Bẫy Mùa Hè

Chương 60: Ô



Kết thúc buổi chụp hình, mọi người lần lượt rời khỏi địa điểm.

Triệu Chi nhìn trời: "Trời sắp mưa, chị vốn muốn mời hai đứa đi ăn tối...Để lần sau đi."

"Lần sau hẳn là em nên mời mọi người ăn cơm. Nếu không có chị Chi thì làm sao em có cơ hội được gặp lại Trần Nghiêu. Đúng không?" Du Hàm vừa nói vừa nhìn Trần Nghiêu.

Chỉ thấy cô gái vừa rồi còn cùng anh diễn cảnh tình yêu học đường lúc này đang đang ngẩn người nhìn bầu trời đen như mực.

"Trần Nghiêu? Đi thôi, chị đưa hai đứa về." Triệu Chi gọi cô từ phía trước.

Cô nhanh chóng định thần lại: "Ồ, được rồi...Không...Chị ơi, không làm phiền chị nữa, em tự bắt taxi được rồi..."

"Không sao, việc hôm nay đều làm xong rồi." Triệu Chi quay sang Du Hàm, "Em sống ở đâu?"

Sau khi Du Hàm báo địa chỉ, Triệu Chi suy nghĩ một chút và nói, "Vậy trước tiên đưa Nghiêu Nghiêu về trước, sau đó đến em, được không?"

"Có thể, nên làm như vậy."

Sau khi quay lại phòng làm việc và cất đồ lên xe, đã có sấm chớp lờ mờ phát ra những tiếng động trầm đục trong những đám mây đen.

Trần Nghiêu ngồi ở ghế phó lái, Du Hàm ngồi phía sau một mình.

Mới xuất phát không bao lâu, điện thoại di động của Trần Nghiêu vang lên.

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi nhỏ ra, hai từ anh trai đập vào mắt, chính là Lâm Trưng...

Triệu Chi thấy được cô đang ngây người, liếc mắt nhìn sang: "Sao em không trả lời?"

"À..." Trần Nghiêu vội vàng tiếp điện thoại, đặt ở bên tai, "Anh trai..."

Lâm Trưng hỏi cô: "Em xong chưa?

"Dạ, đang trên đường trở về."

"Trời mưa, em có mang ô không?"

"Không ạ...Nhưng chị họ đang lái xe đưa em về..."

Anh im lặng một lúc: "À, ra vậy."

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Chi hỏi cô: "Em còn có anh trai?"

"Ách...Không phải anh trai ruột..." Cô cúi đầu thấp giọng đáp, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

"Vậy à. Chuyện lần trước nói về bạn của em, cô ấy đã thử chưa?" Triệu Chi đánh vô lăng, giọng điệu tùy ý hỏi.

Mặt Trần Nghiêu lập tức đỏ lên: "Không...Vẫn chưa."

Triệu Chi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ngược lại Du Hàm ở phía sau hiếu kỳ ló đầu tới hỏi: "Hai người đang nói cái gì vậy?"

"Không có gì đâu." Triệu Chi gạt chủ đề này sang một bên, quay sang tán gẫu mấy chuyện linh tinh về trường học và thành tích của họ.

Khi gần đến tiểu khu, Triệu Chi dừng xe lại: "Trong xe có một chiếc ô, Du Hàm, tiễn Nghiêu Nghiêu vào đi."

Không đợi hai người nói gì, cô ấy đã quay đầu lại, từ góc độ mà chỉ có Trần Nghiêu mới nhìn thấy nháy mắt một cái: "Nói với bạn của em thử làm những gì chị đã nói sớm một chút, biết không?"

Cho dù Trần Nghiêu có trì độn thế nào cũng phải phản ứng lại, Triệu Chi ngay từ đầu đã biết là không có người bạn nào ở đây cả.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng: "Chị, em..."

"Được rồi, mau đi đi, chị chờ tin vui của cô ấy." Triệu Chi cười đến rạng rỡ, nâng nâng cằm nhìn cô, rất để ý đến "lời bịa đặt" của cô.

Trời mưa to, hai người đứng dưới một chiếc ô có phần chật chội, để Trần Nghiêu không bị mưa tạt, Du Hàm cố gắng nghiêng ô về phía cô, hơn nửa người anh bị ướt đẫm.

"Cậu bị ướt như thế này..." Trần Nghiêu hơi ngượng.

Du Hàm bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tôi là con trai, dù sao đi nữa cũng không thể để cho con gái bị ướt được. Hay là cậu lại gần một chút? Nào, tôi giúp cậu cầm túi..."

Cậu một tay cầm ô, một tay đeo túi lên vai giúp Trần Nghiêu, hai người dựa gần nhau dưới tán ô, quả nhiên so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều.

Sắc trời có chút tối, trên mặt đất nhiều nước, vừa phải tránh mưa trên trời vừa phải tránh nước dưới chân, Trần Nghiêu cúi đầu nhìn đường, nhỏ giọng nhắc nhở Du Hàm.

"Có một vũng nước ở đây, cẩn thận..."

Du Hàm liếc mắt nhìn cô, ôn nhu mỉm cười: "Được, cậu cũng cẩn thận."

Lúc này, anh ta cảm giác có ai đó đang nhìn, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn cầm ô đứng dưới ngọn đèn đường ở cổng tiểu khu. Người nọ mặc áo trắng quần đen, đang đứng như một bức tượng điêu khắc. Dưới ánh đèn sáng rực, có thể thấy rõ vẻ mặt của anh ta rất lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh đang quan nhìn chăm chú phía bên này.

Du Hàm bị anh làm cho sững sờ một lúc, "bức tượng điêu khắc" đang sải chân bước tới.