Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 165: Người đàn ông trong mưa gió



Bắc Kinh.

Bước vào những ngày oi ả, mồ hôi đầm đìa, rời xa điều hòa như cá rời xa nước. Buổi tối vẫn náo nhiệt, cái nóng ban ngày tới khi hoàng hôn buông xuống cũng sẽ bốc hơi đi một chút, ve kêu đinh tai trên tán hòe nhưng cũng không ảnh hưởng tới những người ngồi hóng mát tay phe phẩy quạt, miệng rôm rả chuyện nhà chuyện cửa.

Căn nhà Hứa Đồng mua nằm ở khu Tây Thành, có không khí của Bắc Kinh cũ lại không quá xa trung tâm náo nhiệt.

Khoảng thời gian này Thịnh Thiên Vỹ ra nước ngoài bàn việc, cô ở trong nước chờ đợi sự chỉ đạo của anh. Bên Bắc Kinh có phân bộ, cũng tiện cho cô ở lại đây, không cần chạy ngược chạy xuôi.

Tối nay cô lại bận rộn tới hơn mười giờ, sau khi nói một cuộc điện thoại đường dài với Thịnh Thiên Vỹ đã là mười một rưỡi.

Tắm rửa, đắp mặt nạ xong định đi ngủ thì cũng đã là hơn mười hai giờ đêm.

Cô đang định tắt đèn thì chuông cửa vang lên.

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đầu giường, giờ này còn ai tới chứ?

Căn nhà Hứa Đồng mua có kết cấu ba phòng ngủ, một phòng khách, trừ đi diện tích chung thì trong nhà cũng phải còn tới 120, 130m2 . Lúc trước khi mua căn nhà này, cô suy nghĩ khá chu toàn, nếu rảnh rỗi có thể đón Sầm Vân tới sống một thời gian. Hơn nữa đây còn là khu vực giáo dục, sau này có con cũng không cần lo lắng vấn đề trường học.

Cô ở trong phòng ngủ chính, để trống một phòng cho khách, phòng còn lại sửa thành phòng sách, nhưng mà cô cũng rất ít dùng vì khi trước thường xuyên tăng ca, công dụng của phòng làm việc đã thay thế phòng sách. Rèm ngoài cửa phòng khách còn chưa kéo vào. Khi cô đi qua phòng khách, chẳng biết có một tia sáng từ đâu hắt tới, khiến bóng cây đổ lên lớp kính thủy tinh, chao đảo lay lắt, thoạt nhìn giống như hình tượng thằng gù ở nhà thờ Đức Bà đang đung đưa một cánh tay ngoài cửa sổ.

Làm Hứa Đồng giật thót tim.

Sau khi nhìn rõ đó là bóng cây, cô mới ấn điều khiển, rèm cửa từ từ khép lại.

Ngoài cửa, tiếng chuông vẫn còn inh ỏi.

Hết hồi này tới hồi khác, tiết tấu đều đều mà chậm chạp.

Khi Hứa Đồng đi ra tới cửa, tiếng chuông đột ngột im bặt.

Cô bước lên, nhìn qua con mắt trên cánh cửa.

Ngoài kia là hành lang trống trải.

Không có ai.

Hứa Đồng nhíu mày, nghĩ bụng chắc là gã say rượu ở nhà nào ấn nhầm chuông cửa, bèn quay về phòng.

Nhưng cô vừa đặt mình xuống giường, chuông cửa lại vang lên, tiết tấu giống hệt khi nãy. Cô ngồi bật dậy, cảm giác giấc ngủ bị quấy nhiễu này thật sự khó chịu. Cô ra khỏi phòng khách, tới trước cửa ra vào, căn nhà một lần nữa rơi vào im lặng.

Cô liếc nhìn, bên ngoài hình như vẫn không có gì.

Cô thở dài, gọi thẳng điện thoại tới cho quản lý khu nhà.

Bên kia có người đang trực, kịp thời nhận máy.

"Tôi là chủ căn nhà số 1202 tầng 5 lô 33. Chuông cửa nhà chúng tôi bị hỏng rồi, nửa đêm nửa hôm cứ kêu inh ỏi, các anh..."

"Kính coong, kính coong..."

Hứa Đồng còn chưa phàn nàn hết câu, tiếng chuông cửa đột ngột lớn hơn, giữa đêm lại càng khiến người ta đinh tai.

Có điều lần này tiếng chuông không còn kéo dài và chậm rãi nữa mà cực kỳ dồn dập, giống như ngoài cửa có người đã đứng rất lâu, cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn vậy.

Hứa Đồng trước nay là một người cực kỳ nhẫn nại vậy mà cũng sinh bực bội. Cô gọi điện thoại vừa đi ra tới cửa, quát to: "Ai đó?"

Không ai đáp lại cô, ngoại trừ tiếng chuông cửa.

Hứa Đồng nhân lúc tiếng chuông to nhất, lại nhìn vào trong con mắt.

Con ngươi của cô bất chợt co rụt lại.

Bên ngoài kia tối thui, đèn ngoài hành lang đã tắt ngấm.

Đầu kia di động quan tâm hỏi: "Chủ nhà 1202, chị vẫn ổn chứ ạ?"

Hứa Đồng đứng đờ ra trước cửa. Cách một tấm cửa, tiếng chuông vẫn réo rắt, chỉ có điều, cô không nhìn được tình hình bên ngoài. Trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, trở thành những sợi tơ mảnh quấn chặt lấy cô từng chút, từng chút một.

Sống lưng hơi lạnh.

Cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc kéo thẳng cửa ra để xem xét tình hình, lỡ như thật sự gặp kẻ dâm tặc nào thì làm sao?

Đè thấp giọng xuống, cô nói với người quản lý: "Mau gọi bảo vệ lên đây, cửa nhà tôi hình như có người."

Cúp điện thoại xong, hô hấp của Hứa Đồng trở nên căng thẳng. Tuyệt đối không phải bạn bè gì, bạn bè của cô không có ai vô vị cỡ này. Cuối cùng chuông cửa cũng không còn kêu nữa, thì lại có những tiếng sột soạt khe khẽ vọng bên tai.

Bả vai Hứa Đồng run lên. Cô lắng nghe kỹ để phân biệt, cũng là từ cửa phòng truyền tới, giống như... có người đang dùng móng tay cào vào cửa.

Khi suy nghĩ này hiện lên, đầu óc cô bất chợt như nổ tung!

Là ai giở trò ác độc này?

Hứa Đồng tức giận, đặt cánh tay lên nắm đấm cửa, chuẩn bị thẳng thừng mở cửa ra thì một giây sau, một suy nghĩ lạ lùng bỗng hiện lên.

Cảnh tượng này khiến cô chợt nhớ lại một câu chuyện cũ: Có một căn phòng xảy ra một vụ ám sát, có người tò mò kéo bạn bè tới hiện trường ngó qua con mắt trên cửa sổ, nhìn lén vào trong nhưng chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy đỏ rực một màu. Người kia thấy nhàm chán bèn nói với người bạn những gì anh ta nhìn thấy, ai ngờ người bạn kinh hãi nói, người chủ nhà bị người ta thắt cổ chết, nghe nói lúc chết mắt vẫn còn đỏ quạch.

Trước nay cô không tin mấy chuyện ma quỷ gì đó, mấy câu chuyện này cũng là mấy mẩu chuyện vui các đồng nghiệp mang ra dọa nhau trong phòng nghỉ lúc trước ở Tinh Thạch. Nhưng tối nay cô cứ cảm thấy có điều gì không bình thường, nhất là khi chuông cửa vang lên, hành lang bỗng tối om.

Bên ngoài là đèn cảm ứng âm thanh, chỉ cần có âm thanh là đèn sẽ sáng.

Hứa Đồng bắt đầu căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Lẽ nào có người dùng ngón tay chặn con mắt trên cửa hoặc là... khi cô nhìn ra ngoài thì người ngoài cửa cũng đang nhìn vào trong?

Rùng mình một cái, cô sợ hãi không dám mở cửa nữa.

Cô buông tay, lảo đảo lùi về sau mấy bước, cả sống lưng dựa vào vách tường, căng thẳng dán chặt mắt vào cửa.

Thời gian của âm thanh ấy không lâu.

Chẳng mấy chốc, có mấy tiếng bước chân vang lên trên hành lang, sau đó chuông cửa lại vang lên. Lần này là tiếng động của những người bình thường: "Chào chị, chúng tôi là bảo vệ tiểu khu."

Cuối cùng Hứa Đồng cũng nhìn thấy một tia sáng, cô nhanh chóng ra tới cửa, liếc nhìn, xác định thật sự là bảo vệ mới mở cửa.

"Không phải chuông cửa hỏng đâu, ban nãy có người!" Cô gấp gáp nói.

Có bốn người bảo vệ đi đến, đứng trước cửa là đội trưởng. Bảo vệ tiểu khu này quản lý rất nghiêm ngặt, mặt mũi cũng quen thuộc. Người đội trưởng nghe thấy Hứa Đồng nói xong, sắc mặt trở nên quái dị, bèn đưa thứ đồ trong tay cho cô: "Có người muốn đưa cái này cho chị sao?"

Hứa Đồng nhìn một cái, chợt sững người.

Trong tay người bảo vệ là một ngọn đèn, không sáng.

Chiếc đèn này rất cũ rồi, dáng dài hình bầu dục, hơn nữa còn dùng giấy dán, giống hệt như kiểu đèn xanh treo ở cổ trấn.

"Đây... là của tôi?" Cô kinh ngạc.

Người bảo vệ gật đầu: "Được treo trước cửa nhà chị."

Hứa Đồng run rẩy.

Ai lại nửa đêm nửa hôm tặng cô một chiếc đèn xanh?

***

Trước khi cơn bão đổ bộ vào đất liền, cũng đúng lúc Cố Sơ định rời khỏi Cổ Lãng tới chùa Nam Phổ Đà. Cô đã vẽ một bức tranh cho chủ nhà, chỉ có điều cuối cùng vẫn không vẽ rõ ràng gương mặt ấy, chỉ để lại một gương mặt nghiêng, trở thành một bóng lưng, đứng sững trước cửa sổ chăm chú nhìn ra cảnh nhà nhà lên đèn.

Chỉ với những nét mặt mơ hồ nhưng vẫn phác họa được cái lạc lõng của người đàn ông.

Người chủ nhà cẩn thận đóng khung rồi treo lên bức tường màu tím, còn mang tới cho cô một số đặc sản của Hạ Môn, nói: "Bão sắp đến rồi đấy, tôi khuyên cô đừng nên ra ngoài."

Cố Sơ có xem dự báo thời tiết. Mùa này Hạ Môn có bão cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa mấy năm nay Hạ Môn cũng rất hiếm khi có những cơn bão mạnh đổ bộ, cùng lắm là đi một đường vòng qua Chiết Giang, thế nên cô không suy nghĩ gì nhiều, cảm ơn chủ nhà rồi rời khỏi đảo.

Khi tới Nam Phổ Đà thì sắc trời đã hơi thay đổi. Khi gió thổi qua, lá cây rung loạn lên.

Có tiếng tụng kinh quẩn quanh Đại Bi Điện và Tàng Kinh Các, mặc kệ ngoài kia mưa gió bão bùng, trong điện vẫn là khung cảnh yên bình. Cố Sơ thắp hương, chọn quẻ thẻ may mắn treo trước điện, tâm nguyện duy nhất là buông bỏ được những tình cảm hỗn độn.

Tình cảm hỗn độn, tơ duyên cũng buộc những con người mơ màng lại với nhau.

Người ấy khắc sâu trong đầu óc cô, như gần như xa, như cười như không, giơ tay về phía cô.

Sau đó, lại nhanh chóng xuất hiện một người nữa, đứng trước mặt người ấy, cũng đưa tay về phía cô.

Họ có một gương mặt giống y hệt nhau, chỉ là một người mỉm cười, một người u buồn.

Đây chính là giấc mơ đêm qua của cô.

Người trong mơ chính là Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm.

Người du lịch đã vãn hơn rất nhiều. Mùa này tới đây đa phần là người phương Bắc, có lẽ chưa bao giờ gặp bão, đều sợ hãi không dám ra khỏi cửa.

Thật ra Cố Sơ tới đây chẳng qua cũng chỉ để tĩnh tâm, không cầu mong gì nhiều.

Từ đại điện đi ra, mùi hương của nhà chùa bị gió đánh tan đi bốn hướng, chiếc chuông đồng trên cột trụ đại điện âm vang, hòa cùng tiếng mõ, những cây trúc xanh biếc rì rào xôn xao, bầu không khí tràn qua mặt ban đầu ấm nóng, sau đó trở nên nguội lạnh.

Từ nhỏ cô cũng sống ở Quỳnh Châu, cảnh giác rằng kiểu gió này không bình thường, bèn vội vàng rời khỏi Nam Phổ Đà, nhanh chóng đi về khách sạn đã đặt phòng trong trung tâm thành phố.

Ngôi chùa này nằm sát Hạ Môn, vốn dĩ là một con đường náo nhiệt, vậy mà hôm nay đã vắng bóng người. Đến cả cửa lớn của Hạ Môn cũng đóng chặt cửa. Cô ngước nhìn lên trời, dấu hiệu như sắp có yêu ma quỷ quái hoành hành, mây đen che kín, gió lớn chèn ép, gần như có thể thổi bay đầu người ta.

Lúc này Cố Sơ mới ý thức được mình đã quá sơ suất. Từ trước tới nay cô không hề cảm thấy bão là đáng sợ, thổi mãi rồi cũng qua. Nhưng hôm nay thì khác, trên đường thi thoảng lắm mới có bóng người vội vã lướt qua. Cơn gió ấy gần như lật tung mái nhà, đám đen đặc phía đường chân trời cũng bắt đầu khiến người ta nghẹt thở.

Cô rút di động ra, định nhờ khách sạn điều xe tới, bỗng phát hiện đã mất tín hiệu.

Bên tai là tiếng răng rắc, lại có một cơn gió mạnh tràn tới. Cô vội vàng trốn vào một mái hiên. Khi ngước mắt lên, cái cây lớn ngay gần đó gió bão bẻ đứt rời, mà chỗ trú ẩn an toàn tạm thời của cô, trên đỉnh đầu cũng vang lên những tiếng rầm rầm.

Thấy chưa, số cô 'tốt' đến mức này đấy, có đi chơi cho thanh thản thôi mà cũng gặp bão.

Có tiếng cột gỗ đứt gãy vang lên.

Cách một không gian chỉ to hơn lòng bàn tay, ngoài kia đã là bão tố. Cô ngước mắt nhìn lên mái hiên, không dám ở lại lâu nữa, định bụng nhanh chóng trở về khách sạn sẽ an toàn hơn. Cô cứ thế xông vào màn mưa, mặc cơn gió ào ào, quần áo trong chớp mắt đã ướt sạch.

Mưa rất lớn, mới đó đã tới cẳng chân.

Lúc này đừng nói là gọi xe, ngay cả có xe nào đi qua cũng đừng mong được quá giang. Gió táp vào mặt cùng với nước mưa, nhất thời khiến cô hít thở khó khăn, muốn quay người tìm một chỗ nào khác để trú đã là vô vọng. Chẳng biết cửa kính nhà nào bị đá bay đập vỡ, mưa quá to cô không nhìn rõ nữa, chỉ cảm thấy nơi mắt cá chân đau dữ dội, sau đó có máu chảy ra.

Cô hét lên nhưng lúc này lại có gió giật, có một âm thanh cực lớn vang lên. Cô ngước mắt, cả người lập tức cứng đờ.

Có một tấm biển quảng cáo bị đánh xuống, bay về phía cô.

Cố Sơ không kịp né, vô thức ngồi sụp xuống che kín mặt. Trong cơn bão bỗng xuất hiện một chiếc xe thương vụ, đè lên nước mưa, đầu xe đâm thẳng vào tấm biển quảng cáo, ngăn chặn việc nó có thể đập trúng người gây nguy hiểm.

Ngay sau đó chiếc xe phanh lại, cửa xe bật mở, là một đôi chân thẳng tắp sau chiếc quần Âu đen. Bóng hình cao lớn của người đàn ông ẩn hiện, lao tới trước chắn mọi mưa gió cho cô, kéo cô vào lòng...

~Hết chương 165~