Cho dù trước đây khi chìm đắm vào tình dục, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc để Trần Nghiêu dùng miệng chạm vào vùng kín của mình, dù có sạch sẽ đến đâu, anh vẫn luôn cảm thấy làm như vậy sẽ vấy bẩn cô.
Không nghi ngờ gì, Trần Nghiêu rất mỏng manh yếu đuối. Cô tùy ý đùa nghịch, làm nũng, ỷ lại. Lí trí của anh cũng thuận theo cô, đây là thói quen, cũng là sự dung túng đối với cô từ trong xương cốt.
Có thể anh không biết biểu đạt tình yêu bằng lời nói, nhưng làm cho cô hạnh phúc, tôn trọng cô, là những điều mà anh luôn luôn thực hiện.
Với tín niệm như vậy, rất khó để anh liên tưởng đến Trần Nghiêu với hết thảy những thứ dơ bẩn đặt cùng một chỗ.
Ngay từ lần đầu tiên khi anh nhận ra mình có ham muốn đối với cô, Lâm Trưng tự trách không dứt. Thật là cầm thú, đó là người con gái vẫn luôn xem mình là anh trai.
Mỗi ngày trôi qua, lý trí và bản năng sinh lý đối chọi nhau, chúng không ngừng giằng co ở trong đầu anh, càng như vậy, khi đêm dài kéo đến, thời điểm mà ý thức con người trở nên thả lỏng nhất, ý nghĩ muốn chiếm lấy cô trong nội tâm lại càng điên cuồng.
Anh bắt đầu thức đêm vì khó ngủ.
Bao nhiêu hormone và tinh lực tăng cao của thời kì trưởng thành dường như không phát tiết được, anh phải thực hiện các bài tập vận động mạnh đổ mồ hôi để thoát khỏi những tạp niệm điên rồ đó.
Chỉ cần một ánh mắt, chỉ cần một mùi hương, cô có thể trực tiếp đánh thức dục vọng mà anh cực khổ dồn nén.
Sau này, một cảnh trong giấc mơ trở thành hiện thực, Lâm Trưng tưởng rằng tình hình của mình sẽ được thuyên giảm. Nhưng không, dục vọng càng được khơi dậy mãnh liệt hơn.
Anh phải kiềm chế rất nhiều để khi kết thúc cô không bị mệt mỏi. Mỗi lần Trần Nghiêu nặng nề chìm vào giấc ngủ, anh đều tắm nước lạnh để trút bớt tinh lực còn sót lại trong cơ thể, nếu không sẽ càng khó chịu.
Sợ cô bị tổn thương, sợ cô khó chịu, sợ cô cảm thấy xa lạ, thậm chí chán ghét khi nhìn thấy một Lâm Trưng hoàn toàn khác.
Điều này thật sự rất khó chịu.
Nhưng bây giờ, cô lại có thể trực tiếp dùng hành động như vậy để khiêu khích anh...
Thật ra cho dù Trần Nghiêu không đến, đại khái khoảng bốn giờ sáng, chính là thời gian mộng xuân tràn trề. Mỗi khi đến lúc này, đại não hỗn loạn khó mà khống chế được lý trí, thân thể theo bản năng chỉ còn mơ hồ muốn lộ ra hình dáng thật sự.
Nếu là lần khác, Lâm Trưng có lẽ sẽ không chút do dự ngăn cản cô, nhưng lúc này, anh như bị mê hoặc, anh chỉ biết nắm chặt tay lại, nhìn chăm chú vào hành động lớn mật của cô.
Trần Nghiêu cảm thấy mảnh da bị đầu lưỡi chạm vào rất nhầy, quy đầu hồng sẫm rất lớn nhưng vẫn có vẻ đáng yêu. Nghĩ đến đây là bộ phận sinh dục của Lâm Trưng, đã từng rong ruổi, hung hăng càn quấy ở bên trong cơ thể mình, mòng mềm hóa thành vũng nước, mịch mịch chảy xuôi đến chân tâm...
Giương mắt nhìn anh, thân trên cơ bắp cuồn cuộn căng phồng, đường nét gợi cảm tuyệt mỹ, làn da dưới ánh sáng mịn màng không một chút tì vết, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Đường nét góc cạnh vốn có khiến cho khuôn mặt thêm vài phần sắc bén, khuôn hàm căng chặt và quả táo Adam là những đặc điểm trưởng thành và mạnh mẽ của đàn ông.
Trần Nghiêu có thể nhìn thấy lồng ngực phập phồng của anh, thậm chí có thể nghe rõ hơi thở nặng nề bị đè nén.
Thích anh vì mình mà trở nên mất kiểm soát.
Quy đầu bị cô liếm phủ lên một tầng nước óng ánh, cánh môi cũng ướt sũng, Trần Nghiêu nếm được một chút vị mặn, một chất lỏng trong suốt chảy ra từ con mắt nhỏ ở phía trên.
Cô há miệng cố gắng hết sức ngậm lấy quy đầu to tròn, nhớ lại những bài hướng dẫn mà cô đã xem trong tài liệu nghiên cứu, đôi môi Trần Nghiêu chậm rãi quấn lấy, cái lưỡi non mềm trong khoang miệng gian nan liếm vòng tròn, cảm giác hai đùi của Lâm Trưng trong nháy mắt trở nên căng chặt, cô có chút đắc ý, sức mạnh trong miệng tăng lên, cô mút vào thật mạnh...