"Cậu hẳn là cảm thấy kỳ lạ là tại sao tôi lại nói với anh điều này. Kì thật có thể nhìn ra cậu cũng thích Trần Nghiêu, chúng ta cạnh tranh công bằng. Mặc dù cậu biết cô ấy sớm hơn tôi, nhưng tôi biết cô ấy nhiều hơn cậu..."
"Chúng tôi đã ở bên nhau rồi." Lâm Trưng đánh gãy lời nói của anh ta, "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết điều này."
Anh nói xong liền xoay người rời đi, Du Hàm cười một tiếng: "Thế nhưng ở trường học hai người cũng không chào hỏi đúng không?"
Lâm Trưng dừng lại bước chân.
"Cậu chẳng lẽ không biết rằng một mối quan hệ không công khai thì không được tính sao? Ồ, xin lỗi, có lẽ cậu không lướt Internet nhiều..."
Tiết tự học buổi tối, kiểm tra môn vật lý, cả lớp chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của đầu bút. Lâm Trưng nhìn đề thi trước mặt, không tự chủ được nhớ lại những lời cuối cùng Du Hàm đã nói.
"Cậu biết Trần Nghiêu chậm nhiệt, cô ấy đã quen với việc ở bên cạnh cậu, cho nên rất dễ hiểu lầm đem loại tình cảm này thành thích, nhưng trên thực tế cô ấy không có cảm giác an toàn...Cậu có thể nghĩ rằng tôi đang cố gắng châm ngòi ly gián, nhưng tôi tin rằng với chỉ số thông minh của cậu, hẳn là không khó để nhận ra, có một số việc, Trần Nghiêu sẽ không nói cho cậu biết."
Rõ ràng là đang châm ngòi chia rẽ.
Nhưng lúc đó Lâm Trưng không nói được lời nào, trực tiếp rời đi.
Hôm nay Chu Linh đến đón Trần Nghiêu, hai người không gặp nhau. Về đến nhà, Chử Huệ Thanh nhắn tin hỏi anh có rảnh không, có chút chuyện muốn hỏi anh, Lâm Trưng call video.
Hàn huyên vài câu về việc nhà, Chử Huệ Thanh nói chính sự: "Dương lão sư hỏi về việc điền nguyện vọng của các con trong nhóm phụ huynh, yêu cầu phụ huynh và học sinh xác định trường đại học mục tiêu."
"Vâng, con đã biết."
"Tiểu Trưng, ý của bố mẹ là con xác định học là trong nước luôn phải không? Nếu bây giờ đổi ý, vẫn còn một chút thời gian..."
"Chắc chắn ạ." Vấn đề này đã được thảo luận khi anh chỉ vừa mới lên cấp 3.
"Vậy được rồi." Chử Huệ Thanh gật đầu, lại thở dài, "Hôm nay ta có hỏi dì Chu của con, Nghiêu Nghiêu sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học Giang, đến lúc đó anh em con sẽ lại chia xa..."
"Mẹ, mẹ vừa nói...Trần Nghiêu sẽ thi vào đại học Giang?"
Nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của con trai, Chử Huệ Thanh cũng sửng sốt: "Đúng vậy, Nghiêu Nghiêu gần đây tiến bộ rất lớn, mấy giáo viên ai cũng nói..."
Cái kia, vậy ý của cô ấy là, sau này anh sẽ đi đến một nơi khác? Không, tại sao không nói cho anh biết? Tại sao anh không hề biết mục tiêu của cô là đại học Giang?
Lâm Trưng mặc dù không có kinh nghiệm yêu đương nhưng anh cũng biết rằng lúc đó họ nên trao đổi với với nhau, có lẽ Trần Nghiêu chỉ quên thôi.
Anh nhắn tin cho cô: "Ngủ?"
Trần Nghiêu nhanh chóng trả lời: "Không phải, vừa mới tắm xong, nhớ anh rồi ~"
Trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh tiếp tục hỏi: "Gần đây mọi người đang thống kê các trường đại học mục tiêu, em muốn học trường nào?"
Bên kia hộp trò chuyện liên tục hiển thị đối phương đang nhập, nhưng anh một chữ cũng không nhận được.
Lâm Trưng kiên nhẫn đợi một hồi, bên kia gửi đến bốn chữ: "Còn chưa nghĩ ra."
Hô hấp không khỏi ngừng lại trong giây lát.
"Anh đã điền vào đại học Bình Thành."
"Em biết, anh nhất định sẽ làm được, anh trai là tốt nhất!" Tiếp theo còn gửi thêm một nhãn dán nụ hôn.
Có vẻ như đêm nay trời sắp mưa, tiếng gió bên ngoài không ngừng rít lên, phát ra những tiếng gầm rú rất lớn.
Nằm ở trên giường, Lâm Trưng nhìn trần nhà, thật lâu không nhắm mắt lại.
Nghĩ đến việc Trần Nghiêu làm nũng với anh, bộ dáng cùng anh thân mật, anh chắc chắn rằng cô thích ở bên cạnh anh, loại hạnh phúc đó không phải là giả bộ; nhưng anh cũng biết rất rõ rằng con người đều không phải là độc nhất, Trần Nghiêu ở trước mặt anh là cô chân thật nhất, chỉ là không toàn diện.
Anh có thật sự hiểu rõ cô không?
Có lẽ xuất phát từ bản năng của giống đực đối với tình địch, Lâm Trưng ngay từ đầu đã có thể nhìn ra Du Hàm có hảo cảm với Trần Nghiêu, mọi cảm xúc của anh dường như không thể kiểm soát được kể từ khi cậu ta xuất hiện.
Nếu chỉ là ở một nơi khác với Trần Nghiêu, với công nghệ phát triển như vậy, giao thông nhanh và thuận tiện như vậy, cũng không khó để duy trì tình cảm của họ.
Nhưng mà, anh đã xem qua kết quả nhập học của Du Hàm ở văn phòng, trường đại học Giang cũng là một lựa chọn rất tốt cho cậu ta. Lâm Trưng đột nhiên mất tự tin khi có một người khác giới hết lòng vì Trần Nghiêu, còn đã từng có chung một đoạn trải nghiệm cùng với cô.
------
Du Hàm trực tiếp đánh vào mặt tâm lý, thuộc loại làm tan rã nội bộ của đối phương.
Tác giả giải thích về tiêu đề chương: Giống như một loại mỏ neo sử dụng một vật phẩm hoặc một thứ gì đó để đóng vai trò như một vật cảm ứng, có tác dụng như ám chỉ. Nó có thể khiến cho đối phương sinh ra phản ứng theo bản năng...(Thực tế cuộc sống cần nhiều nhân tố mãnh liệt kích thích, ở đây có chút khoa trương)