Ăn cơm trưa nghỉ ngơi một lát, Hứa Phong bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tiệc nướng buổi chiều, Lâm Trưng đi tới giúp, Hứa Phong cũng không tỏ ra khách khí với anh, còn yêu cầu anh cắt thịt cừu và thịt bò.
Cái này đối với người quanh năm nấu ăn như anh không có gì khó, Lâm Trưng rất nhanh bắt đầu, Hứa Phong vốn cố tình khảo sát anh, phát hiện tay nghề cầm dao của anh quả thực không tồi, hơn nữa dáng vẻ cũng rất điêu luyện. Thoạt nhìn không giống với cậu ấm mười ngón tay không dính nước xuân.
Hai chàng trai đang bận rộn trong nhà bếp, Trần Nghiêu thỉnh thoảng thăm dò xem xét. Nhìn thấy bộ dạng sợ Lâm Trưng bị bắt nạt của cô nàng kia, Hứa Phong tức giận bảo cô bưng trái cây đã cắt lên lầu: "Mợ với bà chắc đã tỉnh, em mang lên cho mọi người ăn trước đi."
Trần Nghiêu miễn cưỡng "dạ" một tiếng, chậm rãi đi qua, Lâm Trưng chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn cô cong lên môi dưới.
Trong lòng lập tức ngọt ngào, Trần Nghiêu ngâm nga một bài hát rồi bưng hoa quả lên lầu. Có một ban công nhỏ trên tầng hai, được ngăn cách bởi một vách ngăn bằng kính mờ, mơ hồ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Chu Linh và bà ở bên trong. Đôi dép đế mềm lặng lẽ bước trên nền đá cẩm thạch, Trần Nghiêu đang định mở cửa thì bên tai chợt vang lên một cái tên quen thuộc.
"...Đứa trẻ Lâm Trưng này thật là tốt, lớn lên cũng đẹp mắt, gia giáo chắc rất tốt đây." Đây là lời của bà nội.
"Đúng vậy, cha mẹ đều là phần tử trí thức, cả nhà đều rất có giáo dưỡng..." Chu Linh hết sức tán thành.
"Ai, khó tìm được một đứa bé ngoan như vậy, con làm mẹ không có ý tưởng nào sao?"
Chu Linh nghi hoặc: "Ý tưởng gì?"
"Chậc chậc chậc..." Bà nội khịt khịt mũi, "Để nó làm con rể, Nghiêu Nghiêu không phải cùng tuổi với thằng bé sao, hai đứa còn cùng nhau lớn lên, thật thích hợp..."
"Mẹ không biết, người ta muốn vào Đại học Bình, về sau Nghiêu Nghiêu sẽ thi vào Đại học Giang, như vậy hai đứa phải tách ra..."
"Con có phải nghĩ nhiều rồi không? Bây giờ phương thức liên lạc thuận tiện như vậy, cũng không phải viết thư như thời của chúng ta."
"Mẹ, nghĩ lại đi, ở bên cạnh một đứa con trai tốt như vậy rất khó để lâu dài, còn cách xa như vậy, những cô gái ở đại học Bình chẳng lẽ không thích? Những người trẻ tuổi rất khó kiềm chế, bây giờ đừng quá tự tin....Kết quả vẫn là công dã tràng, như vậy càng khiến cho Nghiêu Nghiêu của chúng ta thương tâm....."
"Nghiêu Nghiêu của chúng ta cũng có thể được nhận vào đại học Bình!"
"Ai, mẹ cho rằng con không muốn à, vấn đề là điểm chuẩn của đại học Bình Thành so với trường đại học Giang Thành cao hơn không chỉ một chút. Thà vào thẳng Giang đại còn hơn đi học ở một trường đại học chất lượng cao mà phải xa nhà...Hơn nữa, con không muốn con gái của mình vì một nam sinh mà phải nỗ lực làm cái này cái kia...Dù người ta có xuất sắc đến đâu mà không đem Nghiêu Nghiêu đặt trong lòng bàn tay thì cũng chẳng ích gì..."
Bà nội thở dài: "Con cái gì cũng nói được..."
Trong nhà bếp, Hứa Phong đang xiên thịt vào một xiên tre thì thấy Trần Nghiêu cúi đầu đi xuống, đĩa trái cây vẫn còn nguyên vẹn.
"Mợ với bà vẫn chưa dậy?"
Trần Nghiêu mặt không chút thay đổi đặt cái đĩa xuống: "Dạ."
"Có chuyện gì vậy?" Hứa Phong cúi đầu nhìn cô, lúc mới đi thì không sao, bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống như quả cà tím phơi sương.
"Không có gì đâu ạ, em buồn ngủ."
"Ồ, vậy lên lầu ngủ một lát đi."
Trần Nghiêu cảm nhận được Lâm Trưng cũng đang nhìn mình, nhưng hiện tại cô không dám đối diện với anh, cô sợ mình sẽ khóc mất, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Hứa Phong trầm ngâm nhìn bóng lưng của cô, tiếp tục bận việc trên tay: "Phần còn lại cứ để anh, em cũng lên nghỉ ngơi một lát đi."
Hiểu ý tứ của anh, Lâm Trưng đặt con dao trong tay xuống, rửa tay: "Cảm ơn anh họ."