọng điên cuồng tan biến như thủy triều hạ, chỉ còn lại từng đợt bọt biển nhẹ nhàng đập vào dây thần kinh mẫn cảm.

Trong phòng làm việc có ba bức tường toàn là sách, lúc này mùi giấy mực mang theo tri thức hoàn toàn bị một mùi hương nguyên thủy của dục vọng bao phủ.

Trần Nghiêu hoàn toàn vô lực, mềm nhũn nằm trên ngực Lâm Trưng, trong lúc hít thở còn có thể ngửi thấy mùi hương thanh tĩnh dễ chịu mang theo nhiệt độ cơ thể trên người anh.

Tiếng thở dốc dần dần ổn định sau cơn kịch liệt, Lâm Trưng ôm cô đứng dậy.

Không ai nói lời nào, thậm chí không quấn lấy nhau chăm sóc vuốt ve sau khi lần đầu tiên nếm thử mùi vị của trái cấm. Bế cô đặt lên ghế sô pha trong thư phòng, Lâm Trưng thấp giọng nói: "Chờ anh."

Anh nhanh chóng thu dọn, thay quần áo rồi đi tới, bật đèn lên, Trần Nghiêu có chút băn khoăn mờ mịt, ngồi ngây người nhìn anh: "Anh ơi..."

Có lẽ bởi vì quá quan tâm đến anh, Trần Nghiêu rất nhạy cảm nhận thấy Lâm Trưng có gì đó không thích hợp.

Có phải là vì lần đầu tiên nên...

Nhưng vẻ mặt của anh vẫn như thường lệ, anh đi tới, ngồi xổm xuống nhìn cô: "Đã rất muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi, được không?"

Trong lòng cảm thấy có chút bối rối, Trần Nghiêu nắm chặt góc áo: "Dạ."

Lâm Trưng đưa cô đến nhà, nhìn cô mở cửa.

"Ngày mai nghỉ một ngày, gần đây em quá mệt mỏi, cần phải thả chậm tốc độ lại."

Sự kích động cả gan làm loạn ở trong thư phòng vừa rồi đã biến thành cảm giác xấu hổ khiến Trần Nghiêu không ngẩng đầu lên được: "Vâng."

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài, Lâm Trưng vươn tay xoa nhẹ đầu cô, giọng nói ôn nhu trầm thấp: "...Đừng nghĩ nhiều, anh trai chỉ hi vọng em có một thân thể khỏe mạnh."


Có lẽ cô thực sự đã suy nghĩ nhiều.

Tâm trạng nặng nề và rối bời của Trần Nghiêu được anh xoa dịu đi rất nhiều: "Được ạ."

"Ừ, đi ngủ đi."

Cánh cửa trước mặt hoàn toàn đóng lại, Lâm Trưng đứng đó cho đến khi đèn cảm biến trong hành lang tắt đi, bóng tối nháy mắt bao trùm lấy anh.

Bởi vì tinh dịch của anh còn dính một chút trên quần lót, Trần Nghiêu cởi bỏ quần áo, không nhịn được cầm lên ngửi, mùi xạ hương hòa với dịch thể của người con gái làm cho mặt cô đỏ bừng.

Sau khi tắm xong, trần truồng đứng trước gương, Trần Nghiêu phát hiện sau eo có vết đỏ, cô giật mình vội đưa tay sờ. Rất may là da mịn, cũng không có cảm giác bị ngứa, chỉ ẩn ẩn có chút đau và khi nhìn kỹ thì đó thực ra là những dấu lằn của ngón tay...

Nghĩ đến động tác mạnh mẽ , hình ảnh bị anh gắt gao ôm chặt eo, trống ngực cô đập bùng bùng.


Lâm Trưng...Anh ấy...Có lẽ là rất thích đi...

Trở lại giường, điện thoại thực sự nhận được một tin nhắn.

"Buổi sáng nhớ thức dậy để ăn sáng, nhanh đi ngủ."

Chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng biến mất, Trần Nghiêu cong môi ôm cừu non vào lòng, đáp: "Không dậy nổi thì phải làm sao?"

"Cài đặt đồng hồ báo thức."

"Đồng hồ báo thức kêu cũng không tỉnh nổi..."

"Anh biết rồi."

Trần Nghiêu đột nhiên ngồi dậy, đang muốn hỏi 'biết rồi' của anh có nghĩa là gì, không lẽ anh không làm điều gì đó cho cô?!

Ngay sau đó một tin nhắn được gửi đến từ đối phương: "Anh sẽ gọi điện thoại cho em."

Nở nụ cười đắc ý, cô hài lòng: "Phải chiến đấu cho đến khi em tỉnh đó nha~"

"Được, ngủ ngon."

Sau sự tình hôm nay, Trần Nghiêu cảm thấy bầu không khí giữa cô và Lâm Trưng đã trở nên khác biệt.

Giống như là họ đang yêu...

Nghĩ đến đây, cô vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường mấy lần, ôm lấy cừu non hôn một ngụm thật lớn, giọng cô gái ngọt ngào mềm nhũn: "Ngủ ngon..."