Cuối giờ học buổi chiều, Đại Âm kéo Trần Nghiêu chạy đến căng tin: "Đói chết mất, đói chết mất..."
Sau khi hai người lấy cơm xong liền tìm một cái bàn trống ngồi xuống, mới ăn vài miếng, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh trong giây lát, Trần Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên, suýt nữa nghẹn chết.
Lâm Trưng cầm khay cơm trên tay ngồi xuống đối diện với cô, tầm mắt anh chạm vào mắt cô trong vài giây, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
"Làm sao vậy? Không phải hai người chưa có ý định công khai sao?" Đại Âm nghiêng người thấp giọng hỏi.
Trần Nghiêu bối rối cúi đầu: "Tớ cũng không biết..."
Nghĩ đến những gì Lâm Trưng làm trong phòng khách, cô không khỏi đỏ mặt.
Vốn dĩ là chỉ ôm nhau hôn nhẹ nhàng thôi, nhưng anh cũng không hề có ý dừng lại, vừa liếm vừa mút dọc cổ, tay vói vào trong áo nhào nặn bầu ngực, như thế còn chưa đủ, cuối cùng trực tiếp vén áo đồng phục của cô lên, vùi mặt vào khối thịt mềm mại đầy đặn mà hôn.
Khiến cho Trần Nghiêu ý loạn thần mê, vô lực dựa vào trên sô pha để cho anh mút đầu vú.
Cái người mấy tiếng trước suýt chút nữa làm chuyện ấy trong trường, bây giờ còn làm bộ như không có gì, thật là...Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cả người tê dại.
Nháy mắt tới cuối tuần, bà nội gọi điện kêu hai mẹ con đến nhà ăn tối, vì thế Chu Linh sáng sớm đã đưa Trần Nghiêu đến ngoại ô thành phố Giang.
Bác gái Trần Ngọc Bình và Hứa Phong cũng ở đó, đã lâu không gặp Trần Nghiêu, Trần Ngọc Bình sửng sốt: "Nghiêu Nghiêu sao dạo này lớn nhanh vậy? Đúng là con gái lớn!"
Trần Nghiêu mặc một chiếc váy voan màu xanh lá sen nhạt, dáng người mảnh mai, ngũ quan thanh tú, lúc trước cô thường mặc đồ màu đen trắng hoặc xám, so với vẻ ngoài giản dị trước đây như một trời một vực. Cô gái đang trải qua tình yêu dần mất đi tính trẻ con, những đường cong nhu mì mềm mại, ánh mắt linh động, cùng vẻ mặt và điệu bộ, đều thể hiện phong thái trưởng thành thuộc về phụ nữ.
Cô ngượng ngùng cười: "Có lẽ là do vóc dáng của con cao lên..."
"Nào có? Vẫn còn là một chú lùn." Hứa Phong khoanh chân dựa lên ghế tựa, không chút lưu tình vạch trần cô.
"Ôi chao! Dám nói em gái của con như thế hả?" Trần Ngọc Bình đập con trai một cái, trong lòng thầm nghĩ, cháu gái không phải cao lên, mà càng ngày càng giống một thiếu nữ, không còn là một cô bé ngây ngô nữa.
Chu Linh và bà nội nghe xong những lời này cũng bắt đầu đánh giá cô.
Trần Nghiêu cảm thấy chột dạ, sợ những người lớn có kinh nghiệm phong phú nhìn ra cái gì đó, nhanh chóng đứng dậy đi vào toilet.
Trên lầu có phòng riêng của Trần Nghiêu, cô đi vào khóa cửa lại, đứng trước gương quan sát kỹ bản thân. Quả thực là đã thay đổi...
Buổi tối bà nội giết gà, nướng trên bếp lớn. Về tài nấu nướng, Hứa Phong cũng không kém cạnh bà nội, có thể nói là thiên phú, chỉ cần là thức ăn anh từng nếm qua, về cơ bản đều có thể bắt chước và nấu lại. Hai người chị chồng em dâu Chu Linh và Trần Ngọc Bình nhàn nhã tự đắc ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm. Trần Nghiêu bị Hứa Phong kêu vào bếp để hỗ trợ.
"Khoai tây rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ..."
"Có hiểu cắt thành miếng nhỏ không? Anh làm mẫu trước, xem cho kỹ..."
Trần Nghiêu bị chỉ đạo vòng vo, bà nội cũng không nhìn được nữa: "Để ta, để ta, cháu ra xem tivi đi."
Hứa Phong nắm vai bà ngoại* thỉnh bà ra ngoài: "Lão ngài cứ nghỉ ngơi đi, cháu chỉ đang điều tiết bớt áp lực học tập của học sinh cuối cấp thôi. Phải không Trần Nghiêu?"
(*Hứa Phong là cháu ngoại còn Trần Nghiêu là cháu nội. Chỉ có góc nhìn của Hứa Phong mới để là bà ngoại còn lại tác giả vẫn gọi chung là bà nội)
"Dạ, bà ơi, cháu làm được mà!" Trần Nghiêu không ngừng gật đầu.
Sau khi đóng cửa phòng bếp, Hứa Phong khoanh tay liếc mắt nhìn cô: "Mau khai thật, em học nấu ăn là muốn làm cho ai?"
Sắp đến sinh nhật Lâm Trưng, Trần Nghiêu đã chuẩn bị quà sinh nhật, nhưng cô vẫn muốn tự tay nấu cho anh một bữa cơm, cho nên vừa rồi cô đã trộm tìm Hứa Phong và nói rằng cô muốn học nghề từ anh.
Cô ấp úng cúi đầu xuống, Trần Nghiêu đương nhiên không chịu nói sự thật.
Hứa Phong chọc ghẹo: "Nhóc con, mới tí tuổi đầu mà đã biết che chở cho đàn ông..."
Trong quá trình chỉ bảo cô, Hứa Phong đã làm công tác tư tưởng cho cô rất nhiều.
"Anh nói cho em biết, không thể tạo thói quen cho đàn ông được. Làm một hai lần là bất ngờ, làm nhiều quá thành ra là chuyện đương nhiên, hiểu những lời này không?"
"Nếu không biết làm những việc này thì thuê người làm. Con gái là phải được hưởng thụ hạnh phúc chứ không phải là bảo mẫu, hiểu không?"
Trần Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu, một bên quan sát cẩn thận cách anh nêm gia vị và điều chỉnh lửa.
Hứa Phong nâng tay ấn đầu cô: "Dám có lệ với anh trai em thử xem!"